“Xế chiều nay em không ở bệnh viện mà chạy đi đâu? Bây giờ vẫn còn là lúc em chạy loạn khắp nơi à?”

“Êy nha, đừng nóng giận mà.”

Lúc ấy Lưu Trì vẫn miễn cưỡng còn hoạt động được, chỉ có Đinh Lăng lo đến không yên, bắt người ta ngoan ngoãn ở khu nội trú của bệnh viện. Hôm nay anh giải phẫu, liên tục sáu tiếng, làm xong lập tức tới phòng bệnh tìm người, kết quả người đi phòng trống, Lưu Trì để lại cái dây là chạy luôn ra ngoài.

“Anh đã bảo em chờ ngoan rồi mà, có phải em lại bỏ châm cứu chiều nay đúng không!”

“Cái đó thiếu một hai lần cũng chẳng sao cả.” Lưu Trì cợt nhả, thái độ rõ không cho là đúng, “Hôm nay em về nhà tắm rửa sạch sẽ, tắm ở bệnh viện không thoải mái… Đúng rồi, em còn làm bánh màn thầu đường đỏ cho anh, anh hâm nóng lên ăn.”

“Ăn quằn què!” Đinh Lăng giận đến văng tục, “Em có thể để tâm một chút tới việc trị liệu khôi phục của em hay không? Em có thể phối hợp theo lời dặn của bác sĩ một chút hay không?”

“Không phải trị cũng vô dụng sao, chỉ tiếc là em chưa muốn…” Lưu Trì còn chưa nói ra từ chết cuối cùng, đã bị vành mắt đột nhiên đỏ bừng của Đinh Lăng doạ sợ hết hồn, vội vàng ngậm miệng.

“Anh tự nghĩ biện pháp cho em, anh đang liều mệnh kéo mạng em về, em thì làm gì? Cả ngày em không nghe lời, chạy lung tung, trốn trị liệu…” Đinh Lăng giận đến run rẩy, “Em không thể cùng anh nỗ lực, sống thêm mấy năm à?”

“Đinh à, anh là bác sĩ, anh là chuyên gia.” Lưu Trì đứng lâu mệt đến hoảng, chỉ có thể nửa dựa vào tường, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, “Tại sao anh vẫn chưa tin, em không chữa được.”

Khi đó Đinh Lăng bỗng nhiên tắt lửa, trầm mặc y như ngọn núi, anh đi ra ngoài mà không nói lời nào, sáng sớm hôm sau mang đến cho hắn một chiếc bùa bình an cầu suốt đêm.

Đinh Lăng nói với hắn.

“Anh không nên to tiếng với em, bánh màn thầu anh ăn, anh xin bùa bình an cho em, coi như là bồi tội.”

——————

Lưu Trì chưa bao giờ cảm thấy mình sai, lúc trước vốn dĩ thuốc và kim châm không cứu nổi hắn, chỉ có Đinh Lăng cố chấp không chịu buông bỏ.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn mấy cái bánh màn thầu cũ trong tay, lại khiến hắn đau tay đau đến trong lòng, nặng đến nỗi hắn giữ cũng không nổi.

Hắn nhìn kỹ dưới tờ giấy viết câu hồi đáp của người kia.

【 từ trước đến giờ anh chỉ tin vào khoa học, nhưng bây giờ, anh thành tâm thỉnh nguyện thần linh. Khẩn cầu ngài che chở em, xin em đừng bỏ rơi anh. 】

Lưu Trì bị tấm giấy mỏng này ép tới không đứng dậy nổi.

“Sao tự dưng lại khóc rồi?”

Lưu Trì vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đinh Lăng cũng hơi ngồi xổm bên cạnh quan tâm hỏi han hắn.

Hắn mở miệng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, trên mặt Lưu Trì nước mắt lăn dài.

Hắn khóc nức nở nhào vào trong lòng đối phương, vô cùng oan ức.

“Không có… Không có gà…”

Em có lỗi với anh. Xin lỗi.