Mục Hy khóc đến quên trời quên đất chỉ biết ôm chặt lấy Triệu Thần Huân không buông, khóc mệt rồi lại ngủ thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay.

Triệu Thần Huân thở dài nhẹ đưa tay vỗ về cô gái trong lòng mình thi thoảng lại nấc nghẹn thành tiếng.

Nếu biết trước cô biết được sự thật năm đó lại có thể bị đả kích thế này thì anh tình nguyện đem tấm ảnh kia hủy đi cũng không muốn nhìn cô khóc đến thương tâm như thế.

Trong phòng hai người ôm chặt lấy nhau không tách rời thì bên này Triệu Thần Huân chân trước vừa rời đi thì chân sau Triệu Hoành đã đi vào thư phòng.

"Dường như hôm nay cháu về nhà không đúng lúc nhỉ?"
Ngồi xuống đối diện Triệu lão gia Triệu Hoành cười cười nói, Triệu lão gia nhìn anh ta khẽ hừ một tiếng mắt thấy người làm đi vào đổi ấm trà mới cũng không vội trả lời.

Triệu Hoành cũng không có việc gì mà nhận lấy trà người làm kia đưa tới, nhưng ở nơi Triệu lão gia không chú ý người làm kia khẽ gật đầu với Triệu Hoành.

Cho đến khi trong phòng một lần nữa chỉ có hai người, Triệu lão gia mới nghiêm giọng nói:
"Đúng hay không đúng lúc không phải vấn đề chính, A Hoành à tiểu Hy hiện tại là thím út của cháu.

Cháu hiểu chứ?"
Ông tuy già nhưng mắt còn sáng lắm làm sao không nhìn ra Triệu Hoành vẫn còn để ý đến Mục Hy, nhưng Triệu Thần Huân lại càng để tâm đến Mục Hy hơn a!
Hai chú cháu nó từ nhỏ đã không hợp nhau, nay lại thêm chuyện giành vợ thế này hai đứa nó còn không đấu đến sứt đầu mẻ trán sao?
Khoé môi Triệu Hoành vẫn câu lên nụ cười nhàn nhạt, anh ta khẽ cụp mắt che đi cảm xúc bên trong nói:
"Làm sao cháu không nhớ được chứ ông.


"
Anh ta nhớ rõ Mục Hy không những là thím út của anh ta mà còn từng là một con búp bê mặc anh ta bố trí.

Triệu lão gia nghe anh ta nói thế thì sắc mặt hoà hoãn đi không ít, hỏi:
"Vậy cô bạn gái kia của con khi nào mới chịu đưa về cho ông nhìn?"
Nhắc đến Liễu Tư Tình nét mặt Triệu Hoành chỉ hơi đổi rồi lại mỉm cười như trước đáp:
"Bọn con chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, khi nào thích hợp con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ông.

"
"Con nhớ đấy nhé!"
Triệu lão gia vui vẻ mà trò chuyện cùng Triệu Hoành một lúc lâu, vì tuổi cao nên chưa đến 10 giờ ông liền nói mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước.

Triệu Hoành hiếu thuận mà dìu ông về phòng mới chịu rời đi, nhưng anh ta cũng không gấp gáp mà rời đi khỏi nhà chính.

Đứng bên hành lang dài vắng lặng không một bóng người Triệu Hoành nhàn hạ châm một điếu thuốc rít vài hơi.

Không lâu sau đó có một người đàn ông đi đến, vẻ ngoài người này khá nho nhã thoạt nhìn chỉ gần 30 nhưng ánh mắt đục ngầu hiện rõ sự mỏi mệt do ăn chơi hoang *** vô độ.

"Cậu chủ.

"
Triệu Hoành ngay cả liếc mắt nhìn hắn ta cũng lười, đem điếu thuốc trên tay dụi tắt trầm giọng hỏi:
"Hôm nay nghe được gì rồi?"
Người đàn ông kia cúi đầu ra vẻ cung kính đáp:
"Quả thật là tôi có nghe được một chuyện lớn ạ.

"
Triệu Hoành nheo mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, anh ta khẽ hừ lạnh một tiếng âm trầm nói:
"Lý Thục Sơn muốn chơi trò vòng vo với tôi anh chán sống rồi sao?"
Người tên Lý Thục Sơn kia thoáng chốc sợ hãi rụt cổ lại, anh ta vốn là cháu trai của quản gia Lý bởi vì quản gia Lý bị điều đến biệt thự của Triệu Thần Huân cho nên anh ta mới có cơ hội tiếp cận được Triệu lão gia.

Nhưng anh ta cũng chẳng phải dạng người tốt lành gì, cờ bạc rượu chè gái gú có cái nào mà anh ta không chơi.

Nhất thời bị Triệu Hoành nắm được thóp còn nợ tiền sòng bài mấy trăm triệu cho nên mới đành cắn răng làm tay sai cho Triệu Hoành.

Hôm nay anh ta nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Triệu lão gia và Triệu Thần Huân vốn muốn đến mòi chài Triệu Hoành một ít nhưng xem ra là không thể rồi.

"Chuyện là, chuyện là tôi nghe Triệu lão gia nói muốn chuyển 5% cổ phần gì gì đó cho thiếu phu nhân.

"

Lý Thục Sơn dè dặt nói hết câu dưới cái nhìn đầy chết chóc của Triệu Hoành, sau một lúc lâu mới nghe anh ta hừ lạnh một tiếng.

"Hay! Hay lắm!"
Triệu Hoành là tức đến bật cười nhưng ánh mắt đã tràn đầy sự âm u lạnh lẽo, anh ta những tưởng ông nội luôn là một người công bằng liêm minh.

Cho dù anh ta và Triệu Thần Huân có đấu đá thế nào nếu không tổn thương đến tánh mạng hai bên thì ông nội nhất định sẽ không bên nặng bên nhẹ.

Nhưng bây giờ xem ra tất cả cũng chỉ do anh ta tự cho là như thế, Triệu Thần Huân là do một tay ông nội dạy dỗ bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp há có thể để cho Triệu Hoành anh nửa phần chỗ tốt chứ.

Cổ phần vốn thuộc về anh ta không có bao nhiêu giờ đây ông nội lại muốn cho Mục Hy thêm 5 % cổ phần, vậy sau này cho dù anh ta muốn trở mình thì cũng không thể đọ sức được với Triệu Thần Huân trong tay đang nắm giữ 30% cổ phần kia.

Nét âm u cùng tàn độc thoát chốc lan tràn khỏi đáy mắt Triệu Hoành khiến cho Lý Thục Sơn đứng bên cạnh không khỏi co rút người lại.

Anh ta đến sớm lĩnh qua sự tàn nhẫn của Triệu Hoành nên anh ta hiểu rất rõ đứa cháu đích tôn của nhà họ Triệu này không hề vô hại như vẻ bề ngoài.

"Cầm lấy cái này âm thầm mỗi ngày cho ông nội tôi uống một viên, nhớ kỹ không được cho bất kỳ ai phát hiện nghe rõ không?"
Triệu Hoành lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng đưa qua, Lý Thục Sơn dè dặt nhận lấy gật đầu liên tục.

"Tôi sẽ nhớ kỹ thưa cậu chủ.

"
Nhìn dáng vẻ hèn nhát của Lý Thục Sơn Triệu Hoành chán ghét mà phất phất tay.

"Cút đi.

"
Lý Thục Sơn như được đại xá vội gật đầu rồi rời đi ngay, Triệu Hoành cũng không đứng lại đó quá lâu liền đi thẳng về bãi đỗ xe.

Trên nét mặt anh ta vẫn là nụ cười nhàn nhạt như mọi khi nhưng hiện tại lại mang theo chút quỷ dị khó tả, lần sau quay lại đây có khi là dự đám tang cũng nên có muốn trách thì trách lão gia tử đã quá bất công đi.


Ở bãi đỗ xe vắng lặng vậy mà Triệu Hoành ngoài ý muốn nhìn thấy xe của Triệu Thần Huân vẫn còn ở đây, hơn nữa trước mặt anh ta chính là Triệu Thần Huân đang bế Mục Hy trong tay đi đến xe.

Nhìn cô gái nhu thuận rút vào lòng Triệu Thần Huân kia Triệu Hoành lại nhớ đến dáng vẻ xa cách cùng hận ý của cô khi đối mặt với mình, thì trong lòng lại nhịn không được nổi lên một tia không cam lòng.

"Chú nghĩ như thế là có thể chiếm được Mục Hy rồi ư?"
Triệu Thần Huân đang bước đi bỗng dừng lại bước chân, nhưng rất nhanh anh liền sải bước đem Mục Hy nhẹ nhàng thả lên ghế phụ.

Thấy Triệu Thần Huân ngó lơ mình, Triệu Hoành càng thêm tức giận châm chọc nói:
"Chú đừng vội đắc ý, năm đó còn không phải tôi nói vài câu đã khiến cô ta một lòng một dạ mà yêu tôi sao?"
Triệu Thần Huân xác định Mục Hy không có bị đánh thức lúc nào anh mới an tâm nhẹ nhàng đóng cửa xe lại ngăn cách cô bên trong xe.

Anh chậm chạp xoay người lạnh lùng nhìn Triệu Hoành vẫn như cười như không châm chọc nhìn mình, anh chỉ hờ hững khẽ nhếch môi nói:
"Chiếm được hay không chiếm được, thì mọi người đều biết cô ấy là vợ của tôi và trên mặt pháp luật vẫn mãi mãi là vợ tôi.

"
Nhìn sắc mặt biến đổi mấy lần của Triệu Hoành, Triệu Thần Huân cũng lười để ý trực tiếp lên xe lái rời đi.

Triệu Hoành nhìn ánh đèn xe mỗi lúc một xa lúc này mới cười lạnh một tiếng.

"Vậy để tôi xem xem cái gọi là pháp luật có thể bảo vệ các người bao lâu?".