Chương 85:

Đạo lấy người liệu người của Bành Tổ, quý ở âm dương điều hòa.
 
Sắp đến giữa trưa, Lang Vương dựa vào vách giường, vuốt tấm lưng trơn bóng của người trong ngực, chưa đã thèm mà cảm khái, cảm giác sau khi đói chết rồi, uống đúng thuốc, thực sự không tồi.
 
Nhưng Quỳnh Nương lại thấy nàng phải uống thuốc để bồi bổ.
 

 
Hoá ra nam nhân này đạo văn võ cũng không phải đều giống nhau.
 
Kiếp trước tuy Thượng Vân Thiên thân hình cao lớn, nhưng chung quy là văn nhân một giới, sức lực không đủ. Nhưng Sở Tà lại xuất thân là võ tướng, từ nhỏ đã đi theo lão Lang Vương tập luyện võ nghệ, cánh tay vòng eo đều có lực.
 
Nhớ đến kiếp trước, thỉnh thoảng các quý phụ nhân sẽ chụm đầu vào, nói chuyện bí sử tình yêu các phủ, nhắc đến gia nhà ai là eo công cẩu(1), một vài phu nhân hiểu ngầm trong bụng cười thầm không ngừng.
 
(1) Vòng eo nam tính.
 
Còn Quỳnh Nương hai đời làm phụ nhân, qua đêm nay mới hiểu được eo công cẩu có ý nghĩa gì, thế là hai mắt biến thành màu đen, nhìn màn phát ngốc.
 
Còn bây giờ con cẩu kia vẫn chưa thấy đủ, hứng thú bừng bừng lật nàng lại nói: “Hôm nay nhàn hạ, không có việc vặt gì phiền nhiễu, chúng ta thêm một lần nữa, lần này ta chậm một chút, để nàng hồi sức được không?”
 
Lời này Quỳnh Nương cảm thấy quen tai, lần trước hắn cũng nói vậy, nhưng tới cuối cùng cũng không biết là ai hồi sức.
 


 
Nếu còn tin nữa, nàng sẽ thượng mã phong(2), mệt chết trên giường, trở thành trò cười của quý phụ khắp kinh thành.
 
(2) Hay còn gọi là phạm phòng, là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định - Wikipedia
 
“Vương gia… chàng còn trẻ, không biết tiết chế như vậy, thân mình sẽ hư mất!” Quỳnh Nương cố gắng chống dậy, cầm lấy tẩm bào bị ném xuống đuôi giường, bày ra dáng vẻ chính thê thuyết giáo đứng đắn của kiếp trước, chuẩn bị thuyết giáo.
 
Nhưng theo Lang Vương thấy, tiểu nương mới gả tóc đen rối tung, gương mặt trắng mịn, con ngươi lộ ra nước mắt chưa hết trước đó, môi cũng bởi vì hắn quá dùng sức mà bị mút đến đỏ ửng.
 
Phong tình như vậy, dù có đứng đắn thế nào cũng lộ ra một cảm giác không đứng đắn. Giống như bánh bao thịt vỏ mỏng nếp gấp lớn thơm mềm, run rẩy khuyên cẩu: “Đừng ăn ta nữa, ăn nữa sẽ căng bụng.”
 
Tuy Lang Vương không thừa nhận mình giống như chó dữ, nhưng quả thực ăn không đủ bánh bao thịt thì còn phải mút mát lấy thịt nước, nhưng đúng lúc này, Quỳnh Nương lại khóc lóc la hét kêu đói, cuối cùng mới được Lang Vương cho xuống giường.
 
Thúy Ngọc và Hỉ Thước bưng chậu nước hầu hạ Quỳnh Nương đánh răng rửa mặt, tóc chỉ thắt bím đơn giản, rồi cùng Lang Vương ngồi xếp bằng dùng cơm ở phòng ngoài.
 
Biết hai vị chủ tử chưa ăn sáng, dạ dày trống rỗng, bếp nấu cháo bách hợp bí đỏ chín rục. Cá biển phơi khô dùng dấm thơm phối hợp với gia vị rồi cho vào nồi nấu, rồi dùng dầu hành pha nước sốt, dùng để làm cháo rất ngon. Một lồng thuỷ tinh nhỏ với sủi cảo tôm nõn dưa chuột, dùng cách nấu khi giúp việc bếp núc trong phủ của Quỳnh Nương.
 
Món ăn đơn giản nhất là khai vị, lâu rồi Quỳnh Nương chưa ăn cái gì ngấu nghiến như vậy. Ăn hai miếng hoãn cơn đói, lại thấy Lang Vương không ăn, chỉ nhìn nàng chằm chằm, nàng dùng khăn lau khóe miệng, nghi ngờ tướng ăn của mình không tốt.
 
Thật ra trải qua đêm qua, trong lòng Lang Vương cũng có chút hụt hẫng —— sao hắn lại như chưa thấy qua nữ sắc, ăn tiểu nương này thế nào cũng không đủ vậy chứ?
 
Hắn biết mình thích nhan sắc tuyệt diễm của tiểu nương này, nếu không cũng sẽ không bận tâm đến thân phận thấp hèn của nàng mà một mực cầu lấy.
 

Nhưng vẫn luôn thầm xem thường nàng đúng là có thủ đoạn, luôn có thể nghĩ ra cách buộc hắn, nhưng hắn lại là người không nhịn được, cuối cùng lại càng ham muốn tiểu phụ này.
 
Vốn tưởng sau khi thành hôn, cái loại buồn chán cả ngày khắp trong đầu là nàng sẽ giảm đi. Ai ngờ, một chút cũng không giảm, nhưng cũng may thịt đã ở trong nồi của mình, lúc nào cũng có thể hầm nấu ăn một nồi, không có loại hoảng hốt mơ hồ như trước kia.
 
Nghĩ vậy, tâm trạng Lang Vương sảng khoái vô cùng, hai tay mở ra, phân phó Quỳnh Nương: “Chia thức ăn đút bổn vương ăn.”
 
Quỳnh Nương chậm rãi nuốt đồ trong miệng xuống, duỗi tay lấy đũa gắp một miếng sủi cảo tôm dưa chuột đưa vào trong miệng hắn.
 
Lang Vương lại chỉ thị nàng làm mấy thứ, Quỳnh Nương đều làm theo, nghiễm nhiên là hiền lương thê tử gương tốt, không còn nhìn thấy dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén như trước kia.
 
Cái này làm cho tâm trạng Lang Vương lại sảng khoái thêm lần nữa, hắn cảm thấy chuyện thành thân này thật đúng là không tồi.
 
Đúng lúc này, Thường Tiến tới bẩm báo, nói là thuộc cấp Giang Đông mới vào kinh, bởi vì Lang Vương được tứ hôn quá vội vàng, bọn họ không kịp đuổi tới, chỉ kém một ngày, đúng là thở dài liên tục.
 
Từ trước đến nay Sở Tà rất coi trọng đệ tử Giang Đông của hắn, nghe vậy liền phân phó Thường Tiến mở tiệc tẩy trần ở Vọng Nguyệt Lâu cho thuộc cấp.
 
Bởi vì đều là nam nhân, Vương phi mới gả không nên ngồi cùng, Quỳnh Nương ở lại trong phủ.
 
Nhưng Quỳnh Nương cũng không chịu ngồi yên, vì chuẩn bị mở tiệc cưới nên mấy ngày nay tiệm chay của nàng và mấy chuyện vụn vặt của cửa hàng mới mua dạo gần đây cũng chưa kịp xử lý.
 
Bây giờ Lang Vương không ở trong phủ, có thể nhân cơ hội này xuất phủ tuần tra một phen. Vì thế nàng thay nam trang theo thường lệ, ra ngoài tuần tra cửa hàng.

 
Cửa hàng nàng mới mua ở trên phố xá phồn hoa nhất kinh thành, đợi thuyền hàng đến, các loại hàng hoá từ phía nam vận chuyển tới hoàn toàn phải bày ra, có cửa hàng này mới có nền tảng tốt, kéo dài đến các nơi khác.
 
Nhưng hôm nay lúc nàng vào cửa hàng, Kiều chưởng quầy lại nôn nóng đi tới, thấp giọng nói: “Chủ nhân, còn tưởng ngài phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
 
Quỳnh Nương nhìn sắc mặt của hắn, trực giác cảm thấy có chuyện, bèn mở miệng hỏi: “Quầy có chuyện gì sao?”
 
Kiều chưởng quầy lấy ra mấy thứ như hộp phấn từ trong ngăn tủ, đổ son phấn bên trong ra: “Chủ nhân, ngài xem, cái này với hàng mà chúng ta nhập vào, có phải cùng loại không?”
 
Quỳnh Nương nhìn kỹ, dùng ngón tay quẹt một chút lên mu bàn tay, chất phấn mượt mà quả thực giống với hàng mà nàng nhập.
 
Kiều chưởng quầy nghe vậy, trán đổ mồ hôi, thở dài nói: “Vậy làm sao bây giờ, cũng không biết Bạch gia nghe được từ đâu, mánh khoé thông thiên, nhập hàng giống chúng ta, chủ yếu là, bây giờ nhà bọn họ bán rất rẻ, còn chưa đến một nửa giá ngài đặt ra, đến lúc đó dù hàng của chúng ta ra, e là những phu nhân tiểu thư đặt hàng cũng sẽ ầm ĩ lui hàng!”
 
Quỳnh Nương nhăn mày, thật ra Kiều chưởng quầy nói vậy vẫn là nhẹ, e rằng sau khi so sánh hàng hoá của hai nhà, những quý nữ đó sẽ nghi ngờ Thôi Quỳnh Nương nàng kiếm chác lợi nhuận kếch xù, cố ý ra giá cao.
 
Cứ như vậy, chẳng phải thanh danh của cửa hàng Thôi gia sẽ xấu đi, không thể làm ăn gì nữa ở kinh thành sao?
 
Hay cho một Bạch gia, cứng không được, liền dùng thủ đoạn mềm dẻo đả thương người ta.
 
Hắn thà bồi tiền vốn cũng phải chặt đứt con đường làm ăn của nàng!
 
Kiều chưởng quầy nhìn Quỳnh Nương ngưng thần im lặng, hắn nghĩ ngợi rồi mở miệng: “Căn nguyên của thương nhân ở hai chữ thành tín. Bây giờ, nếu muốn giữ gìn thanh danh của Thôi gia thì phải bồi thường bạc, thật sự không được, chúng ta cũng giảm giá chịu đền, tránh bị các quý nhân phê bình sau lưng nói chúng ta làm ăn không phúc hậu.”
 
Quỳnh Nương lắc đầu, chậm rãi nói: “Nếu Bạch gia bọn họ đã xuất ra chiêu này, đó là không sợ bồi thường bạc cũng phải làm xấu cửa hàng Thôi gia của ta. Hôm nay ngươi giảm giá, ta bảo đảm ngày mai Bạch gia hắn lại giảm giá càng thấp hơn… để ta nghĩ đã.”
 
Nàng lại nói chuyện thêm một lúc với chưởng quầy, hỏi thăm tin tức mấy ngày nay của thuyền hàng, sau đó lại vô tâm đến tiệm chay. Tối muộn mới ngồi xe về phủ.

 
Nàng còn cho rằng Lang Vương uống rượu suốt đêm với thuộc hạ cũ, nhưng không ngờ Lang Vương về còn sớm hơn nàng.
 
Cách thật xa, Lang Vương đã thấy kiều thê tân hôn của mình, hoá trang công tử nhanh nhẹn từ trên xe ngựa xuống, xem ra lại đi rêu rao trước mặt người khác.
 
Trước kia, hắn chỉ một lòng lấy lòng tiểu nương, đa dạng đủ các kiểu, toàn nghĩ sao để nhanh chóng đè thịt vào trong nồi. Nhưng không ngờ, tiểu nương này chẳng có chút tự giác khi làm phụ nhân chút nào, ngày đầu tiên đã về muộn như vậy.
 
Thấy trong phủ không có trưởng bối như bà bà trông coi, không có quy củ!
 
Tuy lực eo của nam nhân không giống nhau, nhưng giống nhau ở tương thông, đó là sau tân hôn phải lập quy củ cho thê tử của mình, tránh cho động vào kiêng kị, ồn ào làm hỏng hoà khí phu thê thì không tốt.
 
Hắn không muốn vừa mới tân hôn đã cãi nhau, nhân lúc Quỳnh Nương thay y phục sau bình phong, hắn cầm ấm trà chu sa trong tay, tận lực áp chế lửa giận nói: “Sau này trước khi nàng ra cửa phải thông báo một tiếng với bổn vương, có việc vặt gì thì thu xếp hết vào buổi sáng bổn vương vào triều đi, buổi chiều không được ra ngoài, tránh cho bổn vương thiếu người hầu hạ, nhớ chưa?”
 
Tay Quỳnh Nương khựng lại, nàng chậm rãi thay y phục, sau đó từ sau bình phong đi ra, nhìn vẻ mặt không ngờ của Lang Vương, mở miệng nói: “Hôm nay về phủ muộn đúng là ta sai, nhưng cửa hàng mới vừa khai trương, có vài việc phải tự làm. Buổi sáng đi làm, e là không đủ.”
 
Lang Vương kéo dài giọng: “Vậy ý của nàng, là bổn vương về phủ, lại không thấy Vương phi, còn phải đến cửa hàng mời người về sao? Nếu đã vậy, buổi sáng đừng đi, ở lại trong phủ cho bổn vương!”
 
Quỳnh Nương ngồi đối diện Lang Vương, tận lực cụp mi rũ mắt: “Không phải trước khi thành hôn đã nói rồi, sẽ không ngăn việc làm ăn của ta sao? Hôm nay đúng là ta sai rồi, đó là trường hợp đặc biệt, sau này tuyệt đối sẽ không về muộn như vậy nữa.”
 
Bây giờ đã cưới, Lang Vương nở mày nở mặt, không thể để tiểu nương làm khó dễ như trước nữa, hắn lập tức nói: “Không ngăn nàng làm ăn chứ không phải là để mặc nàng tuỳ tiện ra ngoài, cơ thể nàng gầy yếu, lang trung xem bệnh cho nàng nói, nếu muốn có con thì phải nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay ở lại trong phủ đi, còn những chuyện đó, không phải là nàng thuê người hầu sao? Bọn họ ăn không trả tiền cơm khô à?”
 
Quỳnh Nương cũng không muốn vừa mới tân hôn đã cãi nhau với hắn. Thật ra nàng luôn cảm thấy Lang Vương còn nhỏ hơn nàng nhiều, một thiếu niên lang choai choai, sau khi thành hôn muốn tỏ vẻ uy phong, trong phạm vi vừa phải, cũng thấy đáng yêu.
 
Nhưng vị Giang Đông Vương này luôn có bản lĩnh đem vài phần đáng yêu hóa thành muốn đánh khiến người ta chán ghét!
 
Hắn vô lại trở mặt không nhận nợ, còn không phải là thấy nàng đã vào phủ, có thể mặc hắn làm khó dễ sao?

Chương 86:


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương không muốn nói chuyện với hắn nữa, nàng đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến thư phòng nhỏ.


Đây là nơi Lang Vương tìm niềm vui cho nàng, đặc biệt sửa sang lại phòng cho nàng, để nàng có chỗ gảy bàn tính, xem sổ sách.


Lúc này Quỳnh Nương muốn đến thư phòng an tĩnh một mình, đây cũng là thói quen lúc tức giận của con người. Kiếp trước, nàng và Thượng Vân Thiên tương kính như tân cũng không đại biểu là hai người không khắc khẩu, chỉ là lúc chưa ầm ĩ đến mức tức giận, hai người sẽ cố ý tách ra làm chuyện riêng của mình.


Đợi đến lúc hết tức giận rồi, hai người cũng cho qua như không có việc gì. Những ngày đó sẽ qua đi bình tĩnh mà tốt đẹp.




Còn bây giờ, Quỳnh Nương không muốn cãi nhau với Vương gia đã lộ nguyên hình, nàng muốn ở thư phòng nhỏ trọn một đêm, thuận tiện suy nghĩ kế sách ứng phó với Bạch gia giá thấp phá giá.


Đáng tiếc, Sở Tà lại không phải Thượng Vân Thiên. Từ trước đến nay hắn ở trên chiến trường là oan gia ngõ hẹp cũng sẽ thắng, làm gì có chuyện tránh chiến? Hắn nói đang hăng, nhưng Quỳnh Nương lại quay đầu bỏ đi, đây là đạo lý gì?


Vương gia lập tức banh mặt đuổi theo tới thư phòng nhỏ: “Nói chuyện với nàng, mới nói một nửa, quay đầu đi ra là đạo lý gì? Đừng cho rằng trong phủ không có trưởng bối, nàng liền không biết lớn nhỏ!”


Quỳnh Nương chậm rì rì ngẩng đầu lên từ chồng sách, thình lình nói một câu: “Ai nói trong phủ không có trưởng bối, di mẫu nuôi của ngươi đứng trước mặt ngươi, không phải ngươi cũng đang hô to gọi nhỏ sao?”


Sở Tà không ngờ, bây giờ tiểu nương gả vào trong phủ, đang ở dưới mái hiên của hắn, thế nhưng càng không có phép tắc, ngay cả kính ngữ cũng không dùng, trực tiếp ngươi a ngươi, ngự sử trong triều đều im như ve sầu mùa đông, không dám nhắc tới chuyện này, nàng lại ném ra chặn họng hắn.


Hắn tức giận đến nỗi nhếch mày, cười tà nói: “Thế nào? Cảm thấy cháu ngoại trai không đủ khiêm tốn? Vậy nàng cũng phải có hình tượng chứ? Nói nàng vài câu đã làm bộ làm tịch, nàng đã thấy di mẫu nào nằm dưới thân cháu ngoại trai đỏ mắt rên rỉ chưa?”


Đạo phu thê tương kính như thân của Quỳnh Nương chú định là không dùng được trong phủ Lang Vương, chỉ vài câu đao thương kiếm kích này đã làm lửa giận của Quỳnh Nương bùng phát!


Nàng lập tức ném sách vở trong tay, đi đến thư án, mài mực nhấc bút liền mạch lưu loát, đặt bút rồng bay phượng múa viết một phong thư hoà li, sau đó đưa cho Lang Vương nói: “Mời Vương gia xem qua, nếu không có chỗ không ổn thoả, xin ấn áp viết tên họ lên, sáng sớm mai bảo người chuyển đến Tông Nhân Phủ ghi vào, Quỳnh Nương sẽ tự thu thập bọc hành lý về Thôi gia!”


Lang Vương không ngờ tiểu nương này viết thư hòa li thông thuận như sao chép thơ, phủi tay là có một tờ.


Đây nên gọi là gì? Tuổi nhỏ khinh cuồng không biết thế đạo hiểm ác? Hay là cố ý làm bộ làm tịch, làm loạn với hắn?


Nếu lúc này chịu thua, chẳng phải sẽ bị nàng đè đầu, càng không biết trời cao đất dày sao?


Hắn trừng mắt nhìn Quỳnh Nương, duỗi tay nhận bút, viết tên mình lên thư hoà li.


Sắc mặt Quỳnh Nương không thay đổi, có lẽ là trước khi thành hôn đã nghĩ tới vô số lần như vậy, mỗi chi tiết đều suy tính rất chu toàn. Lúc thật sự tới bước này, như là bánh răng nghiền hợp, đi tiếp từng bước một theo quỹ đão.


Nàng nghĩ ngợi rồi mở miệng: “Vạn tuế ngự tứ phong thưởng dựa vào công huân nhân tình của Vương gia, cho nên Quỳnh Nương không mang gì đi cả. Của hồi môn Vương gia tặng cho Quỳnh Nương cũng để lại phủ. Ta chỉ mang của hồi môn cha nương cho đi, lát nữa ta viết thành sách giao cho Sở quản gia, để hắn và nha hoàn Thúy Ngọc của ta cùng thẩm tra đối chiếu kiểm kê, nếu có sai sót thì để hắn phái người tới Thôi gia cùng ta đối trướng.”





Lại còn trật tự gọn gàng như vậy, sổ sách rõ ràng! Thật không hổ là thương nhân bàn tính mà hắn chọn lựa kỹ càng, mẹ kiếp đã lên kế hoạch về nhà rồi!


Giang Đông Vương vô cùng tức giận, trên mặt treo nụ cười: “Nói như vậy, mọi thứ nàng đều không cần, chẳng phải là bổn vương chiếm tiện nghi của công chúa sao?”


Quỳnh Nương nhớ tới chăn đỏ quay cuồng, vòng eo cường tráng đêm qua, liền thành khẩn nói: “Đêm qua Vương gia hầu hạ cũng coi như là chu đáo, thành tâm mà nói, cũng là một đêm ngàn vàng ở tướng công quán. Xin Vương gia đừng lo lắng băn khoăn, xem như bổn cung chiếm tiện nghi của Vương gia đi.”


Nói xong lời này, Quỳnh Nương không muốn nhiều lời nữa, chỉ muốn trở về thu thập bọc hành lý đơn giản, trời vừa sáng thì rời phủ sớm.


“Vương gia, canh giờ không còn sớm, mời ngài về phòng nghỉ ngơi, không dám làm phiền Vương gia, tối nay ta ở thư phòng một đêm.”


Hạ lệnh đuổi khách trá hình, Quỳnh Nương cúi đầu, đọc sách trong tay.


Tuy nói ngoài mặt thong dong trấn định, nhưng sao lòng có thể bình tĩnh? Tuy nàng đã sớm đoán được nhân duyên với Sở Tà có lẽ sẽ như sương mai ngắn ngủi, không thể bạch đầu giai lão, nhưng không ngờ ngày thứ hai thành thân đã phải hòa li.


Nhưng như vậy cũng tốt, trước khi thành hôn là tình yêu quấy phá, che dấu mắt người. Bây giờ sớm thấy rõ không thích hợp, hai người tách ra, đều là chuyện tốt. Nàng cũng đỡ phải như kiếp trước, thẳng đến khi vào giếng mới thông suốt tỉnh ngộ.


Quỳnh Nương tự khuyên mình về điểm tốt của hòa li, nhưng Vương gia đã tức điên lên rồi!


Thôi gia Quỳnh Nương! Yêu nghiệt! Vô sỉ!


Hoá ra tiểu nương thong dong như vậy, xem hắn như tướng công hẻm đỏ mà dùng! Quả thật là lăn ra từ chợ búa, tướng công quán tìm niềm vui cho phu nhân quả phụ mà cũng biết!


Đây là đức hạnh gì? Nếu lần này thật sự hòa li chẳng phải là không kiêng kị gì sao, túi tiền không ít ngân phiếu, mang cái danh hòa li, tận tình đến tướng công quán tiêu khiển?


Một khi mà con người đã tức giận sốt ruột, suy nghĩ sẽ trở nên kỳ quái, Lang Vương chưa mở miệng đã bị sự tức giận trong đầu hận không thể rút kiếm chém người.


Thế là hắn vặn hai tay, thư hoà li đã viết tên họ của hai người biến thành vụn giấy bay tán loạn.


“Muốn hòa li? Nàng nghĩ mà hay!” Hắn duỗi hai tay, túm tiểu nương sau cái bàn ra, vác lên vai đi đến phòng ngủ.


Thật ra trong lòng Quỳnh Nương cũng tràn đầy lửa giận, bị hắn vác như vậy, không thể làm gì được, nàng duỗi chân hô: “Mau thả ta xuống!”


Lang Vương vài bước đi vào phòng, ném nàng xuống giường lớn, vừa thoát y vừa oán hận nói: “Nếu công phu của bổn vương giá trị ngàn vàng, không để cho di mẫu nuôi hưởng thụ, chẳng phải là bất hiếu sao?”


Sau đó lao thẳng tới, mãnh liệt hôn nàng.


Trong suy nghĩ của Quỳnh Nương, tức giận thì là tức giận, nàng và Thượng Vân Thiên cũng chỉ chiến tranh lạnh vài canh giờ.





Nhưng cãi nhau nóng hầm hập còn chưa xong đã hôn là đạo lý gì? Nàng lập tức cắn môi mỏng của hắn.


Lang Vương cũng không tránh, chỉ mặc nàng cắn loạn, nhưng tay cũng rất nhanh, chỉ chốc lát đã thực hiện được ý đồ xấu. Một mực hầu hạ tiểu nương, thoải mái thế nào tới thế nào...


Ầm ĩ một trận đến tận đêm khuya, Quỳnh Nương mệt đến nỗi mồ hôi thơm đầm đìa, không biết mình bị Lang Vương ôm trong ngực ngủ từ khi nào.




Tới ngày hôm sau, lúc nàng mở mắt ra, Lang Vương đã dậy lâm triều vì công việc tạm thời, tạm dừng kỷ nghỉ. Chỉ chừa một mình nàng trống rỗng trên giường lớn.


Đêm qua khắc khẩu, ngủ say một đêm xong thì đã có chút mơ hồ, không nhớ được nội dung khắc khẩu, nhưng vụn giấy hưu thư trên mặt đất lại tỏ rõ quả thực có một hồi khắc khẩu.


Lúc dậy ăn cơm, nàng hỏi Thúy Ngọc: “Vương gia có đề cập với hạ nhân các ngươi không cho ta ra cửa không?”




Thúy Ngọc đang bày biện đồ ăn sáng lên bàn, nghe vậy sửng sốt nói: “Nô tỳ không nghe thấy ạ, nhưng nghe thấy Vương gia phân phó đem xe ngựa tân trang mang lò xo mềm trong phủ cho Vương phi dùng, còn dặn dò nói mấy ngày nay mặt trời cực độc, người hầu theo ra cửa phải linh động, đừng để Vương phi phơi da thịt.”


Hôm qua nàng và vài nha hoàn nữa nghe thấy Vương gia và Vương phi khắc khẩu, tuy không biết nội dung khắc khẩu nhưng cũng lo lắng không thôi, thật vất vả đến nửa đêm, hình như hai người đã hòa hảo, lúc này tim nàng mới chậm rãi buông xuống.


Nhưng sau khi tiểu thư của mình trở về Thôi gia, hình như tính tình trở nên càng thêm nóng nảy, một trời một vực với phong phạm thục nữ Liễu gia dạy dỗ, vì vậy nàng mở miệng khuyên giải: “Tiểu… Vương phi, bây giờ ngài đã gả cho Vương gia, dĩ nhiên mọi chuyện phải thuận theo ý phu quân, nếu cứ trái với ý quân, lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ gánh chịu cái danh đàn bà đanh đá sao, đây phạm vào điều lệ thất xuất, tổn hại đến danh dự của ngài!”


Quỳnh Nương nhận bát cơm, nhàn nhạt mở miệng nói: “Phu quân là quân tử, phu nhân mới là thục nữ khéo léo. Hắn không quá phận, ta lười so đo với hắn, thế gian này có một số việc, cũng không phải ân cần là có thể giải quyết được…”


Nói đến đây, Quỳnh Nương bỗng nhiên khựng lại, hình như nàng đã nghĩ ra cách giải quyết giá thấp phá giá của Bạch thị rồi.


Vì thế ăn cơm xong, nàng vội vàng lên xe ngựa, chạy tới của hàng Thôi gia, tìm chưởng quầy nói: “Ba ngày sau, ngươi tìm vài người hầu, dựa theo tên tuổi trên danh sách mà đến các phủ trả lại tiền đặt cọc. Nếu các nàng hỏi nguyên nhân, ngươi liền nói cho bọn họ, lượng phấn nước này của Thôi gia tăng giá rồi, gấp năm lần giá ban đầu!”


Ban đầu Kiều chưởng quầy còn cẩn thận nghe, tới cuối cùng lại nghẹn họng nhìn trân trối, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, tiểu nhân không nghe lầm chứ? Giá cả ban đầu cao hơn Bạch gia, bây giờ gấp năm lần, còn trả tiền đặt cọc… đây, đây không phải là chờ đống hàng này ẩm mốc trong nhà kho sao?”


Quỳnh Nương không nói gì, móc ra một bản vẽ từ trong ngực nói: “Trấn Hoa Dương cách kinh thành năm trăm dặm có thợ thủ công họ Thẩm, tuy bây giờ chưa có tiếng nhưng tài nghệ khảm nạm tinh vi, am hiểu làm đồ đựng tinh xảo nhất. Ngươi bí mật đi đến đó, mời vị thợ thủ công đó chế tạo ra ba hộp son phấn theo bản vẽ này trước, sau này ta sẽ đặt hàng số lượng lớn, còn đá quý khảm nạm ta sẽ tự chọn.”


Kiều chưởng quầy chớp mắt, hơi hiểu ra, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ngài muốn bồi tiền để làm như lấy gùi bỏ ngọc!”


Quỳnh Nương mỉm cười: “Làm chuyện lớn phải biết hi sinh! Nếu Bạch gia thích bán rẻ thì cứ để bọn họ bán giá rẻ, hàng của Thôi gia ta cao không thể víu… Ngày mai ngươi tìm một vài bà nương cao tuổi ở phường chợ búa, dung mạo càng xấu càng tốt, bảo bọn họ mặc cũ nát, đến cửa hàng Bạch gia mua son phấn, ai cũng phải thử dùng ngay ở đó, trát mặt thành mặt mèo hát tuồng, còn phải vui mừng mà khóc, khen ngợi son phấn của Bạch gia vừa rẻ lại còn tốt trước mặt khách đến mua hàng!”


Kiều chưởng quầy nghe mà xoắn lợi, nhưng nghĩ đến một đám bà nương nếp nhăn đầy mặt hát bài ca khen ngợi, hắn buồn nôn, đây đâu gọi là khen người? Loại khiêu khích trá hình này, sao hắn không nghĩ ra chứ?


Cuối cùng hắn giơ ngón tay cái: “Chủ nhân, cao, thật sự là cao!”