Lý Kim Phượng đưa cây cần tây dại cho Trương Tú Lan rồi ngồi vào chỗ như không có chuyện gì xảy ra.

Trên bàn ăn bà Lý lại hỏi thêm một câu: "Kim Phượng, cháu nhặt những cây cần tây dại này ở mương nào? Còn nữa không?""Không, cháu đã hái hết rồi!" Lý Kim Phượng bình tĩnh trả lời nhưng cũng không nói rõ là mình hái ở đâu.

Bởi vì cần tây dại kia hoàn toàn không phải được hái ở dưới mương mà là cô đã lấy từ trong không gian ra.

Ở thời đại này, bất cứ thứ gì mọc ở ven đường hay trong mương, chỉ cần nó có thể lấp đầy bụng thì bạn muốn mà người khác cũng sẽ muốn.

Có lẽ còn chưa đứng dậy thì họ đã nhổ hết rễ lên rồi, giống như Lý Kim Phượng hái được nhiều cần tây dại như vậy, căn bản không phải là sự tình lớn lao gì.

Bất quá Lý gia không sau đi theo Lý Kim Phượng nên bọn họ cũng không biết Lý Kim Phượng có không gian, cho nên cũng không có hoài nghi, nhiều nhất bọn họ chỉ cho rằng Lý Kim Phượng đã tìm được một chỗ mà người khác chưa tìm được mà thôi.

Tất nhiên diễn trò thì phải diễn toàn bộ, Lý Kim Phượng cũng đi mấy vòng trong mương rồi mới quay lại, nhìn qua thì không ai có thể nghi ngờ về nguồn gốc cây cần tây hoang dã của cô.

"Vậy lần sau! " Bà Lý còn muốn nói cái gì đó lại bị Lý Phúc Mãn cắt ngang.

"Được rồi, có thứ để ăn là đủ rồi! Chả nhẽ bà muốn dọn cả cái mương về hay sao?"Lý Phúc Mãn hiển nhiên không vui nên bà Lý dù muốn nói cái gì cũng không dám nói.


Bà một mình nâng bát cắm đầu vào húp cháo, nhưng đối với Lý Kim Phượng lại ngày càng bất mãn.

Những người khác thấy bà Lý bắt đầu ăn nên bưng bát cháo trước mặt húp một ngụm.

Sau bữa ăn, Lý Phúc Mãn đem dược liệu thu thập được đưa cho Lý Kim Phượng, vốn là muốn nhai rồi bôi lên cho Lý Kim Phượng nhưng lại sợ Lý Kim Phượng sau này không chú ý tắm rửa, làm ướt vết thương, sau đó sẽ phải bôi lại thuốc.

Nên dứt khoát đem thảo dược đưa cho cô để cho cô tự mình tắm rửa xong rồi đắp.

Lý Kim Phượng vừa cầm thảo dược xong cũng tình cờ có chuyện muốn nói với Lý Phúc Mãn.

Lúc này, trong sân chỉ có hai người là cô và Lý Phúc Mãn vì thế mới yên tâm, mạnh dạn nói: "Ông, cháu muốn đi huyện thành một chuyến.

"“Đi huyện thành?” Lý Phúc Mãn ngây ngẩn cả người.

"Dạ, cháu muốn đi huyện thành xem có gì ăn không, vại gạo trong nhà thấy không đủ ăn cho đến thời điểm phân lương.


"Đừng nói đến Lý gia nhiều người, ngoài mấy người đàn ông làm việc, còn lại mấy người phụ nữ muốn lười biếng bao nhiêu thì lười biếng bấy nhiêu.

Lý Ái Lan cả ngày chăn trâu chỉ được có 1,5 công điểm.

Lý Ái Cúc ngại không có nông cụ lên không làm, cả ngày cũng không kiếm được một công điểm nào.

Cho dù ngày phát lương thực sự đến, nhà họ Lý có thể chia được bao nhiêu?"Cái này! " Lý Phúc Mãn do dự, cuộc sống ở nhà quả thực càng ngày càng khó khăn, nhưng để một nha đầu một mình đi đến huyện thành thì làm sao ông có thể yên tâm được?"Kim Phượng, hay là chờ gặt xong, ông nội dẫn cháu đi?" Lý Phúc Mãn đề nghị.

“Ông nội, cháu cũng muốn đến trạm y tế huyện để khám trán.

Dạo này đầu cháu luôn đau nhức dữ dội! Không biết đầu cháu có bị thối rữa như mấy người điên không, hay sẽ có! "Lý Kim Phượng nói với vẻ mặt sợ hãi.

Lý Kim Phượng đang nói trong thôn có một người điên, trong thôn mọi người đều biết hắn, hắn điên điên khùng khùng thì không nói, nhưng hắn lại bị mất một chân.

Ở nhà không có người thân, cũng không biết phải xử lý thế nào, vết thương ở chân đã bị nhiễm trùng, không những không lành được mà bên trong còn có côn trùng nhìn rất đáng sợ.

Vết thương của Lý Kim Phượng mặc dù mỗi ngày đều được chữa trị, nhưng các bác sĩ ở trung tâm y tế cũng không nhìn thấy, khi cô nói lời này, Lý Phúc Mãn cũng bắt đầu sợ hãi.

.

.