Chương 47: Tiếp tục trị liệu

Editor: Viên Đường

---

Bên kia, Khúc Nhã Hân đã nhanh chóng tra ra được, tên phóng viên kia thừa dịp bảo vệ không chú ý đã lẻn vào. Nói cho cùng thì đây vẫn là trách nhiệm của bảo vệ.

"Tôi sẽ dựa vào quy định để xử phạt." Khúc Nhã Hân nghiêm túc nói.

Suy cho cùng thì việc này cũng thuộc về trách nhiệm của nàng, bởi cuộc họp báo hôm nay do nàng toàn quyền phụ trách.

"Ừ." Quan Sư lãnh đạm đáp, chưa nhắc đến chuyện truy cứu trách nhiệm của Khúc Nhã Hân.

Sau khi cúp máy, Quan Sư quay sang cười với Bạch Vị Hi rồi nói, "Chị Hi nè, chúng ta về nhà thôi."

"Ừm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Khi hai người trở về thì đã khoảng bảy giờ tối, Quan Sư nhanh chóng làm mấy món đơn giản rồi hai người cùng dùng bữa. Sau khi ăn xong, Quan Sư lại dọn chén đĩa rồi đi rửa. Nàng vừa rửa chén vừa suy nghĩ đến việc trị liệu cho Bạch Vị Hi.

Lúc trước nàng đã thử đọc truyện cổ tích cho Bạch Vị Hi nhưng không hiệu quả, lần này nàng sẽ đọc các tác phẩm văn học kinh điển xem sao.

"Chị Hi ơi, đêm nay chúng ta tiếp tục buổi trị liệu nhé." Rửa chén xong, Quan Sư bước ra ngoài rồi nói.

Bạch Vị Hi đang ngồi trên sofa chơi với mèo, cô nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút rồi lại nhẹ nhàng cười, "Ừm."

Hôm nay cô vẫn khá xúc động ở buổi họp báo. Nếu thực sự muốn trở lại trạng thái không hề áp lực khi đứng trên sân khấu như trước thì cô phải nhanh chóng cải thiện tình trạng của mình.

Quan Sư quay về phòng lấy sách. Sau thất bại ở lần trước, nàng cảm thấy mình không nên quá chú trọng vào mặt hình thức mà nên đặt trọng tâm vào những điều khác, thế nên lần này nàng chỉ mang áo ngủ chứ không nghiêm trang như trước nữa.

"Chị Hi ơi, hôm nay em sẽ đọc danh tác cho chị nghe nhé, em nghĩ sẽ nó sẽ ảnh hưởng tích cực đến bệnh tình của chị đấy." Quan Sư nghiêm túc nói, trong tay cầm quyển sách "Trăm năm cô đơn".

Bạch Vị Hi thấy tên sách thì gật gật đầu rồi cười, cô ôm lấy con mèo tai cụp, làm ra vẻ nghiêm túc nghe kể chuyện.

Quan Sư ho khan hai tiếng rồi bắt đầu đọc.

Nàng đọc rất chậm, ý định của nàng là tạo ra không khí chậm rãi giúp người ta dễ đi vào giấc ngủ.

Một giờ sau, giọng nói của Quan Sư đã hơi khàn nhưng trông Bạch Vị Hi vẫn rất tỉnh táo.

"Chị Hi nè, bây giờ chị vẫn không ngủ được sao?" Quan Sư uống một ngụm nước rồi hỏi.

"Chị đi ngủ khá trễ." Bạch Vị Hi sờ sờ con mèo tai cụp rồi đáp.

Nhưng thực ra cô thường xuyên đọc sách đến rạng sáng, thậm chí có những hôm thức trắng đêm để đọc sách. Cô đã đọc hầu hết các loại sách liên quan đến tâm lý nhưng cũng chẳng tìm ra cách gì để cải thiện giấc ngủ, thế là lại phải quay về dùng thuốc ngủ mới có thể miễn cưỡng ngủ một giấc.

Việc uống say rồi ngủ cả nửa đêm qua thì từ khi bị bệnh đến giờ cô chưa từng trải qua, vậy nên cũng có thể xem đó là giấc ngủ chất lượng nhất của cô trong nửa năm nay.

Thực ra cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mặc dù uống say nhưng cô không có khả năng ngủ trầm như vậy được. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ cô đã hoàn toàn tín nhiệm người kia nên mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ cạnh nàng như thế.

"Nếu không thì chúng ta vận động một chút nhé, như vậy cũng khá có lợi cho giấc ngủ." Quan Sư nghiêng đầu đề xuất.

"Vận động sao?" Bạch Vị Hi nghi hoặc hỏi lại, sau đó nhìn xuống cánh tay của mình.

Mấy ngày nay cô có tập nâng tạ nhưng xem ra cũng không hiệu quả mấy.

"Đúng thế." Quan Sư gật đầu, nàng suy nghĩ một hồi rồi cười nói, "Chúng ta gập bụng được không? Cái này tương đối đơn giản á."

"Gập bụng hả?" Bạch Vị Hi nhỏ giọng lặp lại, ánh mắt có chút nghi ngờ, cô không biết mình có làm tốt hay không nữa. Nhưng khi nhìn vào vẻ mặt tươi cười của Quan Sư, cô lựa chọn tin tưởng nàng.

Quan Sư dịch ghế ra để tạo khoảng trống. Vì trong phòng có lót thảm nên nằm trên mặt sàn cũng không cảm thấy khó chịu.

"Chị Hi nằm xuống giống em này, sau đó ôm tay sau đầu rồi dùng eo nâng người lên." Quan Sư làm mẫu mấy lần, vừa làm vừa giải thích.

Bạch Vị Hi nghiêm túc quan sát, đầu gật gật. Cô đã từng tập nhảy nên động tác này cũng không quá khó.

"Được rồi, giờ bắt đầu nào, em giúp chị đếm nhé, 30 cái một hiệp." Quan Sư đứng lên, nói.

Bạch Vị Hi nằm xuống nơi Quan Sư nằm ban nãy rồi thử làm hai ba cái. Lúc này cô mới nhận ra động tác này cũng không đơn giản như cô tưởng, cô phải dồn hết toàn lực mới có thể nâng người lên. Hơn nữa chỉ làm mấy cái mà eo cô đã hơi đau nhức.

Thấy vẻ mặt Bạch Vị Hi có vẻ khó chịu, Quan Sư lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay đỡ lấy eo và vai của Bạch Vị Hi, quan tâm hỏi, "Chị Hi không sao chứ?"

Bạch Vị Hi nhẹ nhàng lắc đầu, thân mình hơi căng lên.

Phần eo của cô có chút nhạy cảm, giờ lại bị bàn tay của người kia chạm vào, xúc cảm nóng ấm từ lòng bàn tay của nàng khiến cô cảm giác như da mình sắp bỏng vậy.

"Quan tiểu thư này, chị không sao, em có thể lấy tay ra được không?" Bạch Vị Hi đỏ mặt, nhẹ giọng nói.

Quan Sư nghe vậy mới ý thức được tư thế của hai người có chút ái muội. Thực ra nàng chỉ muốn đỡ nữ thần thôi chứ không có ý định gì hết. Nhưng bây giờ bị Bạch Vị Hi nhắc nhở như thế khiến nàng không nhịn được mà đỏ mặt.

"À, vâng, được." Quan Sư nhanh chóng bỏ tay ra rồi nghiêm trang đứng sang một bên, nghiêm túc nói, "Nếu chị Hi cảm thấy mệt thì chúng ta nghỉ ngơi một chút nha."

"Không sao, chị vẫn làm được." Bạch Vị Hi nói xong lại nằm xuống, nỗ lực làm thêm mấy cái.

Quan Sư đứng một bên quan sát, dần dần đưa ra quyết định.

Bạch Vị Hi đang nằm nghỉ thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn. Cô vừa nghiêng người thì đã thấy cái người đang mặc áo ngủ kia đã nằm xuống cạnh cô, hai người chỉ cách nhau khoảng nửa mét.

Với khoảng cách này, hai người có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Mặt Bạch Vị Hi ửng đỏ. Cũng may ban nãy cô vừa vận động nên dù đỏ mặt thì cũng có thể nói đó là do vận động mà ra.

Quan Sư nằm xuống rồi thực hiện mấy lần gập bụng. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Quan Sư nở một nụ cười xán lạn, "Chị Hi cố lên, không cần phải sốt ruột đâu, chị chỉ cần từ từ làm là được."

Nói xong, Quan Sư tiếp tục gập bụng thêm hai ba lần còn Bạch Vị Hi vẫn duy trì động tác ban đầu.

Sự khác nhau này khiến Bạch Vị Hi nghĩ đến cảnh tượng chạy bộ buổi sáng của hai người. Cô đã bị người kia vượt xa rất xa, nhưng mỗi lần đường chạy của hai người giao nhau thì nàng luôn cổ vũ cô chứ chưa bao giờ ghét bỏ thần kinh vận động yếu ớt của cô.

"Được rồi." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng hít vào một hơi, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh quá mức của mình.

Sau khi làm xong mười cái thì thể lực của Bạch Vị Hi đã tới cực hạn, cô nằm trên mặt đất thở dồn dập.

Quan Sư thấy thế bèn dừng động tác lại, nàng nghiêng mình, quan tâm hỏi, "Chị Hi không sao chứ?"

Bạch Vị Hi nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhắm mắt lại để dễ chịu hơn. Bây giờ cô đã mệt đến mức không nói nổi.

Đột nhiên, trên đầu cô chợt có một bóng hình xuất hiện làm tim Bạch Vị Hi đập căng thẳng, cô vội vàng trợn mặt thì đã đối diện với gương mặt phóng đại của người kia.

Trong nháy mắt, thân hình Bạch Vị Hi cứng đờ, tim đập như sấm.

"Chị Hi đừng nằm thở như thế, ngồi dậy nào." Quan Sư nói rồi ngồi dậy.

Bóng hình trên đầu chợt biến mất, Bạch Vị Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi dậy. Hai người ngồi sóng vai nhau.

Vốn dĩ từ khoảng cách nửa mét lúc đầu giờ đã trở thành vai dựa vai.

Bạch Vị Hi nhận ra điều này, mặt dần dần ửng đỏ.

Hôm nay cô đỏ mặt hơi nhiều.

"Chị Hi có mệt không?" Quan Sư nghiêng đầu hỏi.

Bây giờ đã là mười giờ, nên đi ngủ rồi.

Bạch Vị Hi lắc lắc đầu. Sau khi vận động xong, cô chỉ cảm thấy hơi mệt chứ không buồn ngủ.

"Vậy em tiếp tục đọc danh tác cho chị nghe nhé." Quan Sư nói, sau đó lại lấy sách rồi giở đến trang đang đọc dở để đọc tiếp.

Bạch Vị Hi ôm con mèo tai cụp dựa vào mép giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe.

Không lâu sau, âm thanh đọc sách ngày càng nhỏ rồi cuối cùng biến mất.

Bạch Vị Hi cảm thấy hơi kỳ quái, cô mở mắt thì thấy người kia đã dựa vào ghế ngủ rồi.

Trong khi đó, tay của nàng vẫn cầm chặt quyển sách.

Bạch Vị Hi cười khẽ, cô cúi đầu xuống thì thấy con mèo tai cụp cũng ngủ luôn rồi.

Tiếng thở của một người một mèo xen lẫn nhau tạo nên một tiết tấu rồi hòa hợp.

Bạch Vị Hi dịu dàng cười, cô đặt con mèo tai cụp vào trong ổ rồi quay lại nhìn Quan Sư, trong mắt xuất hiện chút khó xử. Lẽ ra cô nên đánh thức nàng để nàng quay về phòng ngủ, thế nhưng nhìn bộ dáng ngủ ngon lành của nàng khiến cô không đành lòng.

Chỉ đọc sách thôi cũng có thể ngủ gật được, người như nàng có lẽ sẽ không bị mất ngủ đâu.

Bạch Vị Hi có chút ngưỡng mộ, cô lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Quan Sư.

Bộ dáng an ổn lúc ngủ của nàng khiến lòng Bạch Vị Hi như bình tĩnh trở lại. Trong quá khứ, mỗi một giây của màn đêm yên tĩnh đều đem lại cảm giác giày vò và tuyệt vọng, đến mức cô không hiểu được tại sao mình lại có thể vượt qua màn đêm dài đằng đẵng ấy.

Mỗi khi mặt trời dâng cao, tâm trạng của cô sẽ vui sướng một chút, nhưng khi ánh sáng nhường chỗ trong bóng đêm thì cơn ác mộng ấy sẽ lại tìm đến cô.

Cái cảm giác áp lực ấy cứ tích lũy từng ngày một, sau đó trở thành bệnh mất ngủ và trầm cảm.

Có những thời điểm cô đã tuyệt vọng đến mức nghĩ đến chuyện từ bỏ sinh mệnh của mình. Nhưng thật may mắn là cô đã kiên trì, thật may mắn khi ánh sáng đã một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Bạch Vị Hi ngắm nhìn bộ dáng lúc ngủ của Quan Sư, cô chìm vào dòng suy nghĩ miên man của mình rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.

Quan Sư sực tỉnh do nóng.

Nàng có cảm giác như đang bị đặt trên bếp lò vậy, khi vừa mở mắt ra đã thấy một cái chăn mỏng đắp trên người. Quan Sư ngơ ngác một hồi, sau một lúc nàng mới nhận ra mình đang ở trong phòng của Bạch Vị Hi.

Quan Sư xoa xoa mắt, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang cầm sách trong tay. Xem ra cô đã ngủ quên trong lúc đọc mất rồi.

Quan Sư cảm thấy bất lực bởi chính mình, nàng âm thầm thở dài rồi lấy chăn ra.

Căn phòng bao trùm bởi sự yên lặng, chỉ khi tập trung lắng nghe mới có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của nữ thần.

Quan Sư nhẹ nhàng cười rộ rồi nhìn qua đồng hồ.

Hiện tại đã là ba giờ sáng. Nhìn bộ dáng của nữ thần thì có lẽ cô đã ngủ được một lúc rồi. Tuy rằng nàng ngủ trước nữ thần nhưng xem ra việc vận động và đọc sách cũng có tác dụng, ít nhất nữ thần cũng đã ngủ rồi.

Căn cứ vào những gì Tống Thần đã nói thì tình trạng mất ngủ của nữ thần rất nghiêm trọng, việc thức trắng đêm là chuyện rất bình thường. Hơn nửa nữ thần còn ăn rất ít, không cảm thấy ngon miệng, cộng với việc mất ngủ nữa nên nữ thần càng trở nên gầy gò. Mà thân thể kém thì khả năng miễn dịch và sức đề kháng sẽ càng kém, nó tạo ra một vòng tuần hoàn làm thân thể và trạng thái của nữ thần ngày càng kém đi. Vậy nên sinh hoạt hàng ngày chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì.

Hy vọng trong khoảng thời gian ngắng ngủi này, nàng sẽ giúp nữ thần khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Quan Sư thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Vị Hi. Có thể lẳng lặng ngắm nhìn người mình thích như vậy đã là mơ ước lớn nhất của cô rồi.

Quan Sư nhìn xuống điện thoại của mình, đột nhiên nàng lóe lên một ý tưởng, sau đó cẩn thận chụp mấy tấm ảnh.

Nàng hài lòng ngắm những bức ảnh này rồi gửi toàn bộ đến hộp thư của mình, sau đó xóa toàn bộ ảnh chụp và thông tin gửi hàng.

Về sau, những ảnh chụp này chính là những kỷ niệm tốt đẹp nhất.