Thu Sơn hắn biết nếu hệ thống nói hắn luyện được thì hắn sẽ luyện được, nhưng Thu Sơn vẫn khá lo lắng chỉ là hắn không biểu lộ trên gương mặt thôi.

Để luyện được dược dịch Thu Sơn lại cắn răng cắn lợi đổi lấy 1 cái đỉnh lô có tên Lưu Ly Đỉnh, toàn thân đỉnh trong suốt hoàn toàn có thể nhìn thấu bên trong, đối với 1 Luyện đan sư thì chiếc đỉnh này quả thật là 1 bảo vật a. Thu Sơn hắn hiện tại cũng đủ để hài lòng, điểm tích lũy của hắn đã dùng gần như toàn bộ để đổi lấy Lưu Ly Đỉnh, mà trên Lưu Ly Đỉnh còn có rất nhiều đỉnh lô khác mà điểm tích lũy để đổi lấy chúng căn bản là ở trên trời nên hắn lập tức đóng lại không xem nữa.

Chờ 1 thời gian ngắn, Hân Hân vội vã trở lại, trên tay nàng là 5 loại thảo dược được gói lại cẩn thận.

- Thiếu hiệp, của ngài đây.

Hân Hân đưa cho Thu Sơn dược liệu cùng cái túi ban nãy Thu Sơn đưa cho nàng.

Thu Sơn nhận lấy dược liệu rồi cất cái túi đi nhưng hắn lại lấy ra 1 cái túi khác trông lớn hơn cái túi vừa rồi đưa cho Hân Hân.

- Thiếu hiệp, đây là?

Hân Hân tiếp nhận cái túi ngơ ngác hỏi.

- Trong đây có 50 linh tệ, ngươi cầm lấy lo cho Phụ thân cùng Mẫu thân ngươi...

- Không được, tiện nữ không thể nhận, thiếu hiệp đã giúp tiện nữ quá nhiều rồi.

Hân Hân đưa trả cái túi lại cho Thu Sơn nhưng hắn khoát tay ra hiệu hắn còn muốn nói:

- Để cứu họ, trước hết ta có 2 điều nhỏ, nếu đáp ứng thì ngươi nên cầm lấy nó.

Trước sự khó hiểu của mọi người, Thu Sơn giải thích:

- Thứ nhất đừng có tiện nữ tiện nữ mãi như vậy, ngươi là người mà ta cũng là người, cần gì phải hạ thấp mình vậy.

- Đúng đó, ta hẳn còn phải gọi ngươi là tỷ tỷ nha.

Yên Tử đồng ý với Thu Sơn nói.

- Còn điều thứ 2?

Nghe Hân Hân hỏi, Thu Sơn chậm rãi trả lời:

- Điều thứ 2 là nói về chính ngươi, ngươi có biết vì sao ngươi cùng lên núi với họ, cùng thời gian lâu như họ mà tại sao họ bị bệnh mà ngươi hoàn toàn khỏe mạnh không?

- Tiện... Ta không biết.

Hân Hân bối rối đáp.

Mọi người cũng khá quan tâm về vấn đề này nên cũng chăm chú theo dõi Thu Sơn.

- Ví như có 3 người uống 1 bình rượu có độc nhưng chỉ có 2 người bị trúng độc còn 1 người lại bình an vô sự, các ngươi thử đoán?

Mọi người bắt đầu suy ngẫm lời nói của Thu Sơn, bỗng nhiên Hân Hân nói:

- Nếu vậy chỉ có khả năng người đó trước đó đã uống giải dược rồi, chứ không có khả năng bình an vô sự như vậy.

- Thông minh.

Thu Sơn khen ngợi.

- Ta... ta chỉ đoán bừa mà thôi.

Nghe Thu Sơn khen, Hân Hân có chút bối rối cúi đầu xuống.

- Ý của người là...

Bỗng Lệnh Hồ Xung ánh mắt sáng lên dường như đã biết chuyện gì đó.

Thu Sơn bình tĩnh gật đầu rồi nói tiếp:

- Hân Hân cô nương cũng giống như vậy, giải dược đó chính là cơ thể nàng mang Thuần Âm Chi Thể.

- Hả?

Mọi người cực kì bất ngờ, Lệnh Hồ Xung cũng chỉ là đoán mò không ngờ cũng là thật, chỉ có Hân Hân là ngơ ngác không hiểu.

- Thuần Âm Chi Thể là 1 loại cơ thể đặc biệt, người mang Thuần Âm Chi Thể có thể nói là tiềm năng vô hạn bởi có tốc độ tu luyện kinh người, khi đã đạt đến Trúc cơ khai mở Thuộc tính thể chất sức chiến đấu còn hơn rất nhiều người cùng cảnh giới, ở Thái Sơn tông nghe nói có 1 vị trưởng lão cũng là Thuần Âm Chi Thể nàng rất ít khi lộ diện nên thông tin đó không biết là thật hay giả, nếu mang nàng đến Tông môn có thể trực tiếp trưởng lão đó thu nhận.

Hàn Gia Lâm nói.

Trong lúc mọi người ngạc nhiên Thu Sơn lại tiếp tục nói:

- Nhưng cần kích hoạt được Thuần Âm Chi Thể cần Thuần Âm Đan, nó là đan dược tứ phẩm, tông môn chắc có thể đáp ứng?

- Vấn đề này ngươi không phải lo.

Lệnh Hồ Xung gật gật đầu.

- Đây là điều ta muốn ngươi suy nghĩ, nếu ngươi muốn 1 cuộc sống bình yên thì trả lại ta cái túi đó, còn nếu ngươi muốn theo bọn ta về Thiên Sơn tông, ngươi nên nhận để 2 người họ có thể lo cho cuộc sống khi không có ngươi. Ta nói xong rồi, quyết định là ở ngươi, ta vẫn nên đi cứu 2 người họ.

Hân Hân âm thầm suy nghĩ lời nói của Thu Sơn, còn Thu Sơn mặc kệ anh mắt của 4 người Thiên Sơn tông lấy ra Lưu Ly Đỉnh.

- Đây là...

Hoàng Mạc Tà mở to mắt kinh ngạc nhìn Thu Sơn.

- Lưu Ly Đỉnh.

Thu Sơn tùy tiện đáp rồi bắt đầu luyện dược dịch.

Điều kì là khi chế biến thảo dược cùng khi truyền chân khí để khống hỏa thì hắn giống như thành thạo từ lâu, từ đầu đến cuối không chút sai lầm. Hắn biết có lẽ đây là do hệ thống nhưng cảm giác quả thực không tệ, hắn có 1 cảm giác khác lạ khi luyện dược, có lẽ là do trước kia khi đọc 1 số truyện Tiên hiệp hắn rất hâm mộ Luyện đan sư, bây giờ chính mình có thể thử và cảm nhận nên hắn có chút phấn khích a.

Nhìn Thu Sơn luyện dược dịch, mọi người lại càng thêm ngạc nhiên.

Mất khoảng nửa canh giờ Thu Sơn dừng lại, hắn lau mồ hôi trên trán đi rồi mở nắp Lưu Ly Đỉnh ra, mùi thuốc tràn ngập căn nhà.

- Mang dược dịch này pha loãng với nước rồi cho 2 người họ uống.

Thu Sơn nói xong lên tìm đại 1 chỗ nghỉ ngơi, hắn bây giờ chân khí tiêu hao gần hết, luyện dược dịch đã cần nhiều chân khí như vậy thì muốn luyện được đan dược hắn cần phải nâng cảnh giới lên a.

- Vất vả cho ngài rồi.

Hân Hân cúi người cảm tạ rồi nhanh nhẹn đi lấy nước đến.

Sau khi làm đúng như Thu Sơn dặn cho Phụ thân và Mẫu thân nàng uống xong chỉ qua vài phút gương mặt của họ đã hồng hào hẳn lên, người cũng ấm lên không còn lạnh như trước nữa. Qua vài phút nữa thì 2 người từ từ mở mắt ra, Hân Hân mừng rỡ, nàng vui mừng đến nước mắt chảy không kìm được.

- Phụ thân, Mẫu thân, 2 người khỏe.

- Hân Hân, đây là...

Phụ thân Hân Hân nhìn xung quanh hỏi.

- Phụ thân, họ là người của Thiên Sơn tông đã cứu 2 người. A, ta quên không hỏi cao danh quý tính của mọi người?

Nghe Hân Hân nói, mọi người đứng dậy nói:

- Ta tên Lệnh Hồ Xung.

- Ta tên Hàn Gia Lâm.

- Ta tên Hoàng Mạc Ta.

- Ta là nhỏ nhất, ta tên Ngọc Yên Tử.

...

Bỗng họ quay về phía Thu Sơn, thấy hắn ngồi bất động dựa vào tường mọi người liền cảm thấy không ổn, Thu Sơn tuy lạnh nhạt nhưng hắn không phải không biết lễ nghĩa.

- Thu Sơn.

Lệnh Hồ Xung gọi Thu Sơn nhưng hắn vẫn nằm bất động như vậy.

- Không ổn.

Mọi người lao đến bên cạnh hắn, Lệnh Hồ Xung cầm lấy tay hắn, 1 lúc sau liền thở phào ra 1 hơi:

- Không sao, hắn chỉ là mệt mỏi do tiêu hao quá nhiều chân khí thôi, hiện tại đang ngủ ngon lành rồi.

Nghe Lệnh Hồ Xung nói, mọi người cũng thở ra 1 hơi.

- Hân Hân cô nương, cũng đã không còn sớm, bọn ta nên quay về nhà trọ.

Hân Hân gật đầu rồi tiễn họ ra cửa.