Lục Khanh cười.
"Bản công chúa gần đây nhận được một tin mật báo, ngươi đoán xem đó là gì?"
"Gì?"
Lục Khanh bình tĩnh nhìn hắn: "Nói là ngươi không phải Khương Thù."
Khương Thù bị đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn đến nổi da gà.
"Nói bừa! Bổn thái tử không phải Khương Thù còn có thể là ai?"
"Nếu ngươi cảm thấy ta không phải Khương Thù vậy thả ta đi." Hắn nói tiếp.
Lục Khanh không nhịn được cười lớn: "Nằm mơ!"
"Ở Bắc quốc, khi quân là tội tru di cửu tộc.

Có can đảm lừa Lục Khanh ta, kết quả không cần nghĩ cũng biết sẽ "tốt đẹp" nhường nào."
Lúc này Nga Nhi đứng bên cạnh nàng cũng mở miệng nói: "Tên cả gan lừa gạt công chúa nhà ta hiện đã bị ngũ mã phanh thây, cỏ trên mộ cũng sắp cao hai mét rồi đấy!"
Khương Thù cảm thấy không khí trong điện càng trở nên nặng nề.
Hắn dở khóc dở cười: " Cho nên, công chúa tới nơi này là nghi ngờ thân phận của ta?"
"Bản công chúa không thích quanh co, cũng sẽ không tốn công nuôi một tên phế vật không có giá trị ở trong điện của mình.

Nói đi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là thái tử Khương quốc? Nếu ngươi không có, vậy đừng trách ta thất lễ."
Giọng nàng ngày càng lạnh.
Lục Khanh biết rõ nếu trực tiếp hỏi, hắn khẳng định sẽ không nói.
Xét đến thái độ Khương hoàng chó cùng rứt dậu, nàng vô cùng chắc chắn tên phế vật trước mắt này chính là Khương Thù.


Nàng bày ra bộ dạng này chỉ để moi ít thông tin đặc điểm về hoàng tử Khương quốc mà thôi.
Khương Thù quả nhiên không hề phòng bị.
Hắn trực tiếp cởi áo choàng, lộ ra cơ bắp màu lúa mạch săn chắc.
"To gan!" Nga Nhi tức giận quát một tiếng, Lục Khanh lại bình tĩnh giơ tay.
Khương Thù cười lạnh: "Có nước ấm không? Năm mươi độ trở lên."
"Truyền nước ấm." Lục Khanh ra lệnh.
Không bao lâu sau một cung nhân bưng tới một thau đồng chứa nước.
Khương Thù duỗi tay thử nước, sai cung nhân lấy một cái chén nhỏ.
Khương Thù múc một chén nước, trực tiếp đổ lên ngực.
Nước có chút nóng, vẻ mặt hắn khó chịu chốc lát, lồng ngực lại bị ửng đỏ một mảng lớn, bất quá chỉ giây lát chỗ đó liền xuất hiện một đoá mạn đà la đỏ tươi rực rỡ, sinh động như thật.
"Mạn đà la là quốc hoa của Khương quốc ta, chỉ có hoàng thất mới xứng được xăm trên người, dùng một loại mực đặc biệt, chỉ khi gặp nhiệt mới hiện ra.

Ngày thứ ba sau sinh đã được xăm lên."
Hắn nhếch môi, kiêu ngạo nói.
"Các hoàng tử khác đều giống nhau, chỉ có tám cánh.

Mà bổn thái tử lại có chín cánh, mang ý cửu ngũ chí tôn."
Lục Khanh nhìn đoá hoa kia, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Mà Khương Thù nói xong lại thấy nàng nhìn chằm chằm ngực mình, hai tai lại đỏ bừng.
Hắn kho khan một tiếng, mặc y phục
"Cho nên, công chúa còn hoài nghi bổn thái tử không?"
Lục Khanh cong khoé môi: "Không có, ngài quả nhiên là Hoàng thái tử hàng thật giá thật."
Nói rồi nàng đứng dậy rời đi, để lại Khương Thù khó hiểu đứng đó.
Lục Khanh bước được vài bước lại đá phải một quyển sách, nhặt lên nhìn lướt qua, ngoái đầu lại nhìn hắn một cái, cười cười để lại trên bàn.
Nàng ban đầu vốn không hề chú ý tới những quyển sách trên mặt đất là cái gì.
Khương Thù!!!!!
Sau khi Lục Khanh đi, hắn cầm lấy quyển sách trên bàn nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy như bị sét đánh.
Đây...!Đây chẳng phải là quyển xuân cung đồ táo bạo kia sao!
(Mấy bác biết xuân cung đồ là gì rồi đúng hơm?)
Trở lại tẩm điện, Lục Khanh liền hạ lệnh.
"Xem ra Khương quốc thái tử gần đây dục cầu bất mãn, để thể hiện sự nhân văn của Bắc quốc ta cũng như phong thái của một nước lớn, phái vài nữ nhân đi qua hầu hạ thái tử đi."
"Vâng."
Các cung nhân làm việc quả nhiên nhanh chóng.

Trưa hôm đó mấy nữ tử dáng vẻ yểu điệu, dung mạo quyến rũ lần lượt được đưa vào tẩm điện của Khương Thù.
Khương Thù cả người choáng váng, lập tức đuổi hết người ra ngoài.
Hắn đường đường là Khương quốc thái tử, trữ quân tương lai, há có thể bị đám oanh oanh yến yến làm ô uế thân thể?!
"Công chúa, Khương quốc thái tử đuổi hết đám nữ nhân đó ra ngoài rồi!"
"Không thích sao?"

Lục Khanh đang đối chiếu sổ sách cũng buồn bực buông bút.
Đó đều là nữ nhân nàng tuyển chọn kỹ càng, đều là mỹ nữ đẹp nhất, tại sao lại không thích chứ?
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, nàng giảo hoạt cười: "Vậy đưa tới vài mỹ nam đi."
Không bao lâu sau Khương Thù lại ném tất cả mỹ nam ăn mặc táo bạo vừa được đưa vào ra khỏi cửa.
Khương Thù trong lòng ngũ vị tạp trần, nghiến răng nghiến lợi hét "Lục Khanh!!!!"
Nhân tiện trên bàn còn ít rượu nho hôm qua Tiểu Thuận Tử đưa tới.

Hắn bê chung rượu, một hơi uống canh sau đó nương theo men say, lảo đảo đi tới điện công chúa.
Lục Khanh vừa ăn xong bữa tối, đang nghĩ cách lợi dụng sơn trang suối nước nóng thu thập tin tức về thái tử lưu lạc năm đó, cổ tay bất ngờ bị một người nắm chặt.
Một mùi rượu nồng nặc ập đến, đôi mắt Khương Thù thâm thúy, khí thế cường đại, giống như liệp báo nhìn chằm chằm con mồi, khoá chặt nàng trong ánh mắt.
"Lục Khanh, bổn thái tử chính là muốn nàng.

Theo ta, làm thê tử của ta, làm thái tử phi của Khương quốc!"
Lục Khanh không giới hạn hành động của Khương Thù, chỉ cần hắn không rời khỏi Kiêu Dương Điện là được.

Nàng không nghĩ tới hôm nay hắn lại to gan như vậy, cư nhiên xông tới trước mặt nàng, nhất thời đôi mắt nàng tràn ngập kinh ngạc.
"Ngươi còn chưa tỉnh?" Nàng hất tay hắn, nhướng mày: "Ngươi là cái thá gì? Một bại tướng cũng dám mơ tưởng đến bổn công chúa?"
Khương Thù cũng không có cảm giác thất bại, dựa theo thoại bản hôm qua đã đọc, một tay ấn nàng lên tường, cúi người cười tà mị.
"Nếu không phải nàng, ai có thể bắt ta làm tù binh? Đây, là duyên phận trời cho."
"Bất luận thế nào bổn thái tử cũng là Khương quốc thái tử, là nam nhân duy nhất từ thân phận tới địa vị xứng đôi với nàng."
Còn chưa nói xong, Lục Khanh không hề lưu tình nâng gối đạp.
Hắn đột nhiên cảm thấy giữa hai chân truyền đến một trận đau nhức.
"Nàng! Nữ nhân hung dữ đanh đá như nàng có ma mới muốn lấy!"
Khương Thù đau đớn đứng dậy, người cong như con tôm, vẻ mặt đau khổ.
"Ta gả cho ai cũng không cần ngươi nhọc lòng.

Dù sao bản công chúa có gả cho ai cũng sẽ không gả cho ngươi!"

Nói xong Lục Khanh nghênh ngang rời đi, bỏ lại Khương Thù vẫn dựa trên tường.
Mới đi được hai bước Lục Khanh đột nhiên nhìn thấy một thân tử y quen thuộc đứng lặng đằng xa.
Không biết Cửu Cửu đến từ lúc nào, đứng đó bao lâu rồi?
Có chút đột nhiên đi.
Lục Khanh cười xấu hổ: "Đốc...!Đốc Công đại nhân?"
Quân Diễm Cửu mở miệng, vào thẳng vấn đề.
"Ta mất một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, không biết có rơi ở chỗ công chúa không?"
(Nhẫn ban chỉ là nhẫn đeo ngón cái á)
"Nhẫn ban chỉ? Chưa từng thấy."
Lục Khanh cầm lấy tay hắn.

Nàng nhớ rõ tay hắn từ trước quả thật có đeo thấu tử ngọc ban chỉ, bây giờ không thấy đâu nữa.

(Thấu tử ngọc là ngọc tím trong suốt)
"Nếu không ngài cùng ta đi tìm đi."
Lục Khanh lôi lôi kéo kéo, trực tiếp kéo hắn vào tẩm điện của mình.
Tẩm cung nàng mát lạnh, tuy ngoài trời là nóng bức giữa hè nhưng bên trong lại mát mẻ trời thu, bởi vì lúc nào trên đất cũng để vài chậu đá lớn.
Lục Khanh dẫn hắn một đường đi tới bên giường, lật tung gối với chăn bông, cẩn thận mò mẫm trên chiếc ghế dài mềm mại.

Ánh mắt Quân Diễm Cửu đột nhiên rơi vào một thứ nằm lăn lóc trong góc giường.
"Đây là cái gì?".