Chương 27: Ký thỏa thuận (2)

Editor: Viên Đường

---

Lúc đến gần cửa toilet, Quan Sư cố ý bước chậm lại.

Nếu không có những lời vô ý của Quan Châu thì có lẽ nàng đã không biết mình đã nói ra một điều đáng sợ với nữ thần rồi.

Nàng lo rằng nữ thần còn đang sợ hãi nên chẳng dám trực tiếp đi vào mà cúi xuống thả con mèo tai cụp ra, để nó thay nàng đến an ủi nữ thần.

"Meo---" Con mèo tai cụp tiến vào buồng vệ sinh, nó ngẩng cái đầu nhỏ kêu một tiếng.

Bạch Vị Hi hoảng sợ khi đột nhiên nghe thấy tiếng động, đến khi cô nhận ra đó là con mèo tai cụp thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Vị Hi lại nhìn vào khuôn mặt đẫm nước mắt của mình trong gương, cô cố gắng chớp chớp mắt, sau đó tạt nước lên mặt, xác nhận đã không còn dấu vết của nước mắt thì mới khom lưng bế con mèo tai cụp lên.

Thân hình mềm mại ấm áp của con mèo tai cụp áp sát vào lồng ngực của cô, cơ thể cũng nhờ thế mà dần trở lại độ ấm ban đầu.

"Coca..." Bạch Vị Hi nhỏ giọng gọi, tay vuốt ve sống lưng con mèo tai cụp, "Có phải chị quá vô dụng hay không..."

"Meo---" Con mèo tai cụp thoải mái phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng.

Tâm tình của nó dường như được truyền qua cô, nhờ vậy mà cô cảm thấy ổn hơn nhiều. Chờ đến khi trái tim của mình dần ổn định trở lại, cô mới nhẹ nhàng hít một hơi rồi đi ra ngoài.

Giây tiếp theo, động tác vuốt mèo của Bạch Vị Hi ngừng lại, cô muốn quay trở lại toilet, nhưng cuối cùng lại đứng bất động.

Cô sợ rằng mình sẽ bị người kia nhìn thấu.

"Chị Hi ơi, em xin lỗi, ban nãy không phải em cố ý đâu, lần sau em sẽ không lỡ lời như vậy nữa." Quan Sư sốt ruột xin lỗi, động tác thể hiện sự hối cải rõ ràng.

Bạch Vị Hi nghe vậy thì tiếp tục vuốt ve sống lưng của con mèo tai cụp, cô trầm mặc một hồi lâu rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Là chuyện riêng của tôi thôi, tôi không trách em......"

Lời của cô càng khiến Quan Sư cảm thấy có lỗi hơn. Tuy rằng nàng không phải là người ngược đãi nữ thần, nhưng nếu hiện tại nàng là chủ của cơ thể này thì nàng phải có trách nhiệm giúp nữ thần thoát khỏi bóng ma tâm lý trong quá khứ.

"Em cam đoan với chị Hi rằng lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa em cũng quyết không để người khác coi thường chị." Quan Sư nghiêm túc nói, bàn tay giơ lên tạo dáng thề thốt.

Bạch Vị Hi ngẩng đầu, đối mặt với cô là sự kiên định trong con ngươi của nàng.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một lời hứa hẹn đầy quyết tâm như thế, trong lòng âm thầm đặt chút tin tưởng vào nàng. Quả thật là từ khi người này mất trí nhớ đến giờ thì chưa bao giờ động tay động chân với cô, ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng có.

Quan Sư ở trước mặt cô vẫn luôn mang một nụ cười đơn thuần vui vẻ, khác hẳn với con người ở trong kí ức của cô.

"Ừm, tôi biết rồi..." Bạch Vị Hi nhỏ giọng đáp, sau đó ôm mèo tai cụp đi trước.

Lời của cô làm Quan Sư có cảm giác cô không tin tưởng nàng lắm, điều này càng khiến nàng thấp thỏm không thôi. Vậy nên trên đường trở về, Quan Sư tự giác ngồi ở phía sau, hạn chế sự tồn tại của mình hết mức có thể.

Qua gương chiếu hậu, Bạch Vị Hi có thể nhìn thấy bộ dáng cúi đầu cong lưng của người kia, nhìn có chút đáng thương.

Nghĩ lại, phản ứng ban nãy của cô có chút quá khích, ngay cả cô cũng không tưởng tượng được mình lại có hành động như vậy. Thế nhưng vào lúc này, mặc dù đang ở trong không gian chật hẹp của xe hơi, bên ngoài thì lại bị màn đêm bao phủ, nhưng trong lòng cô tựa hồ không còn tồn tại cảm giác sợ hãi nữa.

Bạch Vị Hi sờ sờ con mèo tai cụp, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ nó.

Lúc nàng nắm tay cô cũng có cảm giác ấm áp như vậy.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Bạch Vị Hi có chút ửng đỏ. Hôm nay cô có chút kì quái, cảm xúc thay đổi rất nhanh, không giống tính cách điềm tĩnh như trước chút nào.

"Quan tiểu thư, em ngồi xong chưa? Tôi muốn lái xe." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, cô đặt con mèo tai cụp vào trên ghế phụ.

"Xong rồi ạ." Quan Sư ngoan ngoãn đáp lời.

Con đường buổi tối không quá đông đúc, vậy nên khoảng hai mươi phút sau hai người đã về đến nhà.

Quan Sư tự giác ôm con mèo tai cụp xuống xe, nó thoải mái ngủ ngon lành trong vòng tay của nàng, trái ngược với sự bất an trong lòng của Quan Sư.

"Chị Hi này, em nghĩ nếu em chỉ nói thì chị sẽ không tin, hay là chúng ta viết giấy thỏa thuận đi. Nếu em làm trái với những điều trong đấy, em sẽ..." Quan Sư tự tin nói, nhưng đến cuối lại im bặt.

Nàng không biết nên chọn hình phạt như thế nào.

Bạch Vị Hi nghe vậy, đôi mắt có chút lóe lên, tim cũng đập nhanh hơn một chút. Cô chưa bao giờ dám nói đến điều kiện với nàng, thế mà bây giờ nàng lại cho cô một cơ hội.

"Nếu trái với những điều trong thỏa thuận thì phải đáp ứng một điều kiện của tôi." Bạch Vị Hi nhéo ngón tay của mình, nhỏ giọng nói.

"Được được được..." Quan Sư không hề ngần ngại mà đồng ý ngay lập tức, bộ dáng vội vàng chạy ngay vào phòng lấy giấy bút ra như sợ Bạch Vị Hi sẽ đổi ý, "Vậy chị Hi định ra những điều trong thỏa thuận đi."

Bạch Vị Hi không nghĩ đến việc người kia sẽ nhường quyền chủ động cho cô, cô kích động nhận giấy bút, viết xuống điều đầu tiên.

Không được đánh Bạch Vị Hi.

Quan Sư vì muốn làm nữ thần an tâm nên cố ý ngồi đối diện cô trên sofa, nên nàng cũng hoàn toàn không thấy Bạch Vị Hi đang viết gì. Tuy rằng trong lòng rất muốn biết nội dung nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi viết xong điều thứ nhất, mặt Bạch Vị Hi méo mó đi một chút, tay đang cầm bút có chút run rẩy.

Chỉ viết mấy chữ thôi nhưng dường như chúng đã rút phân nửa sức lực của cô.

Bạch Vị Hi nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại.

"Chị Hi uống nước đi, chị viết từ từ cũng được, không cần phải sốt ruột đâu." Quan Sư rót một ly trà để trước mặt Bạch Vị Hi rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cũ.

Nàng chỉ dám nói rất nhỏ vì sợ làm phiền cô.

Bạch Vị Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua ly nước, cô ngẩn ngơ trước những kí ức trong tâm trí, sau đó đặt bút xuống viết ra điều thứ hai.

Không được dẫn người khác về nhà.

Mỗi lần người này quay về thì chắc chắn sẽ đem theo một cô gái lạ mặt, mà phần lớn là những người trong giới giải trí. Tuy rằng cô không biết họ, nhưng những người đó lại biết cô. Mà những người kia nhìn thấy cô thì trên mặt họ lại hiện ra sự đắc ý cùng trào phúng, cô cũng không muốn mình phải chịu đựng sự nhục nhã ấy nữa.

Bạch Vị Hi nhanh chóng viết ra điều thứ ba.

Không được qua lại với những người không tốt.

Bởi vì những người con gái ấy đến đây chỉ với một lý do duy nhất.

Chính là lấy lòng người kia.

Mà vì muốn làm nhục cô, nên thậm chí Quan Cư và những người đó coi như cô không có ở đây mà phát ra những âm thanh ái muội khắp căn nhà.

Như thể Quan Cư đang muốn trả thù sự bảo thủ của cô vậy.

Được giáo dục trong môi trường gia giáo từ nhỏ nên cô không cho phép mình tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác, cô vốn định chờ đến khi cảm tình giữa hai người ổn định thì mới tiến thêm một bước. Thế nhưng chỉ mới hai ba tháng thì người kia đã không chịu nổi mà muốn lôi cô lên giường, sau khi bị cô cự tuyệt hai ba lần đã leo lên giường với những người con gái khác.

Cô ta nói rằng, bạn gái không đáp ứng mình nên chỉ có thể tìm người khác.

Lúc ấy, cô vừa giận vừa thương tâm nhưng trong lòng vẫn mong đối phương có thể nhận thức được sai lầm của mình. Thế mà cô ta chẳng những không nhận sai mà hành vi lại càng ngày càng quá đáng. Thậm chí có một lần sau khi uống say, cô ta còn xông thẳng vào phòng tắm chụp ảnh khỏa thân của cô.

Tuy rằng cô đã che chắn những nơi nhạy cảm lại, nhưng nếu ảnh chụp đó mà bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của nhà họ Bạch sẽ mất hết. Mà tấm ảnh đó cũng đã trở thành vũ khí để cô ta uy hiếp cô sau này.

Điều thứ tư, không được uống rượu.

Sau khi viết xong dòng này, đầu bút lông của Bạch Vị Hi run rẩy, thiếu chút nữa đã quẹt một đường xuống trang giấy.

Quan Sư ở một bên thấy vậy, trái tim không khỏi run lên. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến nữ thần phản ứng như vậy?

Nhưng cho dù những điều mà nữ thần viết có gian nan đến mấy thì nàng đều sẽ làm được.

Bạch Vị Hi tĩnh tâm một chút rồi mới tiếp tục viết sang điều năm.

Cô dừng bút suy nghĩ một hồi lâu nhưng không nghĩ ra mình nên viết gì nữa bèn ngẩng đầu nhìn Quan Sư một chút, trong đầu bỗng dưng hiện ra hai ý tưởng.

Điều thứ năm, bao hết việc nhà.

Điều thứ sáu, không được vào phòng của Bạch Vị Hi.

Cô vẫn nhớ rõ cảnh tượng người này dùng một chân đá văn cửa phòng, vậy nên cần phải phòng bị trước mới được.

Sau khi viết xong sáu điều, Bạch Vị Hi nghiêm túc đọc lại một lượt, xác định không có vấn đề gì mới đặt trước mặt Quan Sư, "Quan tiểu thư thử xem đi, nếu không vấn đề gì thì ký vào đây."

Quan Sư nhìn tờ giấy một chút rồi đặt bút xuống, nhưng nàng nhớ ra tên của mình và nguyên chủ không giống nhau bèn vội vàng dừng lại.

"Chúng ta ấn dấu tay đi chị Hi." Quan Sư nhỏ giọng nói, trong mắt mang theo vài phần lo sợ bất an.

Bạch Vị Hi gật gật đầu, thừa dịp Quan Sư về phòng lấy mực đóng dấu thời gian dùng sức hít sâu một hơi.

Ban nãy Quan Sư đột nhiên đứng im nên cô cứ tưởng đối phương không đồng ý.

Trong lúc đó, sự sợ hãi cùng khẩn trương lại ùa đến.

Quan Sư nhanh chóng cầm mực đóng dấu đến, nàng lăn tay vào mực rồi ấn mạnh ngón trỏ xuống mặt giấy. Sau khi làm xong thì mới cẩn thận đọc lại thỏa thuận.

Sau khi đọc xong điều thứ nhất, trên mặt Quan Sư hiện lên sự tức giận. May mắn là nàng đưa tờ giấy lên cao nên Bạch Vị Hi không thấy rõ biểu cảm của nàng.

Cô gái này thật đáng giận, cô ta thế mà lại sử dụng bạp lực với nữ thần.

Nếu sau này có cơ hội thì nàng chắc chắn phải trả đũa cô ta. Dám khinh rẻ nữ thần của nàng, thật không thể tha thứ.

Những điều còn lại khá đơn giản, Quan Sư cảm thấy nếu nữ thần không nói thì nàng vẫn sẽ làm được.

Chỉ có điều cuối cùng khiến Quan Sư có chút buồn rầu, nhưng chỉ cần nữ thần có thể an tâm thì nàng sẽ cố gắng thực hiện.

"Chị Hi, vậy chúng ta thống nhất thỏa thuận như vậy, về sau em sẽ cư xử theo đúng những điều trong đây. Nếu như em có lỗi gì thì chị cứ thẳng tay trừng phạt em." Quan Sư cẩn thận xếp tờ thỏa thuận lại, nghiêm túc nói.

Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, cô nhấp môi trầm mặc một hồi mới mở miệng nói, "Tôi rất xin lỗi về chuyện đêm nay, lẽ ra tôi không nên cư xử như vậy......"

"Chị Hi đừng nói thế, đấy là lỗi của em, em mới là người phải xin lỗi chị." Quan Sư đứng lên, khom lưng cúi đầu trước mặt Bạch Vị Hi, "Em đảm bảo lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Trong lòng Bạch Vị Hi như có một dòng nước ấm áp chảy qua, cô nhẹ giọng đáp, "Giờ không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi đi."

"Vâng, chị Hi cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ." Quan Sư vui vẻ gật đầu, cả người lại tràn đầy sức sống.

Bạch Vị Hi nhìn bộ dáng vui sướng của người kia, khóe môi cong lên.

Đây mới là bộ dáng của Quan Sư mà cô muốn nhìn thấy.

Quan Sư trở lại phòng, hoàn toàn không muốn ngủ mà cầm tờ thỏa thuận lăn qua lộn lại đọc.

Mỗi lần đọc còn cố ý che điều thứ sáu đi.

Nói không chừng nếu nàng thể hiện tốt một chút thì có thể nữ thần sẽ hủy bỏ điều này đi.

Quan Sư suy nghẫm.

Ngày hôm sao, Quan Sư cứ nghĩ mình sẽ có cơ hội biểu hiện tốt trước mặt nữ thần, thế nhưng Khúc Nhã Hân lại gọi điện đến nói nàng đến công ty để đánh giá nữ chính.

Ban đầu nàng không định đi, nhưng nghĩ đến sự phát triển của bộ phim này sẽ ảnh hưởng đến việc quay lại giới giải trí của nữ thần thì nàng quyết định mình phải đích thân đến xem mới được.

"Chị Hi ơi, em đã làm sẵn cơm trưa rồi, lát chị nhớ ăn nhé. Bây giờ em phải đi công ty, trước giờ cơm chiều em sẽ trở về." Quan Sư gõ gõ cửa phòng Bạch Vị Hi rồi nói.

Cửa phòng rất nhanh chóng được mở ra, Bạch Vị Hi ôm con mèo tai cụp, nhẹ giọng hỏi, "Tôi đi với em có được không?"

"Được ạ." Mặt mày hớn hở cười tươi.

Bạch Vị Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thả mèo vào phòng rồi cầm chìa khóa xe ra cửa.

Khúc Nhã Hân hơi kinh ngạc khi thấy Bạch Vị Hi đi cùng Quan Sư, thế nhưng sự giật mình của nàng nhanh chóng bị giấu nhẹm đi. Hơn nữa, nàng cũng đoán được lát nữa Quan Sư sẽ nói gì.

"Quan tổng, Bạch tiểu thư." Khúc Nhã Hân mở lời chào, sau đó đưa hai người vào văn phòng tổng tài.

Quan Sư rất vừa lòng khi thấy Khúc Nhã Hân đối xử bình đẳng và lễ phép với cả hai.

"Kịch bản về sư phó của nữ chủ mà lần trước tôi nói ra sao rồi?" Quan Sư ngồi xuống hỏi.

Khúc Nhã Hân lập tức gật đầu rồi đưa kịch bản cho Quan Sư.

Thật ra nếu theo đúng tiến độ thì phải hai ngày nữa thì kịch bản của nhân vật này mới có thể hoàn thành. Nhưng nàng sợ Quan Sư muốn xem trước nên đã cố ý thúc giục nhân viên hoàn thành sớm.

Quan Sư vừa lòng cười, nàng không mở kịch bản ra xem mà đưa cho Bạch Vị Hi, "Chị Hi xem thử xem có cần phải điều chỉnh ở đâu không?"

Bạch Vị Hi sửng sốt, cô nhìn vào ánh mắt cổ vũ của Quan Sư rồi lấy hết can đảm nhận kịch bản.

Giờ khắc này, cuộc đời của cô như thể mở ra một trang mới vậy.

Con đường tiếp theo chính là một sân khấu lóa mắt chứ không còn là khoảng không gian đen tối nữa.

Khúc Nhã Hân nhìn Bạch Vị Hi nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, trong lòng có chút lo lắng. Tuy rằng tính tình của Bạch Vị Hi trước giờ rất tốt, cô chưa bao giờ tùy ý sửa đổi cốt truyện hay vì muốn nổi tiếng mà yêu cầu thêm suất diễn. Thế nhưng bây giờ độ nổi tiếng của Bạch Vị Hi không như trước nên chưa chắc cô ấy sẽ không làm ra những chuyện khác người hay không.

"Kịch bản không có vấn đề gì đâu Quan tiểu thư, tôi sẽ nhân chóng học thuộc lời thoại." Bạch Vị Hi gấp lại kịch bản, nhẹ nhàng nói.

Khúc Nhã Hân lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Chị Hi không cần phải gấp gáp đâu, em mong rằng trước hết chị phải quan tâm đến thân thể đã." Quan Sư lo lắng nói, sau đó dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc sang Khúc Nhã Hân.

Khúc Nhã Hân lập tức hiểu ý, nàng cũng nghiêm túc khuyên nhủ, "Tôi tin tưởng với thực lực của Bạch tiểu thư thì chỉ cần hai ba ngày là có thể thuộc lời thoại rồi. Hơn nữa suất diễn của Bạch tiểu thư đều đặt ở cuối cả. Hình tượng nhân vật của cũng phải có chút da thịt hơn so với thân thể của cô ở hiện tại, vậy nên để tái hiện tốt nhân vật thì hy vọng Bạch tiểu thư có thể cải thiện thân thể một chút."

Bạch Vị Hi lặng lẽ nắm lấy tay mình, quả thật bây giờ cô gầy đến không thể tưởng tượng được, so với hình tượng của nhân vật thì còn lệch khá nhiều, cần phải thay đổi mới có thể khớp với vai diễn được.

"Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ cố gắng cải thiện mình để có thể hoàn thành những yêu cầu của nhân vật." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng đáp, trong giọng nói chứa đựng sự kiên định.

Đây là lần đầu tiên Quan Sư nhìn thấy dáng vẻ khi làm việc của nữ thần, quả nhiên một cô gái đẹp nhất là khi cô ấy nghiêm túc mà.

Trái tim của Quan Sư không chịu khống chế mà đập rộn ràng hơn.

"Còn về nhân vật của Quan tổng thì kịch bản cũng đã xong rồi, mời ngài xem qua." Khúc Nhã Hân lấy một xấp văn kiện khác đặt lên bàn.

Bạch Vị Hi ở bên cạnh có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Quan Sư cũng sẽ tham gia lần quay chụp này, bởi trước kia người kia rất chán ghét diễn kịch, thậm chí có thể nói là bài xích.

"Quan tiểu thư, em diễn vai nữ chủ sao?" Bạch Vị Hi có chút tò mò hỏi.

"Không phải." Quan Sư nhanh chóng lắc đầu, gương mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Vai của em là thị nữ bên cạnh chị."

"Thị nữ của tôi ư?" Bạch Vị Hi khiếp sợ.

Vai diễn của cô đã là một trong số những vai phụ với suất diễn không nhiều lắm nên nếu nàng diễn vai thị nữ của cô thì thậm chí còn ít suất diễn hơn.

Một người cao ngạo thế mà lại hạ mình xuống để diễn một vai tiểu tốt sao.

"Lời thoại của tôi quá nhiều rồi, một vai thị nữ mà sao còn nói nhiều hơn sư tôn thế này." Quan Sư xem xong nói.

Nàng cũng không có ý định diễn một vai nổi bật hay gì mà chỉ muốn an tĩnh đi cạnh nữ thần mà thôi.

"Vâng, vậy tôi sẽ cho người sửa lại." Khúc Nhã Hân cầm kịch bản rời đi, để lại Quan Sư và Bạch Vị Hi trong văn phòng.

Quan Sư cũng không dám ngồi gần nữ thần quá để tránh việc dọa sợ nữ thần.

"Chị Hi, chị cảm thấy nhân vật này như thế nào?" Quan Sư nghiêng đầu hỏi, nụ cười trên mặt có vài phần như đang lấy lòng.

Bạch Vị Hi nghiêm túc suy tư một hồi mới gật gật đầu, "Khá tốt, tôi rất thích......"

Tuy câu sau cô nói rất nhỏ nhưng Quan Sư vẫn có thể nghe được, trong lòng như có hoa nở. Nàng làm những việc này với mong muốn có thể khiến nữ thần vui vẻ, vậy nên chỉ cần câu khẳng định này của nữ thần thì hết thảy đều đáng giá.

"Quan tiểu thư này, tại sao em lại chọn vai thị nữ? Với năng lực và sự nổi tiếng của em thì diễn nữ chính cũng được nữa là." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói ra nghi hoặc của mình.

"Bởi vì như vậy có thể ở cạnh chị Hi đó." Quan Sư cười đáp, ánh mắt nàng sạch sẽ thuần túy.

Hơi thở của Bạch Vị Hi như bị đứt quãng, cô có chút không thể tin vào những điều mình vừa nghe. Đến khi tiêu hóa xong thì sắc mặt cô bỗng ửng đỏ, trái tim đập càng lúc càng nhanh.

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến cô cảm nhận được vị ngọt của tình yêu.

Bạch Vị Hi nhanh chóng cúi đầu, che dấu đi khuôn mặt đang dần đỏ lên của mình. Không khí trong phòng cũng vì thế mà yên tĩnh trở lại, đan xen vào đó là chút ái muội.

Gò má Quan Sư chợt nóng ran, nhịp tim vội vàng đập không ngừng, nàng cắn môi, lấy hết can đảm nắm lấy tay Bạch Vị Hi, "Chị Hi ơi, quyết định này của em không trái với sáu điều lệ ở chung của chúng ta chứ?"

"Sáu điều lệ ở chung?" Bạch Vị Hi nghi hoặc mở miệng, sau đó nghĩ đến thỏa thuận mà hai người đã kí tối hôm qua, bèn lắc đầu.

Phản ứng của cô dường như đều chậm đi nửa nhịp vì nhiệt độ của cái nắm tay, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay của mình đã mướt mồ hôi, ngay cả nhiệt độ ở lưng hay trên mặt cũng không chịu giảm xuống tẹo nào.

Tình huống của Quan Sư cũng chẳng khác Bạch Vị Hi là bao, từ tai đến cổ của nàng đều nhuốm một màu hồng. Tuy rằng lòng bàn tay đã ẩm ướt nhưng nàng vẫn luyến tiếc không muốn buông tay.

"Chị Hi nè, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đóng phim, rồi lại cùng nhau về nhà." Quan Sư lặng lẽ ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thoáng qua Bạch Vị Hi, trong mắt chan chứa những hình ảnh của tương lai.

Bạch Vị Hi cũng không nhịn được mà chìm vào mộng tưởng.

Đây chính là tình yêu mà cô đã hằng ao ước.

Cô đã mong rằng sẽ có người thật lòng yêu cô, cùng cô chia sẻ những chuyện vui buồn, cùng nhau trải qua sinh hoạt thường ngày. Đó là một tình yêu mà hai người sẽ đối đãi chân thành với nhau, không có những ngờ vực ghen tuông hay hiểu lầm khắc khẩu mà chỉ đơn giản là vui vẻ ở cạnh nhau.

"Nếu em có vấn đề gì với diễn xuất thì có thể hỏi chị, hy vọng là chị có thể giúp ích cho em." Bạch Vị Hi đỏ mặt nói, cẩn thận ngoéo ngón tay của Quan Sư.

Động tác này của cô khiến Quan Sư kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi sofa. Ai trong giới đều cũng có thể hiểu rõ năng lực diễn xuất của nữ thận, thậm chí ở trường của nàng thì cô còn được lấy làm mẫu, vậy nên có thể được cô chỉ dẫn là mộng tưởng của nhiều người, trong đó có nàng.

Quan Sư đã từng mơ mộng rằng mình chỉ cần ở trong một khung hình với nữ thần là được, cho dù làm một diễn viên làm nền không có lời thoại nàng cũng chấp nhận. Thế nhưng nhân vật phông nền cũng không dễ diễn như vậy, ít nhất nó không đến lượt của nàng, vậy nên nàng chỉ có thể mơ ước mà thôi.

Hiện tại mộng đẹp ấy đã trở thành sự thật, hơn nữa còn vượt qua sự mong đợi khiến nàng hưng phấn đến mức không thể nói lời nào mà chỉ cười tươi.

Bạch Vị Hi nhìn nụ cười trên mặt Quan Sư, khóe môi cô được điểm xuyến một vầng trăng khuyết vào.

Người này luôn có thể khiến cô vui vẻ tươi cười như thế.

---

Cơ mà hỏi ý kiến mọi người một xíu nè, ví dụ như có những cụm thành ngữ hay cụm từ không tìm được nghĩa trong tiếng Việt thì mọi người muốn để chú thích về nghĩa của nó ngay dưới câu có từ đấy luôn hay là để cuối chương vậy? Mọi người cho mình ý kiến nha.