Editor: Hye JinĐàm Tú Phương không tức giận cô mừng thầm trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Vào phòng ngồi đi, chị giúp em lăn lăn mặt."Chu Tiểu Lan lùi lại phía sau để cô đi vào.Đời trước kinh nghiệm chiếu cố mấy đứa trẻ, Đàm Tú Phương nhanh chóng bóc vỏ trứng và nhẹ nhàng lăn lên má trái của Chu Tiểu Lan.Không biết là thực sự hiệu quả hay tâm lý, Chu Tiểu Lan trên mặt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Cô ta là người không giấu được suy nghĩ, cô bất giác xốc lên sự việc của ngày hôm nay: “Mẹ tôi chỉ gửi Lập Ân vào thành, bà chỉ thương Lập Ân nhất!"Có thể là bởi vì sợ mất mặt, sợ Đàm Tú Phương chế giễu, cô ta hung hăng bổ xung thêm một câu: "Cô cũng không có phần, chỉ có Lập Ân có thể vào thành theo anh hai tôi hưởng phúc."Đàm Tú Phương thầm nghĩ, Chu Tiểu Lan này thật đúng là một con sói mắt trắng, may mắn bây giờ cô không có ý tốt với cô ta, nếu thật là chị dâu của cô ta sẽ làm cô ta tức chết.

Một cái con người không biết phân biệt tốt xấu, không biết báo ân, thôi làm ơn cực phẩm cô em chồng này cô đưa cho Diêu Ngọc Khiết đi.Tay cô dừng lại vài giây, vài phút sau mới trầm giọng nói, bày ra bộ dạng cam chịu nhẫn nhục: "Gia Thanh vừa vào thành không dễ dàng, chỉ cần anh ấy có thể tốt chị yên tâm rồi.

Chờ hắn tốt rồi vợ chồng chúng tôi sẽ luôn có ngày đoàn tụ."Có nghĩa là, sớm muộn gì tôi cũng có cơ hội đi vào thành.Chu Tiểu Lan nghe được lời này trong lòng không thoải mái, dựa vào cái gì cô em gái ruột một cái chỗ tốt đều vớ không được? Ngược lại tiện nghi người ngoài Đàm Tú Phương này.Thấy cô ta dẫu miệng cao như vậy, Đàm Tú Phương thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lan, cha mẹ chỉ có em và Gia Thành là hai người con, bọn họ làm sao mà không thương em chứ? Em nói có phải hay không? Em phải thông cảm cho bọn họ, bọn họ cũng là không có biện pháp, em không thấy bọn họ đều tính toán lưu lại nông thôn sao?"Những lời này không thể an ủi Chu Tiểu Lan, vốn đã quen ích kỷ, muốn lên thành phố.


Cô ta phẫn nộ đầy bất bình nói: "Chu Lập Ân thì sao? Tại sao nó có thể vào thành? Tại sao tôi không thể vào thành, tôi chính là em gái duy nhất của anh hai.""Lập Ân còn nhỏ, ăn bao nhiêu đâu chứ? Hơn nữa cha mẹ ở nông thôn trồng trọt sẽ đằng một phần lương thực đưa vào thành cấp Lập Ân làm đồ ăn.

Cái này không tạo nên bao lớn gánh nặng với Gia Thành.

Em thì không giống, em phải gả chồng, nếu muốn vào thành Gia Thành làm sao mà an bày cho em? Anh ấy an bày em cũng phải quản luôn cả Điền Sinh? Tổng không thể để một người ở trong thành một người ở nông thôn, về lâu về dài quá không được.


Nói đi cũng phải nói lại, chính Điền Sinh nguyện ý thì Điền gia có thể đáp ứng sao? Em phải hiểu cái khó của cha mẹ cùng anh Gia Thành, bọn họ chỉ có mình em là con gái, mình em là em gái ruột, sao có thể không quan tâm em được, sao có thể không yêu thương em, sao có thể không hy vọng em tốt."Bề ngoài, Đàm Tú Phương đang cố gắng thuyết phục cô Chu Tiểu Lan bên trong thì ám chỉ, bởi vì cô ta có hôn ước với Điền gia, cho nên Chu Gia Thành không thể đưa cô vào thành.Sau khi Chu Tiểu Lan nghe lời này, phản ứng đầu tiên của cô ta là: "Vậy thì để anh hai của tôi tìm việc cho Điền Sinh đi."Ha ha, cô ta nghĩ một cái công tác như củ cải trắng, tùy tiện bói một cái là ra.Đàm Tú Phương cười hỏi: "Không biết Xuân Hoa vào thành phố, anh Kiến An đã tìm được việc cho em ấy chưa?"Cái này thật ra là không, Chu Tiểu Lan nghe Xuân Hoa nói rằng Chu Kiến An ý tứ là vào thành, xem có thể hay không nghĩ cách kiếm một cái công tác tạm thời cho vợ cùng em gái.Chu Kiến An chỉ có thể sắp xếp như vậy đối với Xuân Hoa, muốn có công tác trong thành cũng không dễ dàng như vậy.Chu Tiểu Lan đột nhiên nhận ra ngay cả anh trai cô cũng không thể chứa nhiều người như vậy, vậy còn không dễ sao, chỉ cần mang một mình cô vào thành thôi.

Còn tên Điền Sinh kia thì mặc xác hắn, anh trai của cô làm quan, Điền Sinh là một nông dân một cái chữ to còn không biết? Nào có xứng đôi? Cô cũng muốn gả cho một người giống anh trai một cái quan nhân, phải làm đám chị em hâm mộ, càng quan trọng là không cần bị so sánh với con nhỏ mồ côi Đàm Tú Phương này.Từ hôn, nhất định phải từ hôn, chỉ cần lui hôn thì anh hai sẽ mang cô vào thành! Còn đến nỗi cái gì mà thanh danh rồi danh dự, liên quan gì? Cô vào thành rồi chỉ cần nhà họ không nói thì ai biết quá khứ cô đã từng lui hôn?Tuy nhiên, chuyện này không thể để cho cha biết được, bởi vì cha đặc biệt vừa ý Điền Sinh, sẽ không dễ dàng đồng ý từ hôn.Làm cách nào bây giờ? Chu Tiểu Lan trong đầu nảy ra ý định chính là tiền trảm hậu tấu, tuy biết làm vậy xong cha của cô sẽ không tha cho cô, cơ mà nào có thời gian suy xét nhiều như vậy, cô bất chấp, không từ hôn lưu lại nông thôn cô sẽ bị mấy chị em kia chê cười cả đời!Chu Tiểu Lan đột ngột đứng lên, đẩy ghế chạy ra ngoài.Đàm Tú Phương giật mình, quả trứng trong tay rơi xuống đất, cô vội la lên: "Tiểu Lan, Tiểu Lan, em làm sao vậy?"Chu Tiểu Lan mới không thèm nhiều lời với Đàm Tú Phương: "Cô quản ta làm cái gì?"Nói xong thì chạy như bay đi ra ngoài, còn cố ý chạy ra từ cửa sau để tránh để Lưu Thải Vân đang ở đằng trước lột bắp nhìn thấy.Đàm Tú Phương đứng ở cửa phòng, nhìn phương hướng mà Chu Tiểu Lan đi là đường nhỏ đến Điền gia, khóe miệng cười mỉa..