Sở Quân Huân mò mẫm tiến tới, đôi môi quấn quýt lấy Lâm Liên Kiều không rời.

Anh hôn sâu, khiến cô cảm thấy có hơi khó thở, trong người lan ra cảm giác nóng ran bứt rứt, làm cho hai bàn tay của cô đặt trên ngực bất giác đan chặt, nó lại vô tình như một vật cản ngăn cách giữa cô và anh.

Cảm thấy vướng víu, anh liền gỡ tay cô ra, nắm chặt cổ tay cô ghì lún xuống đệm giường mềm mại.

Bên tai cô anh thì thầm, hơi thở truyền ra khiến tai cô nhột đến mức người vặn vẹo.

"Kiều Kiều, đừng gồng quá, thả lỏng ra một chút."
Lâm Liên Kiều không biết làm sao, thật ra cô cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm mấy.

Nếu lần này làm thật, thì anh mới là người đàn ông đầu tiên của cô.

Đôi mắt cô trở nên mơ màng, đầu óc trống rỗng như bị thôi miên cứ thế mà nghe lời anh, cô thả lỏng bản thân, hít thở đều.

Nhưng khi nhìn tay anh trườn lên ngực áo, chuẩn bị tháo chiếc cúc áo đầu tiên ra, lòng ngực của cô bất giác lại gõ trống liên hồi.

Không gian trong phòng của Lâm Liên Kiều yên ắng đến mức chỉ nghe được hơi thở hổn hển, nặng nề của cô, như chỉ có cô và anh cùng tồn tại.

Cô đang đắm chìm trong sự ấm áp của anh, cảm xúc đang trên đà leo dốc để đạt đến cao trào thì bất chợt tiếng gõ cửa phòng cô vang lên, ngay tức khắc âm thanh đó giống như hòn đá bị ai đó ném thẳng vào tấm gương mà khiến tấm gương vỡ tan tành, còn kèm theo những âm thanh chói tai khiến người ta phải giật mình.1
Lâm Liên Kiều giật nảy người, trong lúc bối rối ập đến, cô vô tình tát Sở Quân Huân một cái để ngồi bật dậy.


Cái tát đột ngột như trời giáng cũng khiến anh ngớ ngẩn.

"Em…"
"Suỵt."
Lâm Liên Kiều không vội ý thức ra hành động mình vừa làm, lúc Sở Quân Huân mở miệng định nói, cô đã lao đến nhanh như chớp chụp kín miệng của anh lại, ánh mắt lộ rõ bất an nhìn ra phía cửa, thì cùng lúc này tiếng nói bên ngoài cũng vọng vào.

"Tiểu thư, tôi mang đồ ăn tối lên cho cô đây, tôi vào nhé."
"Đợi đ…"
Lâm Liên Kiều chưa kịp phản hồi, tiếng tay nắm cửa kêu lạch cạch đã vang lên, người làm đang chuẩn bị bước vào phòng.

Chuyện sẽ không có gì phải nhảy dựng lên khi Lâm Liên Kiều chợt nhớ ra cô không khoá cửa phòng, người làm mà nhìn thấy cảnh cô cùng một người đàn không trong tư thế không nghiêm trang thế này chắc chắn sẽ có chuyện lớn.

Đôi mắt trở nên nhạy bén nhìn nhanh xung quanh, tủ quần áo quá xa, đưa anh giấu vào đó bây giờ chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, chân giường quá cao, người lớn xác như anh trốn vào không cần cúi xuống cũng phát hiện.

Chỉ còn một nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

"Anh mau trốn vào chăn đi."
Hành động của cô quyết liệt đẩy anh nằm xuống, lấy chiếc chăn lớn phủ kín, lấy những con thú nhồi bông vốn luôn yên vị gọn gàng ở đầu giường vứt bừa lên, tạo ra một mớ hỗn độn.

Chân cô nhanh nhảu đá giày của anh vào gầm giường, hai tay run run tức tốc cài lại cúc áo chỉnh chu.

Tất cả đều diễn ra chưa đầy năm giây từ lúc người làm chuẩn bị mở cửa.


Người làm bước vào, thoạt đầu chỉ lo nhìn khay thức ăn để tránh bị đổ nên đây là lúc cô nhanh chóng chỉnh lại đầu tóc.

Cô ngồi xuống, thẳng lưng nghiêm túc nhìn ra phía cửa như đang chờ sẵn.

"Tiểu thư, sao mặt cô đỏ vậy, có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"
Lâm Liên Kiều giả vờ ngạc nhiên sờ tay lên mặt, nhưng đúng là nó nóng thật, cô cố chuyển lại tâm trạng tự nhiên, cười cười mà đi lại gần chỗ người làm.

"Vậy sao, cũng không cần đâu, lúc chiều tôi đến bệnh viện rồi, thuốc bác sĩ kê đơn tôi còn chưa uống."
Lâm Liên Kiều chỉ vào túi thuốc trên bàn, không ngờ nó lại có tác dụng vào lúc này.

"Vậy tôi để thức ăn ở đây, tiểu thư nhanh ăn rồi uống thuốc đi nhé."
"Được được, cảm ơn cô."
Lâm Liên Kiều gấp gáp muốn tiễn người làm ra ngoài, nhưng khi người làm quay mặt định đi ra, thì chiếc giường nhô lên bất thường ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô ta.

Lâm Liên Kiều thấy cô ta để ý đến phía chiếc giường, mồ hôi ở mang tai cũng khẽ đổ ra.

"Còn có chuyện gì sao?"
"Giường của tiểu thư bừa bộn quá, tôi thật tắc trách, giờ tôi sẽ dọn ngay."
Hoá ra chỉ là bệnh nghề nghiệp chứ không phải phát hiện ra điều gì, Lâm Liên Kiều thầm thở ra nhẹ nhõm.

Cô ngăn cô ta bước đến, vội đẩy người của cô ta đi ra ngoài.


"Không tắc trách, không tắc trách, chuyện nhỏ này tôi tự làm được rồi.

Cô mau trở lại làm việc của mình đi kẻo lại bị bà Lý mắng."
Đưa thành công người làm rời khỏi phòng, Lâm Liên Kiều ngay tức khắc đóng sầm cửa, khoá lại, lúc này cô mới có thể thật sự gọi là thở phào.

Nhớ ra Sở Quân Huân còn đang bị vùi dưới chăn, cô co chân chạy ngay vào, liền lật chăn ra đã nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ hờn dỗi của anh.

Cô lúng túng vứt mấy con thú bông đi, đỡ anh ngồi dậy.

"Em xin lỗi, lúc nãy em cuống quá, vừa rồi em tát có mạnh lắm không, có làm anh đau không?"
Cô đưa tay lên miết nhẹ vào một bên má mà vừa rồi cô có hơi lỡ tay tác động mạnh, như muốn làm dịu vết đỏ còn hằn lại.

Sở Quân Huân lại đột nhiên kéo cô ôm sát, giọng nghiêm túc truy hỏi.

"Bị bệnh lúc nào, sao không nói anh biết?"
Thì ra vừa rồi anh nghe được cô nói chuyện với người làm, không lẽ anh vì chuyện này nên mới giận sao? Lâm Liên Kiều không chắc, nhưng cũng không dám nói rằng cô đem tổ yến quý giá anh tặng làm thứ đầu độc người khác.

Cô gượng cười xua tay.

"Không phải em bị bệnh đâu, em chỉ nói dối vậy thôi, nếu không em còn biết làm gì khác chứ.

Nếu để cô ấy báo cho cha biết, cha lại đến đây thì càng rắc rối hơn."
"Em lo chúng ta bị phát hiện đến vậy sao? Chúng ta cũng đâu phải là mối quan hệ lén lút, sao em phải…"
Lâm Liên Kiều đưa tay lên đặt lên môi anh, ngăn anh nói tiếp.


Cô lo anh lớn tiếng thì người bên ngoài sẽ nghe thấy mất, còn cô lại khẽ giọng giải thích cho anh hiểu.

"Như thế này còn không phải là lén lút sao? Chúng ta đâu phải là vợ chồng, cô nam quả nữ tối muộn ở cùng một phòng, còn… thân mật như vừa rồi nữa, bị phát hiện thì… xấu hổ chết mất."
"Vậy chúng ta cưới nhau đi, anh không muốn lén lút như thế này nữa.

Hôn người mình yêu cũng phải canh chừng người khác, thật là khó chịu."
Sở Quân Huân đường đột nói làm cho Lâm Liên Kiều sững sờ, chắc cô không nghe lầm đâu, anh vừa nói là người anh yêu, là cô sao?
Yêu, từ này cô chưa bao giờ nghĩ đến nó sẽ thốt ra từ anh.

Nhỡ đâu nó chỉ là lời anh nói ra trong lúc bốc đồng, cô không thể mù quáng mà cả tin như thế.

Cô đứng dậy, quay lưng về phía của anh, không dám đối diện với ánh mắt đó.

"Anh… anh nói gì vậy? Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, anh lại hết lần này đến lần khác muốn cưới em, anh dám xác nhận em là người...!cả đời anh yêu sao?"
Lâm Liên Kiều vẫn không biết được, đối với cô có thể chỉ là một tháng ngắn ngủi, nhưng đối với Sở Quân Huân, đó là tám năm phấn đấu của anh để có được vị trí của ngày hôm nay, để trở thành người xứng đáng hơn ai hết bảo vệ cô, làm cho cô hạnh phúc.

Anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở bãi tha ma, thân phận bần hèn thấp kém nên gặp ai cũng bị hắt hủi, ghét bỏ, không thì bóc lột, lợi dụng sức lực của anh.

Anh nghĩ tham gia quân ngũ thì sẽ khác, nhưng không, vì không có xuất thân tốt, cũng không có tiền mà anh bị cấp trên chèn ép, bị đồng đội hãm hại rồi bỏ lại trong lúc hành quân đến mức thân tàn ma dại.

Anh tự hỏi cuộc sống của anh có ý nghĩa gì, hay là anh cứ chết quách đi cho xong có khi còn nhẹ nhàng hơn.

Đúng lúc anh có ý định buông xuôi thì lại gặp cô, lần đầu có người không do dự mà cười với anh.

Có lẽ cô không nhớ, nhưng trước khi đội mưa chạy về nhà, cô đã vẫy tay với anh mà nói "hẹn gặp lại"..