Cửa hàng quần áo da tôi đã thấy quảng cáo trên ti vi rất nhiều, và họ có một câu nói: đền với giá gấp 10 lần.
Hôm nay tôi lấy thẻ danh dự của cửa hàng này, mặt sau còn ghi rõ một điều; cửa hàng luôn bán hàng chính hãng, nếu là hàng giả xin bồi thường gấp 10 lần.
Nhãn hiệu Đại Ngư Nhân thì tôi có biết tới, nếu là hàng chính hãng, thì cho dù có tẩy rửa, rơi… cũng không bao giờ dính bẩn. Hiện tại ở đây hắn đưa cho tôi cái áo dính bẩn này, thì đương nhiên là đồ dởm rồi.
Tôi nhìn âm thanh ồm ồm đếm tiền, miệng cười tới mức không thể ngậm lại được. Trong lòng tôi nghĩ thầm, trước hết cứ để cho ngươi cao hứng một lát, chốc nữa xem ngươi khóc thế nào.
"Ông chủ, cái áo ông bán cho tôi cái áo da này có phải hàng Đại Ngư Nhân không?"
Tôi thu hồi nụ cười, đột nhiên hỏi.
Âm thanh ồm ồm sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức nói:
"Đúng vậy, đương nhiên là đúng! Chẳng phải tôi đã tặng cậu thẻ danh dự hay sao! Cửa hàng chúng tôi chưa bao giờ bán hàng giả!"
"A!"
Tôi làm bộ như hài lòng gật đầu. Thật ra thì tôi muốn hắn xác nhận lại suy nghĩ trong lòng tôi mà thôi.
Âm thanh ồm ồm thấy tôi không có phản ứng gì, lập tức thở phào một cái. Trong lòng mắng thầm, cái thằng quê mùa này xém chút nữa hù chết Lão Tử. Còn tưởng rằng hắn nhìn ra sơ hở gì cơ.
Nhưng mà động tác sau đó của tôi, lại khiến cho âm thanh ồm ồm ngừng thở. Tôi móc điện thoại di động của Nhan Nghiên ra, bấm một số điện thoại.
"Alo, Lý thúc phải không?" Tôi nói.
"..."
"Cháu là Lưu Lỗi... Đúng, đúng, chính là chú Triệu..."
Mỗi lần gọi điện thoại lại phải dùng danh nghĩa của chú Triệu, nên nhớ rằng, tôi mới là chủ tịch của tập đoàn Ánh Rạng Đông.
"..."
"Đúng, cháu ở quầy hàng bán trang phục của siêu thị bách hóa gặp chút phiền toái... Đúng, chính là lừa người, tên cửa hàng là cửa hàng quần áo da!"
"..."
"Được, cháu sẽ chờ một chút."
Tôi cúp điện thoại.
"Vị huynh đệ này, cậu xem... Nếu như cậu không hài lòng, thì có thể trả hàng..."
Âm thanh ồm ồm thấy tôi gọi điện thoại, trong lòng hắn đập thình thịch, người này có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ muốn tìm 1 đám xã hội đen tới đập cửa hàng của mình đấy chứ? Hắn chẳng còn kịp đếm tiền, vội vã nói.
"Trả? Tại sao tôi lại muốn trả! Đại Ngư Nhân là nhãn hiệu mà tôi thích nhất... Đương nhiên, ngoại trừ đồ dởm."
Tôi cố ý làm bộ lơ đãng nói ra bốn chữ "ngoại trừ đồ dởm"..
Nhưng mà khi âm thanh ồm ồm nghe thấy bốn chữ này, lại giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào đầu hắn. Hắn đang tự trách mình tham tiền, không nghĩ tới...
"Đại ca, là lão đệ không đúng, đại ca là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, để cho lão đệ một con đường sống đi!"
Âm thanh ồm ồm dùng vẻ mặt đưa đám nói, vốn cách xưng hô với tôi là "tiểu huynh đệ" lập tức thăng cấp thành "đại ca".
"Ông chủ, ông nói cái gì đó? Cái gì mà tha cho ông một mạng? Tại sao tôi lại nghe không hiểu chút nào vậy?"
Trong lòng tôi cười lạnh, ngoài mặt thì làm ra vẻ không hiểu.
"Ai nha, đại ca đừng chơi lão đệ! Đệ trên còn có mẹ già, dưới còn có con thơ... Nếu như đệ có mệnh hệ nào, thì cả gia đình đệ phải làm sao bây giờ!"
Âm thanh ồm ồm dùng vẻ mặt đau khổ nói, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống đất mà thôi.
"Này ông chủ, ông đang nói cái gì đó? Cái gì mà trên có mẹ già, dưới có con thơ? Ông có bệnh hay sao?"
Chuyện này tôi không hiểu, chẳng lẽ lão ta bị thần kinh phân liệt!
"Chẳng lẽ không phải là cậu tìm người tới đập cửa hàng của tôi hay sao?"
Âm thanh ồm ồm thấy nét mặt của tôi không giống như giả bộ, cũng kỳ quái hỏi.
"Đập cửa hàng của ông? Tôi đập cửa hàng của ông làm gì! Bây giờ là thời đại pháp trị xã hội, tôi lại là một công dân tuân thủ pháp luật, sao tôi lại có thể đập cửa hàng của ông! Ông đang suy nghĩ vớ vẩn gì thế!"
Tôi có chút dở khóc dở cười, thì ra là người này hiểu lầm ý của tôi, lúc nãy thấy tôi gọi điện thoại, hắn tưởng tôi gọi người tới đập cửa hàng của hắn.
"A? ... Không phải là đập cửa hàng..."
Âm thanh ồm ồm nghe thấy tôi nói không muốn đập cửa hàng của hắn, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ, không đập cửa hàng của hắn thì gọi cho ai cơ chứ? Không còn cách nào khác, hắn đành gật đầu.
Đúng vào lúc này, có một chiếc xe của cục công thương đỗ ngay trước mặt cửa hàng, có mấy công thương mặc chế phục đẩy cửa đi vào.
Âm thanh ồm ồm thấy vậy thì sửng sờ, nhưng mà lập tức tiến lên nghênh đón:
"Vương ca, ngọn gió thổi ngài tới đây vậy! Trong khoảng thời gian này lão đệ nhớ người muốn chết, tối nay nếu có rảnh lão đệ xin làm chủ, chúng ta không say không về?"
Hắn biết vị Vương ca này, đây là người quản lý tiền nong khi thu phí công thương, có quan hệ tương đối quen thuộc với mình, cũng từng hợp tác với nhau làm mấy vụ, mình có thể nhờ cậy được.
Giọng của người tên là Vương ca kia cũng giống như âm thanh ồm ồm, nhưng có vẻ khàn khàn, hắn không nói mà đi thẳng tới phía tôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Xin chào, cậu có phải là Lưu tiên sinh không?"
Vương ca hỏi.
"Đúng, ngài là..."
Tôi đứng dậy, bắt tay Vương ca.
"Lý cục trưởng bảo tôi tới."
Vương ca nhỏ giọng nói với tôi. Tôi nghĩ vị Lý cục trưởng đã nói hình dáng của tôi cho hắn biết.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Sau đó, Vương ca lập tức khôi phục giọng điệu thường ngày. Đây cũng là ám hiệu của tôi, vốn chuyện này chỉ là chuyện riêng, không cần thiết phải làm như Cục công thương cử người tới kiểm tra.
Cứ theo lẽ công bằng mà làm việc, tránh cho người khác dị nghị, nói ra nói vào.
Tôi đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần, sau đó đưa cái thẻ danh tự, và điều khoản bồi thường gấp 10 lần ra.
"Cậu ta nói có thật không? Nói như vậy thì cái áo da này là giả rồi, đúng không?"
Vương ca xách cái áo da tới trước mặt âm thanh ồm ồm, quơ quơ nói.
"Cái này... Vương ca, ngài đừng nghe hắn nói nhảm, tôi chưa bao giờ bán hàng giả..."
Âm thanh ồm ồm mồ hôi chảy ròng ròng, khi hắn nghe thấy tôi nói tới việc bồi thường gấp 10 thì trong lòng đã kêu không tốt, thì ra cái tên nhà giàu mới nổi này chỉ giả vờ với hắn, người ta đã sớm tính kế chơi ngược lại hắn một vố.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tôi chỉ hỏi anh, thật hay giả?!"
Vương ca không nhịn được nói.
"... Thật..."
Âm thanh ồm ồm vẫn kiên trì nói.
"Vậy sao? Vậy thì không còn cách nào khác là tới cục kiểm định chất lượng. Phí kiểm định cũng không phải là nhỏ, cho dù thật hay giả đều do phía người bán chịu! Như thế nào, anh đã nghĩ thông suốt chưa?"
Vương ca đối với câu trả lời của âm thanh ồm ồm không thèm quan tâm, đối với loại người như thế này có rất nhiều phương pháp.
"Cái này..."
Âm thanh ồm ồm chần chờ, cái áo da này nhất định là giả rồi! Đây là hàng nhái mình mua từ Diễm Châu, vốn định giá thấp để tiêu thụ, nhưng mà hôm nay lòng tham lấn áp lý trí, muốn làm thịt một con phượng hoàng một phen, không nghĩ lại thuyền lật trong mương.
"Là giả !"
Âm thanh ồm ồm do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thừa nhận.
"Được rồi, anh đã thừa nhận, sẽ tiến hành bồi thường theo thỏa thuận với người mua! Về phần anh bán hàng giả, chuyện vẫn còn chưa xong đâu."
Vương ca nói xong, rút từ trong túi ra một chồng giấy phạt.
"Cái này... mấy ngày nữa tôi bồi thường được hay không?..."
Âm thanh ồm ồm vẫn chưa từ bỏ ý định nói.
"Mấy ngày nữa? Mấy ngày nữa cửa hàng của anh có thể mở cửa hay không thì còn phải xem biểu hiện của anh!"
Vương ca không nhanh không chậm nói.
"Được, được, tôi lập tức đưa tiền, lập tức đưa tiền."
Âm thanh ồm ồm bị dọa cho sợ hết hồn, lập tức nghiêm chỉnh hơn không ít.
Tôi đem tài khoản ngân hàng nói cho hắn biết, hắn lập tức gọi điện tới ngân hàng chuyển khoản.
Hơn mười phút sau, tôi nhận được tin xác nhận của ngân hàng. Tôi hài lòng gật đầu với Vương, rồi mang nhị nữ ra khỏi cửa hàng da. Lúc đi tôi tiện tay ném lại chiếc áo da giả, hàng giả tôi không muốn dùng.
Âm thanh ồm ồm biết là mình xui xẻo, nhưng không ngốc nên cũng biết được những nhân viên công thương này là do tôi gọi điện thoại bảo tới, nhưng cũng chẳng oán thán được gì, tất cả đều căn cứ theo pháp luật mà làm việc, chẳng có chút gì sai phạm cả.
Âm thanh ồm ồm thở dài, cầm trong tay cái giấy phạt mà vị Vương ca kia đưa cho, thầm nghĩ vốn bị đánh gãy răng lại còn phải nuốt răng vào bụng!
"Lão công, lúc nãy anh thật uy phong!"
Trần Vi Nhi cầm tay của tôi, như một con chim nhỏ dán vào bên cạnh tôi, hưng phấn nói.
"Đó là đương nhiên, phải nhìn xem lão công của em là ai chứ!"
Trong lòng tôi còn đang tính toán, sáng đập chiếc BMW mất 100 vạn, giờ lại cầm về hơn 80 vạn. Mặc dù số ít tiền này chẳng đáng gì cả, nhưng tâm tình tôi rất thoải mái.
"Thì đúng vậy, em còn tưởng anh chỉ biết cách dùng bạo lực để giải quyết! Lưu Lỗi, thật không nghĩ tới anh có thể tính kế lên người khác!"
Triệu Nhan Nghiên cũng rất cao hứng nói.
"Không phải đâu, còn tưởng trong mắt các em, lão công chỉ là người đầu óc ngu si ngũ chi phát triển?" Tôi cười hỏi.
"Ngũ chi? Không phải là tứ chi hay sao?"
Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi.
Triệu Nhan Nghiên ở với tôi rất lâu rồi, đối với những ngôn ngữ thô tục của tôi có hiểu đôi chút.
Lập tức hiểu ngay ngũ chi là gì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trợn mắt nhìn tôi một cái, tung ra luôn một câu: "Sắc lang!"
Nhưng mà Trần Vi Nhi vẫn không hiểu, kỳ quái nhìn tôi và Triệu Nhan Nghiên, nói:
"Có chuyện gì vậy? Cái đó và sắc lang có quan hệ gì?"
Tôi chỉ cười cười không trả lời, Trần Vi Nhi gấp đến độ kéo Triệu Nhan Nghiên hỏi:
"Nhan Nghiên, rốt cuộc nó là cái gì vậy?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi một cái, không biết trả lời thế nào. Loại chuyện này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, một cô gái sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra cơ chứ.
Trần Vi Nhi đâu biết những chuyện này, nhìn vẻ mặt mập mờ của tôi với Triệu Nhan Nghiên, cho là tôi có bí mật gì gạt nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên mất hứng nói:
"Hai người đem em trở thành người ngoài phải không, đúng là có chuyện gì gạt em rồi."
Triệu Nhan Nghiên không có cách nào khác, liếc mắt nhìn tôi một cái, thẹn thùng ghé vào bên tai của Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói mấy câu, mặt của Trần Vi Nhi ánh hồng lập tức hiện lên, tức giận nói với tôi:
"Thật không biết anh nghĩ cái gì nữa! Suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện này mà còn có thể học tập tốt như vậy!"
"Hắc hắc, dường như có người nào nói với anh, thành tích học tập của anh tốt, nhưng của… ai đó cũng không kém đâu nha!"
Tôi nhìn nhị nữ cười nói.
"Anh còn nói!"
Nhị nữ kêu lên, dùng bàn tay trắng như phấn đấm liên tục vào người tôi.
Ai, có lúc nhiều lão bà cũng chưa chắc là một chuyện tốt, sau này nếu còn nhiều hơn nữa, thì tôi không bị đánh chết mới lạ!