Tiêu An đến nước này vẫn kiên quyết không thoát vai người đàn ông tốt, vẫn là vẻ bên vực Lâm Liên Kiều.

"Lý Lộ Lộ, đừng có nói bậy, Kiều Kiều không phải là loại người đó."
Lâm Liên Kiều nhìn ra phần thật lòng trong câu nói của anh ta chắc chưa được một phần trăm đâu.

Cô khoanh tay, nét mặt vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt ghét bỏ nhìn anh ta.

"Lý Lộ Lộ nói đúng rồi đấy.

Tiêu An, anh chẳng hiểu tôi gì cả.

Sao anh cứ bám mãi lấy tôi thế, anh thích tôi à?"
"Phải, Kiều Kiều, anh thích em.

Trước đây anh không nói, anh cứ nghĩ em hiểu, thật không ngờ lại làm em hiểu lầm.

Hôm nay anh chính thức bày tỏ, Kiều Kiều làm bạn gái của anh được không?"
Tiêu An không ngờ lại quỳ xuống, thẳng thừng thừa nhận thích cô trước mặt Lý Lộ Lộ, cô ta sốc đến nỗi hai mắt trợn ngược.

"Tiêu An, anh vừa nói gì vậy?"
Lâm Liên Kiều một chút cảm động hay lung lay cũng không.

Cô chỉ cảm thấy Tiêu An như tên diễn hề trước mặt cô vậy, vì bao nhiêu mánh khóe của anh ta, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Anh ta hôm nay lại không do dự lại thừa nhận thích cô, chắc sự kinh tởm của anh ta đối với cô cũng theo số mỡ thừa của cô mà tan biến đi rồi.

Nhưng vẻ mặt của tên sở khanh này, cô càng nhìn càng không ngấm nỗi.


Vẫn còn một lý do khác để Tiêu An phải hạ mình quỳ xuống như cách mà kiếp trước anh ta quỳ xuống cầu hôn cô vậy, cuối cùng cũng chỉ vì để lấy được thứ anh ta muốn.

"Không nỡ buông bỏ khối tài sản mà cha cho mình thừa kế đây mà, ha."
Lâm Liên Kiều cười khẩy khinh miệt, hoàn toàn xem hành động của anh ta như chó chạy ngang mà chẳng để tâm.

Nhưng tiếp sau đó, cô lại lộ vẻ mặt nguy hiểm, từ trên cao cao ngạo nhìn xuống tên Tiêu An hèn hạ nói.

"Tiêu An, anh làm vậy là muốn công khai đối đầu với Sở Quân Huân sao?"
Tiêu An trong lúc hấp tấp lại quên mất sự hiện diện của Sở Quân Huân bên cạnh Lâm Liên Kiều.

Anh ta không ngờ bày ra kế sách lãng mạn này lại thất bại, Lâm Liên Kiều không hề mảy may xiêu lòng chút nào.

Giờ cô lại đem Sở Quân Huân ra dọa, Tiêu An mặt đơ không còn giọt máu.

Anh ta nhanh chóng phủi chân đứng dậy tiến lại gần cô.

"Kiều Kiều, anh biết Sở Quân Huân và em không thường qua lại, em chỉ lấy anh ta ra để khiến anh nói thật lòng mình thôi, có phải vậy không?"
Tiêu An cười cười, vẫn còn nhen nhóm chút lòng tin rằng Lâm Liên Kiều vẫn còn thích anh ta, nhưng lại bị cô cự tuyệt phũ phàng, còn một nhát khoét sâu vào lòng tự trọng của anh ta.

"Tiêu An, anh nhìn lại anh xem, nhà thì không nhiều tiền bằng nhà tôi, chức vụ của cha anh thì bé như kiến so với Sở Quân Huân, còn anh thì vô công rỗi nghề, anh có gì đáng để tôi thích nào? Có bị điên không mà tôi lại thích kẻ hèn mọn như anh được, nực cười."
"Lâm Liên Kiều cô không được xúc phạm Tiêu An, anh ấy là người tốt, không giống như loại thâm độc như cô."
Lý Lộ Lộ mê muội Tiêu An đến mức bênh vực anh ta là người tốt thì Lâm Liên Kiều cũng không còn gì để nói trước sự ngu muội của cô ta.

Thôi thì cá mè một lứa, nên về với nhau.

Tiêu An không ngờ bản thân lại có lúc bị chê bai đến hai từ hèn mọn, trong lòng chua chát đến không nói nên lời.

Bàn tay anh ta siết chặt, răng nghiến đến run cả cơ mặt rồi mà vẫn cố nén bình tĩnh.

Lâm Liên Kiều thấy hả hê đôi chút rồi nên ngoảnh mặt đi luôn.

Tiêu An lại sợ cô mách lại chuyện này với Sở Quân Huân, anh ta kiên quyết giữ cô ở lại giải quyết cho chắc chắn.

"Kiều Kiều, vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi.

Em đừng xem là thật, ha ha.

Anh đang tập diễn kịch cho câu lạc bộ, anh làm em bất ngờ lắm đúng không? Anh cũng bất ngờ vì diễn xuất của anh lại khiến em tin như vậy đấy."
Tiêu An cười cười bong đùa, anh ta lật mặt phủi sạch toàn bộ.

Nếu chỉ nói là giả vờ thì Sở Quân Huân chẳng có lý do gì để sờ gáy anh ta cả.

Nhưng nếu dễ để bản thân thua thiệt thì không còn là Lâm Liên Kiều nữa.

Nét mặt của cô bất chợt nhăn lại, tỏ ra rất uất ức.

"Nói đùa? Vậy ra anh đang đùa cợt với tình cảm của tôi sao? Việc này, Sở Quân Huân càng nên biết."
Chỉ một câu nói này cũng có thể khiến Tiêu An mất ngủ nhiều đêm vì không biết nhà mình sẽ bị gõ cửa lúc nào, Lâm Liên Kiều nhìn thấy đôi mắt của anh ta run run giãn tròng sợ sệt mà vô cùng hài lòng.


Cô lại quay người đi thẳng, không để ý thấy ánh mắt đang lườm liếc đến tròng trắng nổi đỏ của Tiêu An.

Anh ta bất chợt gằn mạnh giọng như đang đe doạ.

"Lâm Liên Kiều, đứng lại đó."
Lâm Liên Kiều nghe thấy biết chắc anh ta đang bị ép vào đường cùng đến nảy sinh oán thán rồi.

Nhưng cô không rảnh để đứng lại tiếp lời kẻ vô vị, cô vẫn cứ mặt kệ mà đi thẳng.

Tiêu An như nổi điên, từ biểu cảm đến ánh mắt đều như biến dạng đến lệch lạc.

"Lâm Liên Kiều, nếu cô đã vô tình đến mức này rồi thì đừng có trách Tiêu An này vô nghĩa."
Ý nghĩ xấu xa hình thành trong đầu, Tiêu An lao tới Lâm Liên Kiều như tên bắn rồi dùng toàn bộ lực tay đánh vào sau gáy của cô, khiến cô trong một giây đã hoàn toàn bất tỉnh.

Lý Lộ Lộ không tin vào mắt của mình, cô ta thảng thốt chạy tới.

"Tiêu An, anh… anh làm gì vậy? Cô ta là người của Sở Quân Huân đó."
Tiêu An đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy ai, lúc này anh ta mới hoàn toàn lộ rõ bản chất, nhoẻn miệng cười nham hiểm, anh ta mạnh mồm nói.

"Người của Sở Quân Huân? Một đứa con gái dơ bẩn anh ta còn cần sao?"
Lý Lộ Lộ cũng lờ mờ đoán ra được ẩn ý, nhưng cô ta không chắc liền hỏi lại.

"Anh… anh định làm gì cô ta sao?"
Tiêu An lập tức kéo Lý Lộ Lộ sát vào người nói nhỏ.

"Đi tìm cho tôi mấy tên đàn ông.

Khiến cho Lâm Liên Kiều trở thành một người phụ nữ lăng loàn, còn chúng ta thì đi trình báo, người lập công khi đó sẽ là ai đây?"
"Không, không được đâu.

Em có linh cảm không lành."
Lý Lộ Lộ sơn hãi lùi ra, tuy cô ta thích Tiêu An nhưng cũng muốn giữ mạng.

Không riêng cô ta, mà cả Thiên Thành này, có cho tiền cùng không ai dám động đến Sở Quân Huân ngoại trừ muốn tìm đường chết thôi.


Tiêu An nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của cô ta mà chặt lưỡi không hài lòng.

Thỏa thuận không được thì chỉ còn cách đe doạ thôi.

"Lý Lộ Lộ, cô bây giờ không khác gì là đồng minh của tôi rồi, cô không muốn cũng phải giúp tôi, tôi mà bị hỏi đến, cô cũng không thoát."
Lý Lộ Lộ vẫn ậm ừ không dám làm khiến cho Tiêu An rất mất kiên nhẫn.

Nhưng anh ta vẫn cố trấn tĩnh tinh thần để không làm hỏng mưu kế hoàn hảo mà anh ta vừa nghĩ ra.

"Lộ Lộ, em nghĩ xem, vừa khiến Lâm Liên Kiều mang tiếng ô uế, vừa tạo dựng được ấn tượng với Sở Quân Huân, con đường thăng tiến của chúng ta sau này chỉ có rộng mở.

Việc này, chỉ có lợi.

Nếu em không giúp anh, để cô ta tỉnh lại đi tìm Sở Quân Huân, chúng ta chỉ có… chết."
Tiêu An hạ giọng ngọt sớt, miệng lưỡi lại giảo hoạt làm cho một người vốn say mê anh ta như điếu đổ như Lý Lộ Lộ không thể nào không sập bẫy.

Cô ta ngẫm lại lời anh ta nói lại thấy có lý.

"...Được, em làm."
Tuy vẫn còn lo lắng nhưng Lý Lộ Lộ đã đưa ra quyết định.

Tiêu An bày ra vẻ mặt dịu dàng, giả vờ xoa đầu tiếp thêm cho cô ta động lực.

Nhưng ánh mắt nhìn xuống Lâm Liên Kiều đang nằm bất bất động tà gian vô cùng.

"Lâm Liên Kiều, sau chuyện này tôi đảm bảo cô chỉ muốn tự tử và số tài sản kết xù đó sẽ chuyển sang Lâm Diễm Tinh rồi cuối cùng cũng thuộc về tay Tiêu gia thôi.".