“… Người trong nhà đều rất hòa hợp, anh cả và chị dâu đều là người hiền lành sẽ không cố ý làm em tức giận, đợi kết thúc kì nghỉ làm hôn lễ lần này tôi sẽ gia nhập lại quân đội, đến khi đó tôi sẽ trở về đón em.

”Giản Như Như không vui quay đầu sang một bên, kéo tay đặt trên eo cô ra: “Tôi vẫn nên ở nhà thì hơn.

”Tưởng Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn nghiêng về phía cô cau mày: “Em không muốn đi cùng tôi đến quân đội?” Đây là không muốn ở cùng với anh sao?Giản Như Như liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh không thích tôi, tôi đi đến nơi xa xôi đó làm gì, đến lúc đó cuộc sống không quen, vẫn không bằng ở lại trong nhà.

”Tưởng Phong bị ánh mắt hờn dỗi kia của cô khiến cho toàn thân chấn động, mở miệng liền nói lắp: “Tôi… Tôi không phải” Mặt đỏ cả lên, mở miệng nói lắp nửa ngày cuối cùng cũng kìm nén nói ra: “Anh thích.

” Nói ra xong, kế tiếp mở miệng nói lần nữa cũng thuận lợi hơn: “Anh thích em, rất thích em.

”Nói rồi đem cơ thể Giản Như Như xoay qua đối diện với mình ôm cô vào lòng, xấu hổ cắn vào má cô một cái: “Cùng anh đi đến quân đội đi.


”Giản Như Như che lại chỗ bị cắn trợn mắt nhìn anh, người này nói anh thuần khiết là thật, lớn mật lại rất dũng cảm.

Có điều nhận được đáp án bản thân mong muốn cô thật sự rất vui, nheo mắt mỉm cười hôn lại một cái ở trên mặt anh: “Được.

” một lúc sau lại nói thêm một câu: “Em cũng thích anh.

”Hai người im lặng ôm nhau một hồi lâu, mãi cho đến khi Tưởng Tuệ Tuệ tiến đến cẩn thận ghé vào cửa nhìn Tưởng Phong, nhắc anh bà nói đem chén đưa vào phòng bếp rửa sạch Tưởng Phong mới miễn cưỡng buông eo nhỏ nhắn của vợ ra bước xuống giường bưng chén đũa đi ra ngoài.

Cửa phòng chưa đóng lại được bao lâu lại lần nữa bị mở ra, mẹ Tưởng tiến vào.


Giản Như Như vội vàng đứng lên, vẻ mặt khẩn trương nhìn bà, miệng mấp máy nửa ngày vẫn không biết nên xưng hô như thế nào, cô trực tiếp gọi mẹ có phải vội vàng quá hay không?Ngược lại, mẹ Tưởng nhìn ra điểm khó xử của cô, chủ động mở miệng trước.

"Như Như đúng không, ta là mẹ của Tưởng Phong, mẹ chồng của con.

”Giản Như Như liền thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ: "Mẹ.

"Cô cười như vậy, mẹ Tưởng liền cảm thấy cô gái này không phải là người đoản mệnh.

Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia đâu giống với người bệnh nặng dáng vẻ vàng vọt, khô gầy đâu.

Trong lòng bà vốn còn dư lại bất mãn giờ đã phai nhạt đi vài phần.

.