Chương 39: Ra ngoài mua thuốc (1)

Editor: Viên Đường

---

Quan Sư lẳng lặng nhìn bộ dáng đang ngủ của Bạch Vị Hi, không đành lòng đánh thức.

Một giấc này Bạch Vị Hi ngủ đến hai tiếng, chỉ là thứ cô cảm nhận được không phải là cái cứng cáp của thành tủ mà là một vật gì đó rất mềm mại và ấm áp.

Chờ đến khi ý thức được đó là một bàn tay, Bạch Vị Hi vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt có chút hoảng loạn, "Xin lỗi, chị ngủ quên mất..."

"Không sao đâu chị, hôm nay chúng ta dậy sớm nên chắc chắn sẽ có chút buồn ngủ thôi." Quan Sư nở một nụ cười an ủi cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Bạch Vị Hi nghe vậy bèn lặng lẽ ngồi một hồi, trái tim cũng dần trở lại nhịp đập vốn có, cô lặng lẽ nhìn sang Quan Sư, "Cảm ơn Quan tiểu thư, chị có chút mệt nên về phòng trước."

"Được rồi, khi nào em làm cơm xong thì em gọi chị nhé." Quan Sư gật đầu, trên mặt vẫn mang theo ý cười.

"Cảm ơn." Bạch Vị Hi có chút thất thần nói, bước chân lảo đảo bước về phòng.

Đáy mắt Quan Sư dấy lên sự lo lắng nhưng cũng không nói gì. Nàng có thể cảm nhận rõ sự bất an khi nhìn thấy nàng vào lúc nữ thần mới ngủ dậy.

Người bình thường khi tỉnh ngủ đều không có trạng thái này, phản ứng của nữ thần có hơi quá khích.

Việc đầu tiên sau khi Bạch Vị Hi vào phòng chính là uống thuốc.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện ở phòng khách thôi cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Tuy rằng cô đã biết người kia sẽ không gây nguy hiểm cho mình, nhưng trong tiềm thức cô vẫn hoảng loạn khi phải đối mặt.

Từ khi gặp bạo lực đến nay, cô đã bị mất ngủ trong một khoảng thời gian rất dài, sau đó nhờ vào thuốc mới có thể điều chỉnh, nhưng vẫn chỉ ngủ được rất ít, đôi lúc còn trợn trừng mắt đến sáng.

Trong khoảng thời gian này vì phải chuẩn bị cho phim mới nên áp lực của cô càng tăng lên, lượng thuốc dùng cũng nhiều hơn bình thường.

Đêm qua cô không hề chợp mắt, thế mà không ngờ hôm nay cô lại ngủ quên trong phòng khách.

Bạch Vị Hi vội vàng uống thuốc, nhưng lúc mở ra thì phát hiện lọ thuốc đã hết.

Xem ra hôm nay cô phải ra ngoài mua thuốc mới được.

Quan Sư đang chơi với mèo ở phòng khách thì nghe thấy tiếng cửa phòng Bạch Vị Hi được mở, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn qua.

"Quan tiểu thư này, chị muốn ra ngoài một lúc." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Có cần em đưa chị đi không?" Quan Sư buông mèo, đứng lên lo lắng hỏi.

"Không cần đâu." Bạch Vị Hi nhanh chóng cự tuyệt, vẻ mặt kinh ngạc của Quan Sư khiến cô hơi do dự một chút rồi nói thêm, "Không cần làm phiền Quan tiểu thư, chị đi một chút rồi về thôi."

"Vâng, vậy em đi nấu cơm rồi đợi chị Hi về ăn cùng nha." Quan Sư dằn xuống sự lo lắng của mình, cười nói.

Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, cô thay giày rồi đi ra ngoài.

Quan Sư vốn định đi theo, nhưng suy nghĩ một lúc rồi quyết định thôi, dù sao phải vất vả lắm quan hệ của hai người mới nhích lại một chút, nàng không muốn vì một phút không tin tưởng mà phá vỡ những điều đã mất công gây dựng.

Quan Sư thở dài, mở tủ lạnh lấy đồ ăn nấu cơm.

Rất nhanh sau đó, ba món mặn một món canh được bày biện lên bàn. Nhưng thời gian dần trôi qua, đồ ăn đã nguội lạnh mà Bạch Vị Hi vẫn chưa trở về.

Quan Sư có chút lo lắng, nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng không kìm được mà gửi tin nhắn WeChat cho cô, "Chị Hi ơi, em làm xong đồ ăn rồi nè, bây giờ chỉ chờ chị về ăn nửa thôi."

Thế nhưng một giờ sau Bạch Vị Hi cũng không trả lời. Quan Sư nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu lại, càng thêm lo lắng, nàng chần chờ một hồi rồi gọi vào dãy số của Bạch Vị Hi, nhưng dù nàng đã gọi rất nhiều lần thì Bạch Vị Hi vẫn không bắt máy.

Trong lòng Quan Sư càng sốt ruột hơn, nàng vội vàng cầm chìa khóa chạy ra ngoài, lúc gần đến cửa chính thì nàng mới ý thức được mình không biết nữ thần đã đi đâu. Cảm giác hối hận bắt đầu ùa đến, nếu thái độ của nàng có thể cứng rắn hơn rồi đi theo nữ thần thì đã tốt rồi.

May mắn là chuông điện thoại của Quan Sư đột nhiên vang lên.

Vừa thấy tên người gọi là Bạch Vị Hi thì Quan Sư lập tức bắt máy, sốt ruột hỏi, "Chị Hi, chị đang ở đâu thế?"

"Chị..." Bạch Vị Hi nói một chữ, tạm dừng một lúc mới nói tiếp, "Chị đang ở bên ngoài, hôm nay chị sẽ về muộn một chút, Quan tiểu thư cứ ăn trước đi, không cần phải chờ chị đâu."

Quan Sư nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ đầu bên kia, trong đó còn có giọng của người đàn ông nào đó, hình như hắn ta đang gọi "chị", Quan Sư lập tức nghĩ đến cái người mà nữ thần nói là họ hàng của mình, Quan Sư vội hỏi, "Chị Hi đang ở cùng với Phạm Tử Tấn sao?"

Nghe được Quan Sư nói ra cái tên này làm Bạch Vị Hi hơi sững sờ, một lúc sau cô mới đáp lại, "Đúng thế..."

"Chị, đừng gọi điện thoại nữa, chúng ta đi thôi." Giọng của người đàn ông kia lại vang lên.

Lông mày Quan Sư nhíu lại, không thoải mái nhìn qua đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn, có chút đáng thương nói, "Chị Hi đi chơi vui vẻ ạ."

"Cảm ơn." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng đáp.

Tất nhiên cô có thể cảm nhận được sự hụt hẫng trong giọng của người kia, chỉ là có một số việc cô phải xử lý nên không thể trở về được.

Bạch Vị Hi lái xe đưa Phạm Tử Tấn tới một nhà hàng cao cấp trong khách sạn, hai người trực tiếp đi vào một gian phòng cao cấp.

"Dạo gần đây em ở chỗ này sao?" Bạch Vị Hi khẽ cau mày khi nhìn cách bài trí đơn sơ của căn phòng.

"Đúng vậy." Phạm Tử Tấn ngồi ở ghế trên, cười đáp, vẻ mặt có chút ghen tị.

Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Vị Hi bỗng cảm thấy người em trai này thật xa lạ, khác hẳn người em trong trí nhớ của cô. Thế nhưng hai người đã nhiều năm không gặp, vì em trai của nàng đã ở nước ngoài từ nhỏ, lâu lâu mới có thể về nhà một lần. Hơn nữa hai người cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều lắm, đơn giản là vì cả nhà có rất ít người muốn nói chuyện. Ai ai cũng có vẻ rất bận rộn và không giao lưu quá nhiều với những người khác.

"Chị này, em nghe nói chị có bạn gái đấy à?" Đôi tay Phạm Tử Tấn chống lên ghế dựa, thân mình hơi nghiêng về phía trước, lộ ra vẻ phóng đãng.

Bạch Vị Hi không trả lời câu hỏi này mà nhìn chằm chằm vào Phạm Tử Tân, giọng trở nên nghiêm khắc, "Hôm nay cô gái đi cùng em đến bệnh viện là người của phòng tài vụ bên công ty của Quan tiểu thư."

Lúc cô vừa mua thuốc xong thì tình cờ bắt gặp Phạm Tử Tấn cùng một cô gái đến khoa phụ sản. Sau khi hỏi thăm một lúc cô mới biết cô gái kia muốn phá thai.

"Đúng thế, tiếc là cô ta đã bị sa thải vào hai ngày trước rồi." Phạm Tử Tấn nhún vai, có chút tiếc nuối nói.

"Đứa con trong bụng cô ấy là của em sao?" Bạch Vị Hi nhíu mày.

Cô biết rằng với thái độ thờ ơ của em trai thì dù cô có khuyên răn thì hắn cũng sẽ không tiếp thu.

"Ai biết được chứ." Phạm Tử Tấn cười, dường như hắn chẳng để ý đến chuyện này chút nào.

Bạch Vị Hi cảm thấy hơi bất lực, cô ngừng lại một lúc mới hỏi, "Không phải em đang yêu đương với Quan Châu à? Tại sao lại đi bệnh viện cùng cô gái kia chứ?"

"Bọn em chỉ chơi đùa một chút thôi mà." Phạm Tử Tấn cười nói, bộ dáng trông rất nghiêm túc.

Cổ họng Bạch Vị Hi nghẹn lại, chẳng biết phải nói gì nữa. Vốn dĩ quan điểm của cô và Phạm Tử Tấn rất khác biệt, hơn nữa trong nhà cũng chẳng có ai để ý đến những hành động của hắn, dù bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng.

"Tại sao em lại muốn vào giới nghệ sĩ? Đi theo anh hai học kinh doanh không tốt hơn sao?" Bạch Vị Hi trầm mặc hồi lâu, có chút bất đắc dĩ hỏi.

"Chị đừng nói về chuyện này nữa, hôm nay chị ngủ lại đây một đêm, coi như giúp em trai một chuyện đi." Phạm Tử Tấn đứng lên, đi đến bên cạnh Bạch Vị Hi rồi lấy điện thoại ra chụp hai bức ảnh.

Lúc Bạch Vị Hi vừa phản ứng thì hắn đã đăng hai tấm ảnh ấy lên Weibo.

"Em làm cái gì vậy? Người khác sẽ hiểu lầm đó." Bạch Vị Hi vội vàng muốn ngăn cản hắn.

"Chị đừng lo, em mượn danh tiếng của chị chút thôi." Phạm Tử Tấn còn chẳng thèm ngẩng đầu, hắn đợi vài phút rồi xóa bài đăng.

Bạch Vị Hi cảm thấy khó hiểu trước hành động của em trai. Nếu hắn thực sự muốn nổi tiếng thì chỉ cần nói với anh hai một tiếng thì lập tức sẽ có hàng đống tài nguyên cho hắn, tại sao lại một hai tìm tới một minh tinh như cô chứ?

"Chị này, nhà họ Quan đối xử với chị như vậy mà chị không hận họ sao?" Phạm Tử Tấn cúi đầu nhìn chằm chằm di động, trong mắt thấy không rõ cảm xúc.

Bạch Vị Hi nghe vậy liền hơi sửng sốt.

Không phải là cô không hận họ, mà là với tính cách của cô thì không nghĩ đến hành vi trả thù. Dù bị người ta khiến cho mình mẩy thương tích nhưng cô chỉ nghĩ đến chuyện trốn thoát chứ không phải là báo thù.

"Chuyện này không liên quan đến em, không cần phải hỏi nhiều." Bạch Vị Hi lạnh nhạt đáp.

"Ừm, em chỉ tùy tiện hỏi thôi, chị đừng căng thẳng thế chứ." Phạm Tử Tấn ngẩng đầu, trên khuôn mặt điển trai xuất hiện một nụ cười nhẹ.

Bạch Vị Hi thấy thế thầm thở dài.

Với gương mặt này, em trai của cô có thể khiến không ít cô gái sa vào lưới tình.

"Đêm nay chị phải về, sau này em đừng làm mấy chuyện như vậy nữa." Bạch Vị Hi nghiêm mặt nói.

Những lời này khiến trên mặt Phạm Tử Tấn xuất hiện vẻ ấm ức cùng khó hiểu, hắn nghiêng đầu làm nũng, "Chị ăn xong cơm chiều rồi hẵng đi, dù sao lâu rồi chị em chúng ta mới gặp lại mà."

Bạch Vị Hi vốn định từ chối nhưng nghe đến câu sau, trong lòng mềm nhũn, đành đáp ý.

"Được rồi, vậy để em gọi nhân viên đưa cơm tới." Phạm Tử Tấn tức khắc mặt mày hớn hở, ánh mắt vui vẻ như vừa có được toàn thế giới.

Một gương mặt điển trai, lại còn biết cách làm nũng như một chú chó con thì tất nhiên nhiều cô gái sẽ không cưỡng lại được. Khó trách nhân viên tài vụ kia lại can tâm tình nguyện đi phá thai.

Một lúc sau người phục vụ đã đưa cơm đến, anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Vị Hi, trước khi bước ra cửa còn cố ý nhìn cô một lúc.

"Chị này, người kia hình như là fan của chị." Phạm Tử Tấn cắn một miếng thức ăn rồi nói.

Lần này hắn gọi đồ ăn Trung Quốc chứ không phải là đồ ăn phương Tây mà hắn đã quen ăn, bởi vì hắn nghe anh hai nói chị mình thích ăn đồ Trung Quốc.

"Có lẽ vậy." Bạch Vị Hi không có cảm giác thèm ăn, cô nhành nhạt đáp lại.

Hai giờ sau, bữa cơm này mới kết thúc. Bạch Vị Hi thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra ngoài, cô lấy điện thoại ra kiểm tra, không có cuộc gọi nhỡ hay là tin nhắn nào.

Bạch Vị Hi hơi thất vọng một chút, cô ngẫm nghĩ rồi chủ động gửi tin nhắn, "Chị vừa ăn cơm xong, chuẩn bị về rồi."

"Chị đang ở đâu đấy? Hay là em tới đón chị nhé?" Đầu bên kia nhanh chóng hồi đáp.

Bạch Vị Hi nhìn tin nhắn của người kia, khóe miệng khẽ cong lên.

"Có chuyện gì mà chị cười vui vẻ thế?" Phạm Tử Tấn thò đầu sang, muốn xem điện thoại của cô.

Bạch Vị Hi vội vàng chặn hắn ta lại, vẻ mặt trờ lại như bình thường, "Không có gì hết, em không cần phải đưa chị về."

"Như vậy sao được." Phạm Tử Tấn cười, kiên trì đưa Bạch Vị Hi xuống lầu.

Trước khi hai người chia tay thì Phạm Tử Tấn còn tự nhiên vén tóc Bạch Vị Hi, dịu dàng nói, "Đi đường cẩn thận."

Bạch Vị Hi gật đầu, lái xe rời đi.

Khi cô trở về thì đồng hồ đã điểm mười giờ, Bạch Vị Hi mở cửa, nhìn thấy phòng khách còn sáng đèn, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, cô nhẹ nhàng đi vào trong.

"Chị Hi về rồi." Quan Sư ngạc nhiên đứng dậy, đôi mắt lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, có chút kinh ngạc hỏi, "Quan tiểu thư, em vẫn chưa ăn sao?"

Cô vừa dứt lời thì bụng Quan Sư đã kêu lên.

"Em..." Quan Sư đỏ mặt vì xấu hổ, vì Bạch Vị Hi không về nhà nên nàng cũng không có hứng thú với bữa ăn nữa.

"Quan tiểu thư ăn cơm trước đi." Bạch Vị Hi cười nói. Trong mắt mang theo chút cưng chiều.

"Chị Hi có muốn ăn không ạ?" Quan Sư chờ mong mở miệng, đôi mắt sáng lấp lánh.

Bạch Vị Hi nghe nàng hỏi thì do dự một lúc rồi gật đầu.

Quan Sư nhanh chóng hâm nóng đồ ăn rồi lại bưng lên bàn, "Mùi vị có khi không ngon lắm, chị Hi đừng để ý nhé."

"Không sao đâu." Bạch Vị Hi lắc đầu, tay từ từ gắp đồ ăn.

Ban nãy ở khách sạn cô gần như không ăn gì nên bây giờ cũng hơi đói bụng, chủ yếu là do nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Quan Sư lúc ăn thì cô cũng cảm thấy ngon miệng hơn.

Sau khi hai người dùng cơm xong, Quan Sư rửa chén còn Bạch Vị Hi đứng một bên trợ giúp. Thực ra cô cũng không làm gì cả mà chủ yếu là đứng đó nhìn ngắm bộ dáng bận rộn của Quan Sư.

"Chị Hi nè, họ hàng của chị tìm chị làm gì thế?" Quan Sư vừa rửa vừa làm bộ vô ý hỏi.

"Cũng không có việc gì hết, đi ăn cơm với nhau thôi." Bạch Vị Hi đáp.

Cô thực sự không hiểu nổi trong đầu em trai mình đang có cái gì nữa.

Nghe vậy, Quan Sư có hơi thất vọng, một lát sau mới cẩn thận hỏi tiếp, "Chỉ có hai người thôi sao?"

"Ừm." Bạch Vị Hi gật đầu.

Quan Sư có chút vui vẻ, động tác rửa chén cũng nhanh hơn một chút.

Sau khi xong xuôi thì cũng không còn sớm nữa, Quan Sư ôm mèo về phòng tắm rửa rồi dỗ nó ngủ, trước khi đóng cửa còn nở một nụ cười xán lạn với Bạch Vị Hi, "Chị Hi ngủ ngon."

Bạch Vị Hi sửng sốt, ngay sau đó cười cười.

Cô không chỉ không hiểu được em trai mà đôi khi cũng không rõ tâm tư của người này.

Người trẻ tuổi bây giờ ai cũng khó hiểu vậy sao?

Ánh mắt Bạch Vị Hi có chút bất đắc dĩ, cô tắm rửa xong xuôi rồi uống thuốc, lần này lượng thuốc nhiều hơn so với mọi ngày, bởi vì phim đã sắp khởi quay, vậy nên cô cần phải nhanh chóng khôi phục bình thường trở lại.

---

Đôi lời của editor: Hôm nay mình có nghe nói về việc có bạn đã cap một đoạn trong chuyện "Xuân Hạ Thu Đông" lên một group editor và có những lời hơi châm chọc. Mình mong rằng khi các bạn đọc truyện, nếu thấy chỗ nào chưa vừa ý, diễn tả bị cứng, dùng từ và ngữ pháp sai hay bất cứ lỗi gì thì trước hết các bạn hãy comment nhắc editor trước đã chứ đừng bưng lên một group công cộng như thế. Dù sao đa phần editor cũng không phải là người chuyên nghiệp và hầu hết đều làm với mục đích phi lợi nhuận. Vả lại, các bạn có thể đọc một chương trong vòng ba hay bốn phút và phát hiện lỗi rất nhanh; nhưng bọn mình lại mất đến một, hai hay thậm chí là ba tiếng chỉ để ngồi edit một chương truyện, với lại tụi mình cũng có công việc và cuộc sống riêng nên đôi khi một chương nhưng phải chia ra edit ngắt quãng trong khoảng thời gian rảnh thôi, lúc edit xong thì nói thật là mắt mờ rồi nên nhiều khi soát không ra lỗi nữa, đó là lý do mà mình luôn nói là các bạn thấy lỗi nào thì comment nhắc giúp mình, mình sẽ sẵn sàng tiếp thu ý kiến của các bạn để sửa đổi sao cho bản edit thật hoàn thiện hơn. 

Cảm ơn các bạn độc giả rất nhiều!