Ánh nắng bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, trước chân thiếu nữ đứng một khoảng, Tiêu Ngữ đứng trong bóng tối, sững sờ nhìn Ninh Hàn.
 
Nàng cảm thấy bốn phía lạnh cả người.
 
“A Hàn……” 
 
Tiêu Ngữ ngước mắt, mặt cắt không còn chút máu, “Đây là sự thật sao?”
 
“Là thật.” 
 
Ninh Hàn tiến đến ôm nàng, để thiếu nữ vùi mặt vào ngực mình, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy trước ngực ướt ướt. 
 
“Thực xin lỗi.” 
 
Hắn siết chặt thân hình mảnh khảnh của nàng, ngực đau nhói.
 
“Không sao, không trách chàng,” Tiêu Ngữ nước mắt lưng chòng lắc đầu, “Không phải là lỗi của chàng, ta chỉ …… Chỉ không thể tưởng tượng nổi …… Hắn lại hận phụ thân như vậy.”
 
“Đừng sợ,” Ninh Hàn cúi đầu thấp giọng an ủi, “Hắn làm quá nhiều chuyện xấu, đã bị Diêm Vương bắt đi rồi.”
 
Rốt cuộc hắn vẫn không nói toàn bộ sự thật cho Tiêu Ngữ, chỉ nói âm mưu và sự căm hận của Tô Nguyên Thành đối với Tiêu Bỉnh, không nhắc tới Tiêu Mạnh thị, hắn sợ nàng biết được sẽ sụp đổ mất.
 
Nước mắt Tiêu Ngữ ngừng rơi, ngửa đầu, đôi mắt mờ sương tủi thân nói: 
 
“Ta nhớ cha mẹ, khi nào chúng ta hồi kinh?”

 
“Người Đạt Nhĩ Càn đã bị áp giải đi trước rồi,” Ninh Hàn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: “Ngày mai chúng ta sẽ về.”
 
Hôm sau, đám người Tiêu Ngữ, Ấu Thanh đi theo đoàn người Ninh Hàn, bắt đầu hành trình hồi kinh. Đoàn xe ngựa của Ninh Hàn đều là nhất đẳng, có thể so với chiến mã, tốc độ rất nhanh, chỉ mất chưa tới mười ngày đã về tới kinh thành.
 
Tiểu Hổ cũng được đưa từ Nhạn Châu tới, dọc đường được dốc lòng chăm sóc, về cơ bản cũng không khác gì hài tử bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại hơi nội tâm, mỗi lúc như vậy Tiêu Ngữ đều ôm cậu thiếu niên, nhẹ giọng an ủi.
 
Sau khi gồi kinh, Tiêu Ngữ vốn định đưa Tiểu Hổ về phủ Tướng quân chăm sóc, không ngờ Ninh Hàn lại ra tay trước, không biết đã nói gì với Tiểu Hổ, nhưng lại khiến Tiểu Hổ lau nước mắt đi theo hắn về phủ Đoan Vương, lúc gần đi còn đỏ mắt nói với Tiêu Ngữ: 
 
“Tỷ tỷ, ta, ta nhất định sẽ lớn thật nhanh, trở thành một người lợi hại, sau đó bảo vệ tỷ!”
 
Tiêu Ngữ không lay chuyển được, liền để hắn đi.
 
Trải qua sự chuyện lần này ở Nhạn Châu, Ninh Hàn làm xong sổ sách rồi bẩm báo với Tiêu Bỉnh, đêm hôm đó, Tô Nguyên Minh quỳ trước thư phòng Tiêu Bỉnh một đêm, xin được thu hồi chức quản gia.
 
Tiêu Bỉnh để hắn quỳ một đêm, ngày hôm sau tự mình đỡ hắn nâng dậy, dù sao tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm, không có thể tùy tiện bỏ được.
 
Tiêu Ngữ tĩnh dưỡng ở trong phủ, nửa tháng trôi qua, lúc này Chu Tương Ái tới tìm nàng, nói gần đây Hiển Vương Ninh Ký lại xúc phạm long nhan, tuy không biết cụ thể thế nào, nhưng nghe nói đằng sau Huệ Vương Ninh Tuyên đã ra sức không ít.
 
Lúc Chu Tương Ái gần đi nắm tay nàng hồi lâu, Tiêu Ngữ không hiểu ý nàng ấy.
 
Bao đời nay cuộc chiến vương quyền chưa từng biến mất, nếu thật sự thành thân với Ninh Hàn, cũng không biết sau này sẽ gặp chuyện gì, nhưng một khi bước vào cánh cửa kia, sẽ không còn cơ hội quay đầu.
 
Không phải Tiêu Ngữ chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng cũng như lúc nàng khuyên cha mẹ, nàng yêu Ninh Hàn, chứ không phải là Thất Hoàng tử, cũng không phải là Đoan Vương. Sau khi thành thân phu thê đồng lòng, không gì là không thể vượt qua.
 
“Vậy ngươi không sợ Ninh Hàn, sau này hắn lại nạp thêm mấy thiếp thất?” 
 

Đậu thị là chủ mẫu, Tiêu Bỉnh cũng không nạp thiếp, nhưng dù sao Ninh Hàn cũng là Vương gia, khác với người thường, nàng rất lo cho tình cảnh của Tiêu Ngữ.
 
Tiêu Ngữ nghe vậy chỉ cười nhạt: 
 
“Ta tin hắn.”
 
Thời gian trôi nhanh, cái nóng mùa hè nhanh chóng tan biến, gió thu lành lạnh thổi qua.
 
Mùng 5 tháng 9, ban mai đỏ rực, trên trời đầy sao, hợp để cưới hỏi.
 
Hôm nay, phủ Tướng quân to như vậy lại vô cùng náo nhiệt. Các ngọn cây trong sân đều treo lụa đỏ, trên cửa sổ giấy, dưới mái hiên dán đầy chữ hỉ màu đỏ, trong chủ viện đầy khách khứa, đám sai vặt, nha hoàn đi tới đi lui tiếp đón cũng thay quần áo mới màu đỏ để hợp hoàn cảnh, bầu không khí bên ngoài rất hoan hỉ.
 
Trong viện Tây Uyển, một đám tiểu nha đầu cầm hộp đầy châu báu, kích động đến mức ríu rít không ngừng, Ấu Thanh cười mắng vài câu, đợi trong phòng yên tĩnh hơn, lúc này mới khen Tiêu Ngữ đang ngồi trước bàn trang điểm: 
 
“Tiểu thư mở mắt ra xem lớp trang điểm hôm nay đi, ngài đúng thật là một đại mỹ nhân!”
 
Tiêu Ngữ vốn nhắm mắt, nghe vậy từ từ mở mắt ra, chỉ thấy người trong gương mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, hoa văn phức tạp, tay áo thêu hỉ thước bằng chỉ vàng, làn váy có những đóa hoa mẫu đơn, trên đầu thiếu nữ đội trâm cài đầu đá quý, má đánh phấn nhẹ, khiến nàng nở rộ như hoa, đuôi mắt dán hoa vàng, còn ấn đường dán hoa thược dược, môi đỏ răng trắng, một cái nhiud mày một nụ cười đều là tuyệt sắc nhân gian.
 
Bên ngoài truyền đến tiếng đám người ồn ào, Đậu thị vội vàng tiến vào: 
 
“Chuẩn bị xong chưa?”
 
“Nương.” 
 
Tiêu Ngữ quay đầu cười nhẹ, gọi Đậu thị. Đậu thị thấy thì ngẩn ra, sau đó đỏ mắt: 

 
“Được rồi, con ngoan……”
 
“Ngài đừng khóc, sau này con sẽ thường xuyên về thăm ngài.” 
 
Tiêu Ngữ nhìn mái tóc Đậu thị đã điểm bạc, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
 
“Phu nhân, Vương gia đã tới bên ngoài rồi, tiểu thư đã chuẩn bị xong.”
 
Ấu Thanh thấy không khí không ổn lắm, chạy nhanh tới nhắc nhở Đậu thị.
 
“Đúng, đúng.” 
 
Đậu thị nghe vậy thì lau nước mắt, lập tức lấy lại khí thế của phu nhân Tướng quân, chỉ huy bà tử dọn cháo ra cho Tiêu Ngữ, “Đây là cháo hạt sen bát bảo phúc thọ phòng bếp mới làm, lát nữa nguội không ngon đâu, mau lên, ăn mấy miếng lót bụng!”
 
Tiêu Ngữ cúi đầu ăn hai muỗng cháo, đợi tới giờ thì phủ thêm khăn voan đỏ, để Ấu Thanh nâng lên đi ra ngoài.
 
Trên khăn voan thêu uyên ương hí thủy tinh xảo, che kín tầm mắt Tiêu Ngữ, nàng chỉ có thể rũ mắt xuống, gần như không nhìn vào sàn nhà cách ngón chân một tấc.
 
Tới sảnh ngoài, Tiêu Ngữ nhìn thấy một đôi ủng satanh đen từ khe hở, phía trên thêu uyên ương bằng tơ vàng, hô hấp nàng cứng lại, sau đó tim bắt đầu đập mãnh liệt.
 
Nàng và Ninh Hàn quen nhau mười tám năm, bây giờ chỉ liếc nhìn giày người đó thôi, trong lòng đã không khỏi rung động.
 
Thật…… Thật là xấu hổ!
 
Tiêu Ngữ bị người nâng đỡ đứng cạnh với nam nhân, giày hỉ màu đỏ và cặp ủng đen thêu chỉ vàng sát cực kỳ, hai người cung kính khom người trong tiếng cao giọng “Tam bái”, Tiêu Bỉnh và Đậu thị nói mấy lời cát tường, sau đó hai người ra khỏi cửa, Tiêu Ngữ được một biểu ca nhà mẹ đẻ cõng lên kiệu hoa, Ninh Hàn cưỡi đại mã đi đầu về phía trước.
 
Sau một loạt thủ tục, Ninh Hàn tuân thủ lễ nghĩa nghiêm ngặt, vẫn chưa chạm vào Tiêu Ngữ, nhưng Tiêu Ngữ lại ngửi được mùi gỗ đàn hương của hắn vương vấn quanh chóp mũi, nhàn nhạt, rất thơm, làm người ta không khỏi tỉnh táo.
 
Thuận buồm xuôi gió gả vào, Tiêu Ngữ mờ mịt bước vào cửa phủ Đoan Vương, cho đến khi ngồi trên chăn hỉ thì mới tỉnh táo lại.
 

Dưới chiếc khăn voan màu đỏ rực lửa, hai má Tiêu Ngữ đỏ rực ánh hồng, nàng ngượng ngùng cuộn tròn ngón tay lại ——mình…… Thật sự, thật sự gả cho Ninh Hàn rồi?!
 
Nghĩ đến hắn, mặt nàng nóng như thiêu đốt, Đại tiểu thư bình tĩnh, điềm đạc trước đây giờ cũng chỉ là tiểu tân nương ngượng ngùng, nhắc tới người trong lòng thì cười đến cong mắt.
 
Liếc nhìn nến hỉ trên bàn, nàng không khỏi nghĩ về kiếp trước. Kiếp trước, mình cũng mang tâm trạng ngượng ngùng, vui sướng như vậy mà xuất giá, chẳng qua người nàng gả không phải là Ninh Hàn, mà là Ninh Ký.
 
Khi đó nàng quá ngây thơ, cho rằng nam nhân thường nói lời ngon tiếng ngọt kia sẽ thực hiện những lời hắn nói, nhưng không ngờ mới được hai năm đã bị ghét bỏ.
 
Mà Ninh Hàn, không nhanh mồm nhanh miệng như Ninh Ký, nhưng mỗi một câu nói ra đều là lời hứa không thể xóa nhòa, hắn không giỏi ăn nói, lạnh nhạt với người khác, nhưng lại móc tim móc phổi ra với Tiêu Ngữ, chỉ với điểm này thôi đã khiến Tiêu Ngữ không rời được mắt.
 
Lúc tân nương mới đang suy nghĩ miên man, một tiếng mở cửa rất nhỏ truyền đến.
 
Tiêu Ngữ khẩn trương siết chặt tay!
 
Một cơn gió thoảng qua, cánh cửa nhanh chóng được đóng lại. Tiêu Ngữ cụp mắt xuống, nhìn đôi ủng quen thuộc kia bước về phía mình, mỗi một bước đều cực kỳ thong thả, cuối cùng thì ngừng lại bên giường.
 
Họ cách nhau rất gần, Tiêu Ngữ ngửi được mùi đàn hương quen thuộc trên người hắn, xen lẫn với mùi rượu nhàn nhạt, khiến người ta càng thêm say.
 
Bàn ngọc đầu giường phát ra tiếng vang thanh thúy, Tiêu Ngữ biết, lúc này Ninh Hàn cầm lấy cân hỉ, sắc mặt nàng nóng lên, không khỏi rũ mắt xuống.
 
“Xoẹt ——”
 
Khăn voan được nâng lên, nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh, nhưng mà ngay sau đó, Tiêu Ngữ nghe được một giọng nói khàn khàn từ nam nhân trên đầu mình.
 
“Yên Yên……”
 
Chỉ một câu này thôi đã khiến mặt nàng đỏ bừng, vành tai mềm mại ửng hồng, Tiêu Ngữ muốn rụt rè một chút, nhưng lại không thể không ngước mắt, đôi mắt ướt át, môi đỏ khẽ mở.
 
“Phu quân.”