“Yên Yên?”
 
Đậu thị nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Ngữ, không khỏi nhẹ giọng gọi một tiếng.
 
“Con không sao……” 
 
Tiêu Ngữ mỉm cười, ngón tay lại bất giác siết lấy góc váy.
 
Đậu thị không phát hiện hành động này của nàng, chỉ tiếp tục nói: 
 
“Con không quen biết Ngụy Dung, nhưng trước đây ta nghe Lý phu nhân nói, sư phụ của người đó là Ngụy Toàn Lễ - người của Hoàng Hậu, cho nên chắc cũng là người của Hoàng Hậu.”
 
Bà vỗ tay Tiêu Ngữ: 
 
“Con vẫn luôn thông minh, ta nói như vậy chắc con cũng hiểu.”
 
Tiêu Ngữ dừng một chút, gật đầu.
 
Sao nàng lại không rõ chứ? Trước hết không nói tới sư phụ của Ngụy Dung - Ngụy Toàn Lễ đã phụng dưỡng Hoàng Hậu nhiều năm, thủ đoạn hung ác, riêng người tới truyền tin Ngụy dung này cũng là một nhân vật tàn nhẫn!
 
Hoàng Hậu là mẫu thân thân sinh của Ninh Ký, bà nhìn trúng Ngụy Dung và sư phụ hắn tàn nhẫn giống nhau, cho nên đã âm thầm để hắn trợ giúp Hiển Vương. Nói cách khác, bây giờ Ngụy Dung đã sớm là người của Ninh Ký.
 
Vài ngày trước đó Tiêu Ngữ vừa mới từ chối Ninh Ký, hôm nay Hoàng Hậu đã phái Ngụy Dung tới truyền tin, ý tứ thế nào thì cũng đã rõ.
 
Hiển nhiên Đậu thị cũng nghĩ đến chuyện này: 
 
“Đừng lo, đến lúc đó con đi theo ta, nhiều người như vậy, Hoàng Hậu nương nương sẽ không làm gì đâu.”
 
“Vâng.” 
 
Tiêu Ngữ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi bất an, nàng thở dài, chỉ mong ngày mai mọi chuyện đều có thể thuận lợi.
 

*
 
Hôm sau.
 
Chưa tới giờ Mẹo, chân trời vừa mới hửng sáng, Tiêu Ngữ không ngủ được, dứt khoát xuống giường rửa mặt chải đầu.
 
Rửa mặt, đánh răng, súc miệng…… Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Ấu Thanh mới ngáp ngắn ngáp dài bưng một chậu nước tiến vào.
 
“Sao hôm nay tiểu thư lại dậy sớm vậy?”
 
Vừa vào phòng đã thấy Tiêu Ngữ ngồi trước bàn trang điểm, Ấu Thanh không khỏi sửng sốt, vội buông chậu nước chải đầu cho Tiêu Ngữ.
 
“Sao tiểu thư không đợi nô tỳ?” 
Ngón tay Ấu Thanh linh hoạt xuyên qua mái tóc đen của Tiêu Ngữ, đồng thời miệng cũng không nhàn rỗi, “Nào có tiểu thư gia đình giàu có nào tự rửa mặt chải đầu đâu, ngài làm vậy làm nô tỳ sợ quá đi, còn tưởng là ngài không cần nô tỳ nữa chứ!”
 
Thường xuyên nghe được Ấu Thanh đùa như vậy, Tiêu Ngữ định cười to, nhưng hôm nay nàng lại không cười nổi.
 
Ấu Thanh tinh ý nhận ra, lập tức đổi giọng, cẩn thận hỏi: 
 
“Tiểu thư…… Không muốn tiến cung sao?”
 
Nhắc tới chuyện tiến cung,  Tiêu Ngữ lại thấy không ổn, nằm rạp xuống bàn, nói bằng giọng mũi: 
 
“Ừm……”
 
Nàng chỉ muốn sống cuộc đời nhỏ bé của mình, vì sao lại luôn có người theo đuổi nàng không dứt chứ?
 
“Tiểu thư nhìn đi,” Ấu Thanh nâng Tiêu Ngữ dậy tới, “Không phải hôm qua phu nhân có nói sao? Chỉ cần đi theo phu nhân thì sẽ không sao đâu.”
 
Nàng dùng lụa buộc lọn tóc cuối cùng, tiện tay lấy hộp trang điểm ra, nói: 
 
“Để nô tỳ trang điểm cho tiểu thư thật đẹp để vào cung giải sầu nhé.”
 

Tiêu Ngữ bị bắt xoay mặt qua, thấy Ấu Thanh lấy một hộp phấn đỏ ra, đột nhiên trong đầu nảy số.
 
Nàng đột nhiên ngồi dậy, giữ tay Ấu Thanh lại: 
 
“Ta có cách, có lẽ…… Có thể sẽ làm Hoàng Hậu nương nương thu tâm lại.”
 
Đậu thị đã trang điểm từ sáng sớm, sau khi dùng bữa sáng xong thì phân phó hạ nhân: 
 
“Đi xem tiểu thư xong chưa, đừng để trễ giờ.”
 
Hạ nhân đáp: 
 
“Thưa phu nhân, tiểu thư đã chờ ngài trong sân.”
 
“Hả? Hôm nay lại nhanh nhẹn vậy.”
 
Đậu thị dùng khăn lụa lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài, kết quả vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng ho liên tục không ngừng.
 
Thấy Tiêu Ngữ được Ấu Thanh đỡ đứng ở giữa viện, trong tay cầm khăn che ngực, thinh thoảng lại ho vài tiếng, lúc ngẩng đầu sắc mặt tái nhợt, hai má hơi hồng —— y như một ma ốm.
 
“Đây là làm sao vậy?” Đậu thị vội vàng hai ba bước hạ bậc thang, “Ho khan đến lợi hại như vậy, có phải hay không đêm qua tham lạnh trúng gió?”
 
“Ngươi nhìn xem, môi đều trắng bệch!” Đậu thị sốt ruột, phân phó Ấu Thanh nói, “Mau đi thỉnh đại phu lại đây!”
 
“Nương……” 
 
Tiêu Ngữ đột nhiên lại gần, nhỏ giọng nói, “Con vẫn ổn, không bị bệnh.”
 
Ấu Thanh bên cạnh không nhịn được, “Phụt” một tiếng bật cười.
 
“Hả?” 

 
Vẻ mặt Đậu thị kinh ngạc, nhìn hai người trước mặt, hỏi, “Vậy con bị sao thế?”
 
Tiêu Ngữ chớp mắt, kéo tay Đậu thị cọ lên mặt, thấp giọng cười nói: 
 
“Tuy ta không bị bệnh, nhưng thân thể mảnh mai như vậy, sợ là Hoàng Hậu nương nương sẽ suy xét một chút.”
 
Đậu thị ngẩn người, nhìn lớp son phấn tinh tế dưới lòng bàn tay, một lúc lâu sau, lắc đầu cười: 
 
“Con đúng là nhiều mưu ma chước quỷ nhất đó! Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát đi.”
 
Hai người ngồi trên xe ngựa, dưới ánh mặt trời sáng sớm trung từ từ chạy tới hoàng cung.
 
Địa điểm tổ chức yến hội là ở hoa viên, lúc mẹ con Tiêu Ngữ đến vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều người, đều là nhóm quý nữ, phu nhân thế gia, Hoàng Hậu vẫn chưa tới, vì thế mọi người đều phân tán khắp hoa viên để tán gẫu, ngắm hoa.
 
Vì thân phận của Tiêu Bỉnh, hơn nữa còn là khách mới tới, Đậu thị vừa dẫn Tiêu Ngữ vào cửa đã trở thành tiêu điểm, rất nhiều phu nhân sôi nổi dẫn tiểu nữ nhà mình tới đây.
 
“Tiêu phu nhân tới……”
 
“Lệnh ái thật sự là càng ngày càng đẹp……”
 
“Gần đây Tiêu tiểu thiếu gia có khỏe không?”
 
“Đây là tiểu nữ nhà ta, vẫn luôn muốn làm quen với lệnh ái ……”
 
Đậu thị đoan trang khéo léo đáp lại cả đám, Tiêu Ngữ không chen vào, đành tránh ở phía sau mỉm cười, cười đến mỏi miệng.
 
“Ai u! Sao sắc mặt Tiêu tiểu thư lại kém như vậy? Chẳng lẽ là bị cảm sao?”
 
Một giọng nói chua ngoa đột ngột vang lên, thoáng cái mọi người đã im lặng, nhìn về phía phát ra giọng nói.
 
Tiêu Ngữ cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một phụ nhân ăn mặc lòe loẹt đứng chéo, cười như không cười nhìn họ, bên cạnh chắc là nữ nhi của bà ta, vẻ mặt cũng khinh thường giống vậy.
 
“Chỉ là đêm qua tiểu nữ không nghỉ ngơi đủ, không phải là bị cảm.” 
 
Đậu thị lạnh nhạt nói, “Phiền Tôn phu nhân quan tâm rồi.”
 
“Vẫn nên tránh xa một chút đi, nhỡ thật sự bị cảm thì lại lây cho chúng ta!” 

 
Nói rồi, vẻ mặt Tôn phu nhân ghét bỏ xoay người đi, kéo nữ nhi trang điểm lòe loẹt đi.
 
Đợi hai người đi xa, một vị phu nhân béo vẻ mặt chán ghét tiếp lên đáp lời: 
 
“Đúng là xuất thân từ di nương, thật tầm thường”
 
Di nương?
 
Tiêu Ngữ mờ mịt, yến hội Hoàng Hậu tự tổ chức có rất nhiều quy củ, một trong số đó là chỉ có phu nhân và đích nữ mới có thể tới tham gia, sao di nương lại vào được?
 
Đúng lúc bên cạnh có người giải đáp nghi vấn của nàng, phu nhân béo liền giải thích: 
 
“Đó là nhà Tôn thượng thư.”
 
“Tôn thượng thư? Vị Hộ Bộ kia?”
 
“Đúng vậy.” 
 
Phu nhân béo vén tóc mai, nói tiếp, “Nữ nhân kia vốn là trắc thất, thân thể phu nhân chính phòng ốm yếu, chỉ để lại một nữ nhi thì mất. Nữ nhân kia cũng có thủ đoạn, lại ỷ vào việc mình sinh được nhi tử, lúc này mới nghênh ngang trở thành chủ mẫu đương gia của Tôn phủ.”
 
Nghe mấy lời nói, Tiêu Ngữ nghĩ tới, kiếp trước, vị Hộ Bộ Tôn thượng thư này thuộc phe Ninh Ký. Nhưng nàng không hiểu, bây giờ là thời điểm quan trọng Ninh Ký mượn sức phủ Tướng quân, tại sao vị Tôn phu nhân này lại có địch ý với nàng như vậy?
 
Lúc Tiêu Ngữ đang nghĩ không ra, đại thái giám đứng ở cửa cất cao giọng nói: 
 
“Hoàng Hậu nương nương giá đáo ——”
 
Mọi người đang nói chuyện nhanh chóng im lặng, cúi người hành lễ.
 
“Các vị không cần giữ lễ,” Hoàng Hậu mặc phượng bào cao quý, được cung nữ đỡ tới lương đình ngồi, nói, “Bình thân cả đi.”
 
Tiêu Ngữ đi sau Đậu thị ngẩng đầu, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống thì đột nhiên nghe được tiếng thái giám “Hiển Vương điện hạ”, trong lòng nàng hơi “Lộp bộp”, thầm nói không ổn rồi.
 
Nén sự sợ hãi trong lòng xuống, Tiêu Ngữ hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía lương đình, sắc mặt lập tức trầm xuống.
 
Cách đó không xa, Ninh Ký đứng trước Hoàng Hậu, chắp tay sau lưng, nhìn nàng chằm chằm.