- Không biết Thế Tử hẹn tại hạ nói chuyện riêng là có mục đích gì?

Cung Dạ Yến không đề cập tới vấn đề trước đó mà Hạo thiên Kỳ đã nói với hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi người trước mặt mình một câu như vậy. Nhưng lại dùng ánh mắt chứa đầy sắc bén thâm trầm nhìn chằm chằm Hạo Thiên Kỳ chờ câu trả lời.

Mà lúc này Hạo Thiên Kỳ không đáp lại, chỉ ung dung đi đến một cái ghế ở trong phòng thản nhiên ngồi xuống. Hiện tại ở trong đây chỉ có hai người bọn hắn, Hạo Thiên Kỳ cũng không cần lo lắng có người khác nghe lén, vì thế lập tức đưa mắt nhìn Cung Dạ Yến, khoé môi nhếch lên độ cong tuyệt mỹ cười nói:

- Cung công tử! Chớ vội. Tới đây ta bắt mạch cho công tử! Chúng ta từ từ đàm luận.

Cung Dạ Yến thật có chút không hiểu nổi Hạo Thiên Kỳ rốt cuộc là muốn làm cái gì. Vì sao hắn vẫn không đoán được mục đích thật sự của người này?

Thực sự chỉ là muốn xem mạch tượng của hắn?

Đơn giản như vậy sao?

Hắn tin... mới là lạ.

Xem ra Thế Tử 'phế vật' này cũng không phải như trong lời đồn. Mà người trước mắt hắn chẳng qua là ẩn dấu bản thân không muốn cho người khác biết.

Bất quá Cung Dạ Yến nghĩ đến rách da đầu cũng không thể đoán được kẻ này tiếp cận mình với ý đồ gì. Trong khi bản thân của hắn chỉ là chủ nhân của một dược quán nho nhỏ có chút tài phú.

Không lẽ vì dược thảo?

Hay là... tài phú?

Hai điều này có thể sao?

Nghe khá phi lý.

.........................

Trong lúc Cung Dạ Yến đang trầm tư nghi hoặc, Hạo Thiên Kỳ híp mắt nhìn hắn dò xét, sau đó liền lạnh giọng phun ra một câu tuỳ ý:

- Nếu không bắt mạch ta quan sát ngươi đoán bệnh vậy?

Nghe Hạo Thiên Kỳ nói thế, Cung Dạ Yến trong lòng lập tức hừ lạnh thầm nghĩ:

"Hừ... Ngươi cho ngươi là Dược Quỷ - Tử Yêu nhìn một cái liền có thể đoán được bệnh."

Mặc dù trong lòng âm thầm khinh bỉ phỉ nhổ Hạo Thiên Kỳ, nhưng ngoài mặt Cung Dạ Yến vẫn tỏ ra khá bình thản. Hắn là đang muốn biết tiểu Thế Tử 'phế vật' này làm trò gì, có thể nói nhăng nói cuội gì về tình trạng của bản thân hắn.

Hạo Thiên Kỳ nheo mắt, cảm nhận được khí tức cùng hơi thở không ổn định của Cung Dạ Yến phát ra, còn có cả mùi tanh trong không khí lưu lại. Tuy rất nhạt nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy. Hiện tại hắn đã không còn năng lực toàn thịnh như trước kia, muốn đoán được bệnh tình mà không cần bắt mạch thật có chút khó khăn.

Mày đẹp khẽ nhíu, Hạo Thiên Kỳ liền nhìn Cung Dạ Yến trầm mặc lắc đầu, sau đó lại lẩm bẩm thập phần kì quái. Bộ dạng cao thâm xuất thần này của hắn khiến cho Cung Dạ Yến trở nên đầy tò mò.

Đóng kịch?

Còn đóng giống như vậy?

Cung Dạ Yến thật không cho là Hạo Thiên Kỳ có thể nói ra được hiện trạng của bản thân. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Hạo Thiên Kỳ cười lạnh nghĩ.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Hạo Thiên Kỳ khiến cho Cung Dạ Yến lập tức kinh hãi.

- Cung công tử! Do năng lực hiện giờ của ta khá hữu hạn, chỉ có thể phán đoán được năm phần. Tình trạng hiện giờ của ngươi không tính là bệnh, này hẳn là do kinh mạch trên người ngươi xuất hiện vấn đề. Còn nguyên nhân...

Nói tới đây Hạo Thiên Kỳ khẽ cười nói:

- Ta nghĩ ta cần bắt mạch mới có thể nói chính xác được.

Gặp quỷ.

Người này làm sao biết được kinh mạch của hắn xuất hiện vấn đề?

Kẻ này chắc chắn cài nội gián bên cạnh hắn.

Không đúng!

Khi hắn tuyển nhân viên, tuyệt đối đã dò xét kĩ lưỡng không thể xuất hiện sai sót. Vậy chỉ có trường hợp khác đó là người này chỉ đoán già đoán non mà thôi, làm sao có thể phán bừa mà chính xác đến sáu phần như vậy?

Cung Dạ Yến khó chịu lầu bầu trong lòng mình tạm trấn an, sau đó trầm giọng nhìn Hạo Thiên Kỳ lắc đầu nói:

- Thế Tử nói đùa. Bản thân ta có vấn đề như thế nào lại không biết đâu?

Nghe vậy Hạo Thiên Kỳ phá lên cười, rồi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Cung Dạ Yến lạnh lẽo thốt lên:

- Ta nói đùa? Mỗi một tháng ngay ngày trăng rằm cơ thể ngươi sẽ bị hàn khí xâm lấn. Hơn hết loại hàn khí này sẽ khiến cho ngươi đau đến tận xương tuỷ, tra tấn dày vò ngươi, khiến ngươi chỉ có ý niệm muốn chết đi mà thôi. Dù cho ngươi có dùng máu của Hoả Xà Hạt đi chăng nữa vẫn không thể áp chế được nó, huống hồ trong máu Hoả Xà Hạt lại chứa kịch độc. Dùng đến nó thân thể ngươi sớm muộn chỉ có thể mục rữa mà chết. Những lời này ngươi còn nghĩ ta nói đùa không?

Hạo Thiên Kỳ chẩn bệnh, ghét nhất là việc người khác nghi ngờ khả năng của mình. Đây là thói quen xấu của hắn khi xưa, bất cứ ai tỏ ý nghi ngờ hắn sẽ không bao giờ trị bệnh, cho dù kẻ đó có quay lại quỳ lạy van xin đi nữa. Nhưng vì hiện tại cần đến sự giúp đỡ của Cung Dạ Yến nên không thể hành xử như lúc xưa được. Chỉ có thể nhịn lại cơn tức, không ngần ngại mà dùng lời nói của mình đâm thủng tầng tầng lớp lớp mà Cung Dạ Yến muốn che giấu.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Dạ Yến dần dần trở nên biến sắc, khuôn mặt đầy hình thù sắc thái. Ánh mắt mở to sửng sốt nhìn mình thì Hạo Thiên Kỳ nhếch môi mỉm cười hài lòng.

Đã có được kết quả mình muốn, Hạo Thiên Kỳ lập tức đứng dậy không khách khí nói:

- Hiện tại tại hạ phải về phủ. Không tiện ở lâu. Cung công tử! Cáo từ.

Không đợi cho Cung Dạ Yến hồi thần, Hạo Thiên Kỳ đã xoay người rời khỏi căn phòng. Đến khi nhìn thấy bóng lưng người kia rời đi, Cung Dạ Yến cũng không đứng dậy đuổi theo, mà chỉ một mực ngồi yên tại chổ nhìn về khoảng không đến xuất thần, lẩm bẩm tự hỏi:

- Người này rốt cuộc là ai? Hắn sao có thể nói chính xác như vậy?

Bản thân Cung Dạ Yến không phải là không mời qua Y sư hay Đan Dược sư xem bệnh, chỉ là loại bệnh này cũng không hẳn là loại 'bệnh'. Ai cũng không thể nói chính xác được tình trạng của hắn.

Làm sao có thể chữa cho hắn?

Chính bản thân hắn cũng biết nơi này linh khí thưa thớt, pháp bảo hay đan dược đều ít đến đáng thương, cho dù có cũng là một ít phẩm cấp thấp.

Muốn tìm Y sư hay Đan Dược Sư cao cấp còn khó hơn lên trời.

Hắn còn mơ tới có người chẩn trị được cho mình hay sao?

Quả thực là ý nghĩ hoang đường.

Nhưng dù vậy Cung Dạ Yến cũng không nản lòng thoái chí, hắn bao năm qua thành lập cái dược quán này chính là để tìm kiếm loại linh đan diệu dược cứu sống bản thân.

Mặc dù đáp lại hắn chỉ là vô vọng, nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Một mực lại quyết tâm tìm kiếm, có thể nói Cung Dạ Yến hắn có nghị lực khá cường ngạnh.

Người muốn hắn chết, hắn tuyệt đối phải sống sót.

Người muốn hủy hoại hắn, hắn nhất định sẽ sống tốt gấp trăm gấp ngàn lần, để khiến cho bọn hắn dù có chết cũng chết tức chết tưởi.

Con ngươi của Cung Dạ Yến bổng dưng loé lên ánh sáng kì dị màu đỏ. Sau một lúc bình ổn tâm trạng, cẩn thận nghĩ lại từng câu từng lời Hạo Thiên Kỳ nói. Lúc này thâm tâm của hắn mới dấy lên một tia hi vọng.

Càng muốn biết 'người kia' còn ẩn tàng cái gì?

Thật có chút mong đợi.

Thế Tử - Trấn Bắc Hầu, 'phế vật' lời đồn không thể tin.

Quả thực là khiến người khác không thể ngờ được.

.........................

Hiện tại đã là nửa đêm canh ba*, Hạo Thiên Kỳ đang ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng. Mọi thứ đều im lặng đến bất thường, đột nhiên bên ngoài cửa sổ phòng của hắn liền phát ra một tiếng động nhỏ. Dù chỉ là khá nhỏ đi nữa, nhưng với thính lực cực tốt của mình, Hạo Thiên Kỳ làm sao có thể không nghe thấy.

* Một đêm chia làm 5 canh, giờ Tuất là canh một, giờ hợi là canh hai, giờ tý là canh ba, giờ sửu là canh tư, giờ dần là canh năm.

Nửa đêm canh ba: chính là giờ Tý, tính theo giờ ở hiện đại là 23h - 1h sáng.

Lúc này Hạo Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt, hắn ổn định lại khí tức vừa mới tu luyện của mình. Sau đó thong thả bước xuống đất, đi đến cửa phòng mở cửa.

Một loạt động tác đều rất thản nhiên không một chút kinh ngạc hay sợ hãi. Hiển nhiên hắn đã đoán được người tới là ai.

Sau khi Hạo Thiên Kỳ mở cửa ra, ngoài cửa phòng liền có thân ảnh của Cung Dạ Yến đang đứng chờ. Tuy rằng lúc này là đêm tối nhưng một thân bạch y trắng như tuyết của Cung Dạ Yến thật khiến người khác chói mắt.

Hạo Thiên Kỳ khẽ nhíu mày nhìn 'người' đang thản nhiên bước vào phòng hắn. Trong lòng lập tức không vui thầm mắng:

"Tên này luôn làm chuyện khoa trương như vậy sao? Không biết điệu thấp một chút à? Đêm hôm khuya khoắt hắn bận nguyên một bộ y phục trắng, lại dám ngang nhiên bước vào Trấn Bắc Hầu Phủ? Khinh thường Hầu Phủ không có cao thủ, hay là tự tin vào khả năng của mình? Đúng là kẻ ngạo mạn."

Cung Dạ Yến tìm chổ ngồi xuống, nhìn Hạo Thiên Kỳ khẽ cười. Nụ cười này đối với các thiếu nữ mà nói giống như nắng ấm, gió xuân. Nhưng đối với Hạo Thiên Kỳ lại giống như hồ ly đang giảo hoạt cười.

Bất quá Hạo Thiên Kỳ cũng không phải là kẻ dễ để người ta nắm được thóp của mình. Hắn không nhanh không chậm đi đến ngồi trước mặt Cung Dạ Yến, châm một tách trà cho mình và người đối diện, động tác rất ưu nhã và liền mạch.

Đặt tách trà trước mặt Cung Dạ Yến, Hạo Thiên Kỳ nhìn y khẽ cười hỏi:

- Đêm hôm khuya khoắt Cung công tử tới tận phòng của ta là muốn làm gì?

Cung Dạ Yến không vì lời nói châm chọc của Hạo Thiên Kỳ mà biến đổi sắc mặt, hắn cầm tách trà lên sử dụng một chút nội công khiến cho tách trà đang nguội lạnh bổng trở nên nóng hổi toả khói nghi ngút bốc lên. Sau đó cầm tách trà của mình nhẹ nhàng đặt trước mặt Hạo Thiên Kỳ, cũng không đợi Hạo Thiên Kỳ nói gì hắn liền đoạt tách trà trên tay người này. Lại khiến cho tách trà của Hạo Thiên Kỳ trở nên nóng hổi mới chậm rãi từ tốn hớp một ngụm trà, rồi nói:

- Trà đã nguội, Thế Tử có "bệnh" trong người vẫn là nên uống nóng sẽ tốt hơn.

Lời nói của Cung Dạ Yến khiến cho Hạo Thiên Kỳ cảm thấy đầy gai nhọn, hòng muốn xuyên thủng việc hắn đang đóng giả là người bệnh, cần đan dược cứu trị. Đối với chuyện này Hạo Thiên Kỳ cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn xác định muốn hợp tác với Cung Dạ Yến, đương nhiên sẽ hiểu là người này cũng đã điều tra cặn kẽ về sự tình của mình.

Hạo Thiên Kỳ yên lặng chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đặt tách trà xuống nhìn Cung Dạ Yến không mặn không nhạt hỏi:

- Cung công tử! Tới phủ của ta không lẽ chỉ muốn nhàn nhã dùng trà thôi sao?

Trong lòng Cung Dạ Yến không khỏi âm thầm bội phục, dù hắn làm gì hay nói gì vẫn không khiến người này trở nên loạn nhịp. Đúng là chỉ có cao thủ mới có thể tỏ ra tư thái như vậy. Mặc dù tu vi vị Thế Tử này không cao, thậm chí là quá kém. Nhưng Cung Dạ Yến biết, kẻ trước mặt hắn cũng không phải là người tầm thường. Ít nhất trên phương diện trí lực kẻ này rất có thể ngang sức với mình.

Cung Dạ Yến xác định khi đích thân đến gặp mặt Hạo Thiên Kỳ, hắn là người đã yếu thế hơn. Nhưng lúc đến đây hắn vẫn cố gắng tìm kiếm nhược điểm gì đó của Hạo Thiên Kỳ để cho mình có một chút cân bằng, nhưng không ngờ tới vẫn kém người này một bậc.

- Thế Tử! Không bằng chúng ta cứ thẳng thắn đi.

Hạo Thiên Kỳ sảng khoái gật đầu đáp:

- Tốt! Vậy thì thẳng thắn!

Đợi Hạo Thiên Kỳ đáp ứng, Cung Dạ Yến sắc mặt thâm trầm nhìn hắn lạnh hỏi:

- Ngươi vì sao biết được căn nguyên 'bệnh tình' của ta?

Hạo Thiên Kỳ nhún vai thản nhiên nói:

- Đương nhiên là quan sát ngươi đoán bệnh.

Nghe vậy sắc mặt Cung Dạ Yến liền trầm xuống, không vui phản bác:

- Ngươi không thành thực.

Hạo Thiên Kỳ lập tức đưa mũi lại gần Cung Dạ Yến ngửi ngửi, sau đó né ra xa ghét bỏ nói:

- Trên người ngươi đầy mùi máu của Hoả Xà Hạt, ta ngửi một cái liền xác định được. Hơn nữa... Khí tức xung quanh của ngươi lúc mạnh lúc yếu, không chút ổn định, tròng mắt lại có tơ máu màu tím. Dù rất nhạt nhưng ta vẫn có thể thấy được, không lẽ không biết ngươi cần máu của Hoả Xà Hạt làm gì sao?

Hạo Thiên Kỳ vừa dứt lời, Cung Dạ Yến trừng mắt kinh ngạc, sửng sốt thốt lên:

- Vì những nguyên do này mà ngươi lại có thể kết luận được căn nguyên tình trạng của ta?

Lập tức Hạo Thiên Kỳ lắc lắc đầu đáp:

- Trước đó ta đã nói, năng lực của ta hiện giờ khá yếu, chỉ có thể đoán được năm phần. Nhưng ta nghĩ như vậy hẳn là đủ.

Cung Dạ Yến trầm mặc thật lâu nhìn Hạo Thiên Kỳ hòng muốn nhìn ra một chút gì đó biểu hiện trên gương mặt hắn. Y có thể nhận biết được kẻ này nói dối hay nói thật thông qua sắc thái khuôn mặt. Nhưng có vẻ như y đã thất bại... Vị Thế Tử này hoàn toàn nói sự thật.

Mặc dù là vậy, nhưng trong lòng Cung Dạ Yến vẫn không thể buông lỏng nghi ngờ. Hắn lạnh giọng đe doạ:

- Ngươi biết thì thế nào? Không sợ rằng ta sẽ giết ngươi?... Diệt khẩu!

Hạo Thiên Kỳ lập tức cười lạnh không một chút sợ hãi nói:

- Không có khả năng.

Đáy mắt Cung Dạ Yến trở nên âm hàn lạnh lẽo, toàn thân hắn bộc phát ra sát khí kinh người khiến cho sắc mặt của Hạo Thiên Kỳ trở nên tái nhợt. Nhanh như chớp Cung Dạ Yến mạnh mẽ đưa tay kháp cổ Hạo Thiên Kỳ lạnh lùng đạo:

- Ta đủ năng lực để có thể giết ngươi. Hơn nữa trước khi đến đây ta đã bày ra kết giới xung quanh phòng ngươi, người bên ngoài hoàn toàn sẽ không biết sự tình phát sinh ở đây.

Hạo Thiên Kỳ lập tức phá lên cười, mặc dù đang bị khí tức của Cung Dạ Yến ép cho khó chịu đau đến tức ngực. Nhưng hắn vẫn tỏ ra bộ dạng thập phần tự tin cười nói:

- Ngươi giết ta... Ta tin ngươi có đủ năng lực làm chuyện này. Nhưng ngươi giết ta... Vậy thì khắp gầm trời này sẽ không có một ai có thể chữa được hết bệnh cho ngươi.

Vừa đang ở thế làm chủ, lập tức Cung Dạ Yến liền rơi vào thế yếu. Hắn thất kinh nhìn thiếu niên trước mắt.

Chữa bệnh cho mình?

Người này không nói sảng chứ?

Cung Dạ Yến tức giận thốt lên:

- Ngươi cho ngươi là ai? Chữa bệnh cho ta. Nói đùa cái gì vậy?

- Ta không đùa. Ngươi nói coi một kẻ đã bị đứt hết kinh mạch như ta, sao có thể mạnh khoẻ đứng đây. Hơn hết kinh mạch trên người ta đã hoàn toàn lành lặn. Ngươi nghĩ ta làm cách nào để khôi phục? Cửu Mệnh Đan? Không thể nào là do nó. Cửu Mệnh Đan chỉ có thể giữ mệnh, nhưng phải phục dụng cả thảy chín viên. Cho dù là dùng toàn bộ chín viên đi nữa, ngươi cho rằng kinh mạch có thể nối liền không chút di chứng sao? Kẻ ngu cũng biết chuyện này là không thể nào.

Giọng nói trào phúng không chút sợ hãi nào của Hạo Thiên Kỳ vang lên, khiến cho Cung Dạ Yến thập phần rối loạn.

Nhìn sắc mặt tự tin của người trước mặt, Cung Dạ Yến nửa tin nửa ngờ lập tức nắm lấy tay của người này dò xét mạch tượng.

Đúng như lời Hạo Thiên Kỳ nói, mạch tượng rất bình thường. Không có dấu hiệu bị đứt quãng, cho thấy việc kinh mạch bị đứt trước đó là không hề xảy ra.

Đây là chuyện gì?

Thiếu niên này kinh mạch có hay không bị đánh nát?

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau