Ăn cơm xong, Tiêu Phong Thu đương nhiên trốn không thoát khỏi sứ mạng đưa Liễu Yên Nguyệt về nhà. Có hai trưởng giả ở một bên vừa hăm dọa, vừa dụ dỗ, hắn không khuất phục cũng không được.

Bất quá lúc này, thì Tiêu Phong Thu đã có kinh nghiệm, nên ngay cả cánh cổng của Liễu Gia hắn cũng không có bước vào, việc làm này khiến cho Liễu Yên Nguyệt rất là khó hiểu. Hắn trước kia không phãi là rất thích đến nơi này lắm mà, hơn nữa còn nghĩ trăm phương ngàn cách để được bước qua cánh cổng này. Hôm nay như thế nào lại như muốn trốn thật xa không muốn bước qua.

Hoàn hảo, tiểu muội đã ngay sau đó cắt đứt suy nghĩ trầm tư của nàng.

-Tiểu hồng, ngươi bây giờ còn chưa có đi nghỉ à!

Liễu Yên Nguyệt một bên quay đầu lại nhìn người vừa điều khiển xe tăng tốc rời đi là Tiêu Phong Thu, một bên nhẹ giọng mở miệng.

Liễu Yên Hồng hình như cũng không được cao hứng cho lắm, hướng về phía tỷ lớn tiếng kêu lên:

- Tỷ, ngươi chưa trở về, chúng ta có thể nào mà yên ổn để nghỉ ngơi chứ. Ba vẫn ở bên trong chờ ngươi đó, đã nói qua với ngươi nhiều lần rồi, không nên tiếp tục đến Tiêu gia, mà sao ngươi vẫn cứ không chịu nghe. Vừa rồi không phải vẫn chính là cái tên vô lại kia lại đưa người về đó chứ?

Liễu Yên Nguyệt sứng sốt, ngẩng đầu trứng mắt nhìn tiểu muội một cái, cắt đứt câu nói của tiểu muội:

- Ngươi nói cái gì chứ, là Phong Thu đưa ta về.

Liễu Yên Hồng nhất thời tựu mắng:

- Quả nhiên là hắn, đúng là vương bát đản, nói chuyện mà không giữ lời, sinh hài từ nhất định sẽ không có tiểu JJ.

Liễu Yên Nguyệt mặt lập tức sầm xuống, tiểu muội lúc nào lại không thuần khiết như vậy.

- Tiểu Hồng, ngươi học thói xấu đó khi nào vậy? Là một cô gái thì phải ăn nói cho nhã nhặn điềm đặn, nấu không thì sau này không xuất giá được đâu.

- Không xuất giá được, thì ta cũng không thèm tìm đến tên phong lưu công tử của Tiêu gia. Ngay cả ta mà hắn cũng đem ra đùa giỡn, tỷ, sau này ngươi không nên tiếp tục để ý đến hắn nữa.

Liễu Yên Nguyệt cả kinh, tiểu muội bị đùa giỡn, hắn đùa giỡn tiểu muội?

- Hắn đối với ngươi không có quy củ?

Nàng có chút không thể nào tin nổi, nói thế nào thì nàng so với tiểu muội cũng thành thục hơn, thân thể nhìn qua cũng đầy đặn hơn, tuy nếu muốn tính chiếm tiện nghi của nữ nhân, thì cũng sẽ chiếm của nàng, nhưng nàng đã cho hắn mấy lần cơ hội rồi nhưng …

Liễu Yên Hồng mặt đò bừng, đương nhiên không thể nào đem lời thề của tên bại hoại kia nói ra cho tỷ tỷ biết, chỉ tức giận nói ra:

- Hắn là đồ cầm thú, là thứ sắc lang, nói khinh bạc ta, đây không phải là chiếm tiện nghi của ta hay sao chứ?

Liễu Yên Nguyệt bật cười, không phải hắn luôn là như thế sao chứ? Miệng lưỡi của hắn cũng đã nhiều lần làm cho nàng tức giận, đã không phải là chuyện xảy ra một hai lần, đối với nàng cũng đã trở thành thói quen.

-Được rồi, Tiểu Hồng, hắn chính là như vậy, tuy bên ngoài nói thế, nhưng tâm địa không có xấu. Ngươi không nên trách hắn, có cơ hội, ta hảo hảo sẽ nói với hắn, để cho hắn chú ý một chút.

Nhìn đôi mắt ôn nhu của tỷ tỷ, Liễu Yên Hồng trong lòng rất là không vui, đối với tên phong lưu công tử kia nàng căm giận còn chưa hết … Nhưng giờ nàng lại cảm nhận rõ ràng được tỷ tỷ đang từ từ tiếp nhận hắn.

Mỗi lần khi nàng nói đến, mặc dù ngữ khí không có kích động, nhưng ngữ khí lại mang theo sự ân cần không có cách nào dấu diếm được khát vọng trong đó của nàng, đây cũng không phải là một điềm báo trước tốt lành gì.

- Tỷ, Lý đại ca hôm nay đã tới, nhìn qua hình như hắn không được cao hứng lắm, các ngươi có phải hay không …. Cãi nhau rồi à?

Liễu Yên Nguyệt quay đầu lại, trên mặt rất là nghiêm túc, nói:

-Tiểu Hồng, tỷ nói cho ngươi một lần nữa, Lý Hải Bân chỉ là bằng hữu hoặc cũng chỉ có thể nói là bạn học, sẽ không có bất cứ thứ tình cảm nào khác. Hắn không phải là nam nhân mà tỷ thích, Chuyện tình cảm rất là khó nói, ngươi chắc là chưa hiểu được, nhưng tỷ tỷ hy vọng ngươi sau này không nên tiếp tục làm những việc như thế, có hiểu được không?

Liễu Yên Hồng không có nghĩ được tỷ tỷ lại kích động như vậy, trước kia không phải là rất tốt sao, như thế nào thoáng cái lại trở thành như thế này?

Nhưng thấy tỷ tỷ tức giận như thế, nàng cũng không dám tiếp tục lên tiếng, vội vàng nói:

-Tỷ, xin lỗi, sau này ta sẽ không làm như thế nữa.

Liễu Yên Nguyệt lúc này mới tươi cười lên một chút, kéo cánh cùa nàng:

-Được rồi, tỷ không có trách ngươi, chờ Tiểu Hồng của Liễu gia chúng ta có người để thích, nói chuyện luyến ai, thì lúc đó mới bắt đầu hiểu được sự kỳ diệu huyền bí trong tình yêu. Đi, chúng ta vào nhà nào!

Hai người cầm tay nhau mà bước đi, nhưng Liễu Yên Nguyệt cũng không quên quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe đang từ từ biến mất trong bóng tối, vẻ mặt nàng không khỏi toát ra sự ngọt ngào hạnh phúc, yêu chính là hạnh phúc ( Sống không yêu cả đời ôm hận – Chết cô đơn ngàn thu còn sầu).

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phong Thu vừa mới ngồi xuống chiếc ghế tổng tài của mình, Liễu Yên Nguyệt liền dẫn thêm vài người đi nhanh vào phòng làm việc của hắn. Dựa vào quan hệ thân mật giữa hai người, nữ nhân này hiện tại cũng không thèm gõ cửa, tiểu thư ký ở bên ngoài cũng không ngăn cản.

Tiêu tổng tài cùng Liễu phó tổng, bọn họ là ai! Là vị hôn phu thê, có chuyện gì cũng có thể đóng của lại thương lượng, bọn họ là người ngoài không cần thiết phải xen miệng vào. Hơn nữa, Tiểu Hoa nha đầu này, hiện tại cùng thư ký của Liễu Yên Nguyệt quan hệ cũng rất thân thiết sao chứ?

- Phong Thu, ta đã giúp ngươi chọn người rồi, Lan Phong giám đốc phụ trách tài vụ, Hoa giám đốc phách phụ trách đời sống nhân viên, cộng thêm ta nữa là có được bốn người rồi.

Tài vụ giám đốc Lan Phương cùng Hoa giám đốc đến giờ phút này cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Vừa mới bước chân đến công ty, đã bị Liễu Phó tổng cấp bách triệu gọi đến đây, còn nghĩ rằng đã xảy ra địa sự gì, nên trong lòng luôn luôn thất thỏm lo âu.

- Tổng tài, tìm chúng ta có chuyện gì sao chứ?

Lan Phương giám đốc hỏi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai vị giám đốc này, Tiêu Phong Thu biết Liễu Yên Nguyệt vì quá nóng vội, nên còn chưa nói ra kế hoạch tuần sát cho hai người biết, cười nói:

-Lan giám đốc, không cần khẩn trương như vậy. Lúc này ta tìm các ngươi là có chuyện tốt …

Liễu Yên Nguyệt lúc này mới sửng sốt, có chút xấu hổ cười nói:

-Ngươi xem ta đều quên nói tình huống cụ thể cho họ biết. Lan giám đốc, Hoa giám đốc, chuyện là như vậy …..

Sau khi đem đầu đuôi câu chuyện nói ra, hai giám đốc cũng bị dọa một chút, chuyện vi phục kiểu như thế này …Bọn họ quả thật là không có nói chơi.

Mười giờ, cả bốn người đều đã cải trang thành những người tương đối bình thường. Liễu Yên Nguyệt một lần nữa khi xuất hiện trước mắt Tiêu Phong Thu, thì lại bị Tiêu Phong Thu cười vui đùa giỡn:

- A, cô thiếu nữ nông thôn nào đây mà lại chạy đến công ty của chúng ta?

Nàng không có mặc váy, trên người bận một bồ đồ màu hồng lục bằng vải thô. là vải thổ cẩm. Nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên chính là nàng đem mái tóc đen óng ả, mượt mà của mình thắt thành hai bím tóc, khi bước đi, mái tóc cứ run run lên, xem qua rất là có hương vị của một tiểu cô nương tinh nghịch.

-Phó tổng cải trang thật là giống, nếu như ta là nam nhân nhất định sẽ đem tiểu cô nương thôn nữ này lấy làm vợ.

Lan Phương giám đốc cũng nhân dịp mà vui đùa một phen, làm cho Tiêu Phong Thu cùng Hoa giám đốc không khỏi phải bật cười.

Liễu Yên Nguyệt đương nhiên mặt cũng không khỏi đỏ bừng, hòa với bộ trang phục không khỏi say lòng người.

Mục tiêu thứ nhất của bốn người, chính là một trong thập đại tửu điếm, Phù Dung đại tửu lâu, hai mươi hai tầng, cấp năm sao. Tửu điếm này, lúc đầu Tiêu Viễn Hà tặng cho Điền Phù làm lễ vật kết hôn, chủ sở hữu chính thức chính là Điền Phù, nhưng là người một nhà, nên không sao cả.

Tại Phong Chính tập đoàn bên dưới tất cả các tửu điếm, thì Phù Dung đại tửu lâu, được xem là nổi trội nhất, giống như là đầu lĩnh của tất cả các tửu điếm trong tập đoàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bốn người với trang phục mộc mạc, nhưng cũng làm cho mấy nhân viên phục vụ trong tửu điếm cũng không khỏi ngây người trong chốc lát. Bất quá coi như là có lễ phép, xứng đáng là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp. Không lấy diện mạo mà đối xứ với khách hang, không lấy hình thức mà xem thường người. Ngươi trong lòng nghĩ như thế nào..Không sao cả. Nhưng nhất định không thể cho phép phục vụ sơ xài, đây chính là quy tắc cũng như phương châm hoạt động của tửu điếm.

Đặt hai gian phòng, cứ hai người một gian, vốn dựa theo ý ngĩ cũa Tieu Phong Thu là nam nữ tách ra, nhưng Liễu Yên Nguyệt lại phản đối, nói:

- Làm gì có chuyện hai người cùng phái lại ở cùng một phòng được,đã làm thì phải làm như thật, Lan tỷ, ngươi cứ nói đi?

Do tất cả đang đóng kịch, nên xưng hô cũng đã sửa lại, Lan Phương cười, gật đầu, nói:

- Cũng đúng, nếu không người ta lại nghĩ chúng ta là dân đồng tính luyến ái, vậy thì càng thêm mắt mặt. Tổng tài, ngươi cùng Liễu tiểu thư, ta cùng Hoa giám đốc. Sắp sếp như vậy, người ngoài nhìn vào cũng thấy bình thường một chút.

Đây chỉ là muốn điều tra một chút, cũng không phải là sự thật, làm gì mà có nhiều yêu cầu vậy. Tiêu Phong Thu cũng không thể nào mà tiếp tục tranh cãi nữa, bốn người tựu giống như hai đôi tình nhân, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, hai người được bố trí hai căn phòng sát nhau tại tầng mười tám.

Sau khi Liễu Yên Nguyệt tỏ ra là rất nghiêm trang bước vào phòng, đợi cho Tiêu Phong Thu đóng cửa xong, cũng đã nhanh chóng vỗ vỗ miệng, cười ha hả, có chút không thể giải thích được.

- Phong Thu, ta thật sự cảm giác được chúng ta thật giống như đôi tình nhân đi trộm tình, cảm giác rất là kích thích a.

Nữ nhân này, giờ phút này tựu giống như một tiểu hài tử, chuyện kiểu này mà cũng xem như là một trò đùa mà thôi ….

Tiêu Phong Thu bất đắc dĩ nhắc nhở, nói:

-Ngu nữ, chúng ta là đang đi làm chính sự, nên tập trung một chút đi.

- Ta đây đã rất chăm chú đấy chứ. Ngươi xem vừa rồi ta quàng tay qua vai ngươi, bộ dáng rất là giống một cô nương đang chìm đắm trong tình yêu, người ngoài nhất định sẽ nghĩ chúng là chắc chắn là một đôi tình nhân. Lần sau nếu có cơ hội, chúng ta nên giả trang làm vợ chồng, ta nhất định sẽ cải trang cho thật là giống a.

Tiêu Phong Thu mặc kệ nàng, ngồi xuống, cầm điện thoại gọi cho nhân viên phục vụ của tửu điếm, gọi đồ ăn lên, ở tửu điếm cũng phải ăn uống, đã làm việc thì cũng phải làm cho hoàn chỉnh chứ.

Mà ở bên ngoài Phù Dung tửu điếm, một cỗ xe bình thường không có gì nổi bật, đang gắt gao giữ tại cửa. Mà ở trong xe, hai cảnh sát viên mặc thường phục, giờ phút này đang cầm điệm thoại báo cáo công việc cho cục trưởng đại nhân của họ.

- Cái gì, mở phòng … Bốn người?

Triệu Nhược Thần một bên hô to, làm cho Vũ ở bên cạnh cảm thấy rất là khó hiểu. Người ta mở phòng, có cái gì kỳ quái chứ. Nhìn vẻ mặt thận trọng của tiểu muội kết nghĩa, chẳng lẽ trong này thật sự chứa đựng âm mưu gì sao?

Triệu Nhươc Thần buông điện thoại xuống, trên mặt tràn đầy sự vui mừng, nhìn Vũ kêu lên:

-Vũ tỷ, lúc này đây ta đã nắm được đuôi của tên xú nam nhân kia rồi. Nghe nói bọn họ bốn người, hai nam hai nữ mở hai gian phòng, tuyệt đối là định làm chuyện trao đổi bạn tình với nhau, thật sự là một tên đại bại hoại mà.

Vũ sửng sốt một chút, nhắc nhở nói:

- Nhược Thần, ngươi cũng không nên suy nghĩ quá xấu như vậy, đây chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ, chúng ta không thể làm xằng bậy.

Triệu Nhược Thần rất là tự tin nói ra:

- Theo tư liệu của ta, tửu điếm này vốn là của Tiêu gia, ngươi nghĩ mà xem, hắn chạy đến tửu điếm của nhà mình, lại còn cải trang rồi mở phòng, nếu nói trong lòng bọn họ không có quỷ ta mới không tin.Vũ tỷ, việc này để cho ta xử lý, hừ …Ta nhất định sẽ làm cho tên vương bát đản này đẹp mặt.