Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời bên ngoài trong xanh, gió nhẹ mây trôi. Ánh nắng ấm áp điểm những tia vàng qua khe hở cửa sổ, chiếu xuống mặt đất trong phòng.
 
Tiêu Ngữ sửng sốt hồi lâu, nâng giơ tay, nhẹ nhàng kéo tay áo đang bị Ấu Thanh nắm chặt, vén lại tóc, nói: “Ta đã biết, ngươi trước đi xuống đi.”
 
“Tiểu thư?”
 
Ấu Thanh không thể ngờ được tiểu thư nhà mình sẽ có phản ứng như vậy, nhưng tiểu thư chưa bao giờ nghe được chuyện này! Sao lại không sốt ruột chút nào vậy?
 
Tiêu Ngữ đưa lưng về phía nàng, nói bằng giọng lạnh nhạt: 
 
“Ta đã khỏe hơn rồi, muốn rửa mặt chải đầu, ngươi tới phòng bếp bưng bữa sáng tới giúp ta.”
 
“…… Vâng.”
 
Nếu Tiêu Ngữ đã nói như vậy, cho dù trong lòng vẫn còn băn khoăn, nhưng Ấu Thanh cũng chỉ lui ra.
 
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, người Tiêu Ngữ khẽ lay động, sau đó từ từ trượt xuống bàn bên cạnh, chán nản ngồi xuống ghế.
 
Hai má đỏ ửng, trên đỉnh đầu như bốc khói, nàng vùi mặt vào lòng bàn tay, rất lâu sau cũng không chịu buông ra.
 
—— nàng nhớ tới chuyện hôm qua.
 
“Nàng tin ta không?”

 
“…… Ta tin ngươi.”
 
“…… Không hối hận?”
 
“Ừ…… Không hối hận……”
 
Tiêu Ngữ xấu hổ chết đi được, mấy lời này là sao chứ? Xong rồi, sau này sẽ không còn đường gặp người nữa!
 
Sau khi bình tĩnh trở lại, mặt nàng nóng bừng ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy chén thuốc màu xanh trên tủ, trong phút chốc nàng như một con rùa, lại chôn mặt về.
 
—— Đó là Ninh Hàn đặt ở đó.
 
Hôm qua sau khi nàng ngủ, chỉ một lát sau đã bắt đầu sốt, Ninh Hàn ở bên cạnh chăm sóc nàng, mãi mới đỡ sốt.
 
Trong lúc nàng có chút ý thức, mơ hồ nhớ ra Ấu Thanh và Đậu thị tới xem vài lần, nên tưởng là họ chăm sóc.
 
Kết quả ban đêm lại phát sốt lần nữa, trong lúc mê man nàng có cảm giác được mình được nâng dậy, dựa vào lồ ng ngực ấm áp rắn chắc, có người nhẹ giọng gọi nàng:
 
“Yên Yên, dậy uống thuốc.”
 
Một thìa thuốc được đưa tới bên môi, nàng nhắm mắt cau mày, rầm rì nói: 
 
“Không uống…… Đắng……”
 
“Ngoan, uống thuốc thì sẽ không bị đau đầu.” 
 
Giọng nói trầm thấp vẫn nói không ngừng.
 
“Không muốn, không muốn uống……”
 
Tiêu Ngữ được ôm như vậy trong trạng thái mê man, nàng như được trở lại thời niên thiếu. Sau khi bị bệnh, nàng luôn làm nũng để phụ thân bận bịu công việc dỗ uống thuốc. Tiêu Bỉnh yêu thương nữ nhi, mỗi lúc như vậy, ông luôn gác lại công việc, không ngại phiền ôm lấy nàng, dỗ nàng uống một thìa thuốc ăn một viên đường.
 
Sao hôm nay cha không cho ăn đường?
 
Tiêu Ngữ tủi thân, vặn vẹo người, vùi đầu vào ngực người nọ, lẩm bẩm: 
 
“Không có đường ta không uống thuốc đâu……”
 
Cánh tay đang ôm nàng cứng đờ, sau đó trên đỉnh đầu truyền đến tiếng than nhẹ, Tiêu Ngữ cảm giác mình được đặt xuống giường. Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng tìm kiếm sột sột soạt soạt.
 
Sau đó nàng lại được bế lên, một viên đường phèn được đưa đến bên miệng, nàng vươn đầu lưỡi ra li3m thử, sau khi nếm được vị ngọt thì cảm thấy mỹ mãn ngậm vào miệng.
 

Người đó lại đưa một thìa thuốc tới, Tiêu Ngữ không tình nguyện uống hết, sau khi uống hết một chén, đường phèn trong miệng cũng tan hết.
 
Người đó vẫn choàng tay qua cổ làm gối cho nàng, không có ý định đặt nàng xuống giường. Tiêu Ngữ khó nhọc nâng mí mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt sáng như đuốc của Ninh Hàn.
 
Trong đầu nàng như đổ hồ nhão, không quay đầu lại mà càu nhàu:
 
“Cha, sao còn chưa cho con ngủ?”
 
Tiêu Ngữ chôn đầu, mím môi thành một đường, vệt ửng hồng lan đến tai sau —— quá mất mặt! Quá mất mặt!
 
Nàng thậm chí có thể nhớ rõ vẻ mặt khó tin của Ninh Hàn.
 
—— thật sự, thật sự quá mất mặt.
 
Thấy mặt trời bên ngoài đã lên cao, Tiêu Ngữ buộc mình phải bình tĩnh, đứng dậy rửa mặt chải đầu, đẩy cửa ra ngoài, đi tới thư phòng.
 
Không cần nghĩ nhiều, giờ phút này, chắc chắn Tiêu Bỉnh và Đậu thị đang thương lượng ở thư phòng, tứ hôn là sự kiện lớn, không biết ý của họ thế nào.
 
Còn về phần Tiêu Ngữ, thật ra nàng cũng hơi kinh ngạc, lúc nghe Ấu Thanh nói Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng và Đoan Vương, trong lòng nàng cũng không ngờ lại nhanh như vậy.
 
Không thể không thừa nhận, chuyện này với nàng và phủ Tướng quân mà nói, đều là một lựa chọn tốt.
 
Phụ thân đã gần 50 tuổi, mà An Nhi còn nhỏ, bây giờ phủ Tướng quân thực sự đã không còn giống như xưa.

 
Nàng hiểu rất rõ coon người của Tiêu Bỉnh, lúc nàng còn nhỏ đã thường được dạy rằng: Phủ Tướng quân là một cây kiếm, cho dù kiếm chỉ đến đâu, nhất định chuôi kiếm phải nắm chắc trong tay bệ hạ.
 
Nhưng những việc xảy ra gần đây, lần lượt đều khiến nàng thất vọng. Phủ Tướng quân như trở thành một quân cờ mà Hoàng đế đặt cược, để người khác tùy ý tranh đoạt.
 
Không ai có thể đoán được vị trên long ỷ kia nghĩ gì, Tiêu Ngữ cũng ghét phải suy đoán, bây giờ nàng chỉ muốn cứu phủ Tướng quân khỏi vòng vây.

 
Mà trước mắt Ninh Hàn chính là sự lựa chọn thích hợp nhất, Tiêu Ngữ tự nhủ như vậy.
 
Nghĩ như vậy, nàng chỉnh lại làn váy, hít sâu một hơi, gõ cửa thư phòng.
 
“Vào đi.”
 
Là giọng của Đậu thị, nhưng lại mang âm mũi, nghe có cảm giác mệt mỏi.
 
Tiêu Ngữ nghe vậy, đẩy cửa bước vào, lại thấy Tiêu Bỉnh, Đậu thị đều cau mày, sắc mặt không tốt lắm.
 
“Cha, nương, hai người sao vậy?”
 
“Yên Yên……” 
 
Đậu thị gọi một tiếng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Bỉnh rồi lại cúi thấp đầu xuống.
 
“Hả?”
 
Lúc Tiêu Ngữ còn đang khó hiểu thì nghe thấy Tiêu Bỉnh khẽ thở dài, mở miệng nói:
 
“Trở về phòng thu xếp đi, sáng sớm mai sẽ đưa con tới Nhạn Châu.”