"Mày...mày nói bậy bạ gì thế?" Sắc mặt Trương quả phụ trắng bệch luôn rồi, thật cẩn thận trộm liếc nhìn người đàn ông ở phía sau xe, hận không thể bịt miệng Thịnh Ninh lại."Trương Phương, cô bé nói cái gì? Trưởng thôn và chủ nhiệm thôn đều che chở cho cô?" Người phụ nữ trung niên lúc trước khen Thinh Ninh xinh đẹp hỏi, đôi mắt cũng sáng lên.Bà ấy và Trương quả phụ quen biết nhau, đều là người làng trên xóm dưới.

Vừa kích động lên đã gọi thẳng tên ra luôn.Vẻ mặt bà tám gặng hỏi: "Những lời này nghe ra rất kỳ quái, hai người đàn ông cùng che chở cho một quả phụ, thật có thủ đoạn nha!""Ha ha ha...." Những người đang ngồi trong xe lập tức cười vang.Trương Phương tức dậm chân, vội vàng giả vờ bày ra vẻ yếu đuối đáng thương: "Mọi người nghe tôi giải thích, đây là việc không thể nào.

Đều là con đĩ nhỏ Thịnh Ninh này nói bậy.

Bản thân nó danh tiếng hư hỏng khắp làng trên xóm dưới.


Nó không muốn thấy người khác tốt đẹp, cố ý bôi nhọ tôi."Hừ! Con đĩ nhỏ, có nửa năm không gặp miệng lưỡi lợi hại hơn trước kia nhiều.

Trước kia bị cô ta mắng vô số lần, con nhóc mỗi lần chỉ biết vừa khóc vừa kêu.

Hiện tại lại trở nên ghê gớm như vậy? Trương Phương bị thua đau, bây giờ ánh mắt nhìn lại Thịnh Ninh thêm chút kiêng kỵ.Thịnh Ninh nhìn về phía Trương Phương, trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt là lãnh ý châm chọc lại sắc bén.Kiếp trước cô bị chính những lời đồn thổi xấu xa này làm mệt tâm, dưỡng thành tính cách như vậy.

Một đời này, cô muốn cho tất cả mọi người đều biết, cô không phải là người dễ chọc.---Các nàng truy cập vào trang: để ủng hộ bản dịch của mình nhé---"Thực xin lỗi! Vừa rồi tôi không nên gọi là bác gái.

Bác thoạt nhìn rất trẻ tuổi, làn da lại trắng như thế, sao có thể là bác gái chứ? Tôi hẳn nên gọi là chị gái mới đúng.""Mày....mày..." Trong lòng Trương Phương dự cảm không tốt càng lúc càng mãnh liệt.Quả nhiên, Thịnh Ninh dứt lời, mọi người trong xe lập tức để ý làn da Trương quả phụ khác hẳn so với người bình thường.Cái này làm sao giống với làn da người thường xuyên phải làm việc? Chính là vợ trưởng thôn, chỉ sợ cũng già hơn nhiều so với Trương Phương đó."Xem ra tiểu nha đầu này nói không sai.""Không có trưởng thôn và chủ nhiệm thôn hai người đàn ông che chở, sao cô ta có thể bảo dưỡng tốt thế? Vừa nhìn là biết không phải làm việc nhà nông.""Một quả phụ như nàng, qua ngày còn tốt hơn so với phụ nữ bình thường.""Chính là như thế, phụ nữ bình thường chỉ có một người đàn ông làm việc đồng áng.

Cô ta có những hai người nha!"Âm thanh mọi người xì xào bàn tán như thủy triều ùa vào tai Trương Phương, cô ta hoảng loạn giải thích.

Nhưng mọi người căn bản không nghe cũng không có ai đáp lời nàng.Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.


Thường ngày ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, chỉ dựa vào tám chuyện nhà nọ nhà kia để cho qua thời gian rảnh dỗi.Nào là gian tình! Chú em chồng coi trọng chị dâu.

Con gái nhà nào đó cùng đàn ông bỏ trốn, chồng người nào lại ra ngoài rượu chè cờ bạc gái gú.

Các kiểu tin đồn như vậy cũng đủ để mọi người bàn tán mấy tháng, hơn nữa càng đồn thổi càng quá đáng.Vốn dĩ Trương Phương thông đồng với đàn ông cũng không có gì đáng nói, goá phụ vụng trộm ở nông thôn cũng không phải chuyện hiếm thấy.

Nhưng cô ta một lần thông đồng với những hai người, đó chính là chuyện kinh thiên động địa khiếp sợ quỷ thần a.

Còn chưa xem xét đây có phải sự thật hay không, chỉ nghĩ tới một nữ chơi hai nam cũng đủ bùng nổ.


Hơn nữa trưởng thôn là người đàn ông cao mét bảy, cô ta chịu được sao?"Hắc hắc....Tiểu Trương à! Cái thân thể này của cô có thể chịu được hai người đàn ông sao?" Người phụ nữ trung niên cười ái muội."Tôi không có, tôi không phải..." Trương Phương thấy có giải thích cũng vô dụng, liền liều mạng bổ nhào đến trước mặt Thịnh Ninh: "Con đĩ nhỏ, mày giải thích rõ ràng cho tao.

Xem tao có xé nát miệng mày ra không, cho mày nói bậy, tao cho mày nói bậy."Người ta lúc bị hận ý chi phối sức lực vô cùng lớn, Trương Phương thế mà đẩy mọi người ra được.

Lập tức vọt tới trước mặt Thịnh Ninh, loáng cái túm chặt đầu tóc Thịnh Ninh..