"Vi Nhi, cậu thật đẹp."
Tôi sợ hãi than một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt thật thâm tình.
"Lưu Lỗi..."
Trần Vi Nhi kinh ngạc nhìn chăm chú vào tôi, nhẹ nhàng nói.
"Khụ … khụ …!"
Triệu Nhan Nghiên ho khan hai tiếng.
Trần Vi Nhi lập tức theo bản năng đẩy ra tôi, đứng ở một bên, không dám nhìn Triệu Nhan Nghiên, khuôn mặt đúng là có chút u oán.
"Phía sau còn có những người khác, hai người chú ý một chút nhé. Muốn hôn thì cũng phải tìm một nơi không người!"
Triệu Nhan Nghiên chỉ chỉ những xe cáp treo ở phía sau, cười nói.
"Hắc hắc."
Tôi gượng cười gãi gãi đầu, đến bên Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói:
"Em có ghen không?"
"Hừ! Được chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ."
Triệu Nhan Nghiên dùng tay cấu luôn một phát vào mông tôi, trợn mắt nhìn tôi một cái nói:
"Em mà ghen thì lại đẩy thêm một người lên xe của anh hay sao?!"
"Ai nha!" Tôi bị đau kêu lên.
"Hừ, Em, hai ta không nên để ý tới cái tên sắc lang này! Đi, chúng ta trượt tuyết đi!"
Vừa nói, liếc nhìn tôi một cái, cầm tay Trần Vi Nhi đi vào trong khu trượt tuyết.
Tôi lắc đầu đi theo phía sau, đúng là lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể. Tôi chẳng những không hiểu rõ tâm tư của Triệu Nhan Nghiên, ngược lại còn có chút hoài nghi, hình như nàng đang tạo cơ hội cho mình.
Tôi cầm theo hành lý của 3 người, vốn cái dụng cũ trượt tuyết cũng đã nặng rồi, tổng cộng phải tới hơn 40, 50 cân.
Tôi giống như 1 chiếc xe thiết giáp chầm chậm tiến lên.
Bỗng nhiên có một thân ảnh từ phía sau của tôi đẩy một cái, suýt chút nữa đã làm tôi té ngã.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra chính là tên Lý Thiếu Kiệt đang đắc ý nhìn tôi cười. Lý Thiếu Kiệt khoát tay với tôi, nói:
"Ốc sên, đây chính là kết quả của việc sĩ diện!" Nói xong, chạy thật nhanh về phía trước.
Lại dám châm chọc tôi? ! Coi tôi là ốc sên? Tao hôm nay sẽ làm cho mày biết thế nào là tốc độ của ốc sên.
Tôi hít sâu một hơi, tập trung tinh lực, mọi vậy trước mắt di chuyển với tốc độ vô cùng chậm chạp. Lý Thiếu Kiệt so với ốc sên còn chậm hơn, chân còn bước ở trên không, nặng nề lắm mới hạ được xuống.
Tôi đi tới trước mặt của hắn tầm hơn mười bước, thở phào một hơi, sự việc trở lại bình thường. Tôi quay đầu nhìn lại, rồi chỉ tay giơ ngón giữa lên với Lý Thiếu Kiệt, không thèm nhìn quay đầu đi thẳng.
"A!"
Lý thiếu Kiệt trợn mắt há mồm nhìn tôi. Lúc nãy hắn cảm thấy có gì đó không đúng, sau lưng có một bóng đen dùng tốc độ như tia chớp đi lên phía trước.
Nhưng giờ lại phát hiện ra người đó chính là tôi, cho nên trợn mắt há mồm, chẳng biết phải nói gì nữa.
"Tốc độ của mày còn chậm hơn cả so với ốc sên."
Tôi nói một câu, rồi nhanh chóng đuổi theo Triệu Nhan Nghiên. Thời điểm tôi dùng dị năng, tốc độ của mọi vật vô cùng chậm, mà ngược lại, người khác cảm thấy tốc độ của tôi vô cùng nhanh. Cho nên tôi ở trong mắt của Lý Thiếu Kiệt chỉ là một cái tàn ảnh.
Tôi để mấy thứ dụng cụ trượt tuyết xuống, đeo bao cổ tay, bao đầu gối. Triệu Nhan Nghiên cũng giống tôi, lần lượt đeo hết những thứ này, nhìn nàng thuần thục sử dụng cũng đủ biết, nhất định là nàng đã từng đi trượt tuyết rồi.
Nhưng mà điều này cũng rất bình thường, Triệu Quân Sinh dù gì cũng là một ông chủ lớn, trượt tuyết là một môn thể thao mang tính thời thượng.
Chỉ còn có Trần Vi Nhi, nàng loay hoay mãi không biết dùng, nhưng lại không dám nói với tôi, chỉ đành phải cầu trợ nhìn sang phía Triệu Nhan Nghiên.
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên lại làm như không nhìn thấy, liếc dài tôi một cái.
Ai! Tôi thở dài.
Tiểu nha đầu này đúng là đang tạo cơ hội cho tôi còn gì.
Tôi đi tới, cầm lấy tay của Trần Vi Nhi, cẩn thận đeo những dụng cụ lên cho nàng. Trần Vi Nhi đứng yên, không nhúc nhích, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Vốn khuôn mặt của nàng đỏ lên, nhưng dưới gió tuyết cũng trở nên trắng bệch.
Sau khi tôi trang bị đầy đủ cho Trần Vi Nhi thì Hàn Băng Phong cũng bắt đầu hướng dẫn cách dùng trang bị trượt tuyết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lý Thiếu Kiệt thấy mấy người chúng tôi đã mặc xong, đương nhiên hắn cũng không cam chịu ở phía sau, nhưng mà không tưởng tượng được là, người này lại còn dùng nhầm bao cổ tay với bao đầu gối, trông y như một con gấu mèo. Thấy Hàn Băng Phong hướng dẫn, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tôi đeo xong ván trượt tuyết, làm vài động tác co giãn thân thể, nhẹ nhàng trượt một vòng trên tuyết.
Cảm giác cũng không tệ lắm, mặc dù không thể phát huy hết tài nghệ khi còn học đại học, nhưng cũng rất tốt rồi. Gần mười năm không đụng tới món này, bây giờ cũng ngã cái nào.
Triệu Nhan Nghiên cũng đã cố định xong ván trượt tuyết, đang nói chuyện với Trần Vi Nhi.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Vi Nhi không dám trượt! Anh mau tới đây giúp đi!"
Triệu Nhan Nghiên gọi tôi.
Không dám trượt? ! Ha ha, cái này đúng là tiện nghi cho tôi rồi. Trong đầu tôi hiện lên một bức tranh, trên mặt tuyết, có một đôi nam nữ lãng mạn nắm tay... Hắc hắc, tôi tình nguyện làm huấn luyện viên miễn phí!
"Vi Nhi, tớ dạy cho cậu nhé?"
Tôi vươn tay nói với Trần Vi Nhi.
"Biến đi! Muốn dạy cũng không tới phiên ngươi!"
Có một âm thanh vang lên, tôi không cần quay đầu lại, cũng biết đó là âm thanh của Lý Thiếu Kiệt.
Tôi sững sờ, có người đang chạy tới đây, đúng là đang đeo ván trượt tuyết chạy, vì có tiếng lộp bộp vang lên.
Giống y như một con vịt. nếu không phải tôi biết hắn là một kẻ SB(Ngu), thì lại tưởng là có người phát minh ra một phương pháp trượt tuyết mới
"Hai người các ngươi, sau này cách Vi Nhi xa một chút, cẩn thận không lão tử đánh chết mày."
Lý thiếu Kiệt thở hổn hển chạy đến trước mặt chúng tôi, thấy xung quanh không có ai, lập tức lớn tiếng mắng.
"Tao nói với bạn học Lý Thiếu Kiệt này, tao nể mặt mày ở cùng một ban với Vi Nhi, cho nên nhẫn nhịn thêm một lần nữa, nhưng tao không chắc có thể nhịn mãi được đâu?"
Lúc này tôi vốn định động thủ, nhưng thằng này quá yếu, vài đấm có lẽ là xong mất.
"Hừ, đúng là không biết mày gặp phải vận *** chó gì mà có thể cua được Triệu Nhan Nghiên. Nhưng tao khuyên mày một câu, tránh xa Vi Nhi ra một chút, bây giờ dẫn "ngựa" của mày rời khỏi đây, Vi Nhi không phải một thằng nghèo như mày có thể với cao !"
Lý Thiếu Kiệt sờ sờ cái ván trượt mấy ngàn đồng, đắc ý nói.
Mắng tôi thì không sao, nhưng hắn lại dám mắng Triệu Nhan Nghiên, nghe ý của hắn thì chính là, ánh mắt của Triệu Nhan Nghiên không tốt nên mới nhìn chọn tôi. Đây không phải hắn muốn chết sao.
"Lý Thiếu Kiệt, tao nói với mày một câu, mày sẽ phải trả giá rất đắt vì những lời nói này."
Tôi bình tĩnh nói.
"Mẹ kiếp! Mày dám uy hiếp tao? Lão tử không sợ bị dọa. Tao nói cho mày biết, mày nhanh chóng xin lỗi tao, nếu không thì mày có tin tao sẽ làm mày tới chết không?"
Lý thiếu Kiệt hét lớn.
lão dracupi thiệt là... up được 1C rồi lặn đâu mất