"Lão Đại, ngày mai sẽ có buổi đấu giá hai miếng đất, theo như tin tức tin cậy, Tập đoàn Trần thị lần này vay ngân hàng 2 tỷ, có thể nói là lâm vào tình thế bắt buộc!"
Sau khi tới khách sạn, Quách Khánh nhìn tôi nói.
"A? Vậy ngày mai chúng ta tham gia buổi đấu giá, đoạt lấy 3 miếng đất này."
Tôi nghe xong lập tức nói.
"Được, vị trí của hai miếng đất này cũng không tệ, sau khi mau xong thì tuyệt đối có thể đẻ ra tiền"
Quách Khánh nói:
"Nhưng mà một trong hai miếng đất có chút vấn đề..."
"Vấn đề gì?"
Tôi bỗng nhiên ý thức được, đây có lẽ là một cơ hội tốt giáo huấn Tập đoàn Trần thị.
"Một miếng đất trong đó do có nguyên nhân lịch sử, nên không được phép xây cao hơn 3 tầng!"
Quách Khánh giải thích.
"Nếu như vậy, Trần gia tại sao lại muốn mua mảnh đất này? Chẳng lẽ hắn không biết hay sao? Chuyện này thì không có khả năng!"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, những chuyện này thì Trần gia đã biết, nhưng vị trí của miếng đất này lại quá tốt, nếu như mua rồi xây cao ốc để buôn bán thì sẽ rất thuấn lợi!"
Quách Khánh nói.
"Nhưng miếng đất có vấn đề, thì vị trí có tốt hơn nữa, cũng có tác dụng gì?!"
Tôi hỏi.
"Nơi này và trong nội địa không giống nhau, có thể xây cao tầng hay không, còn tùy thuộc vào những người quy hoạch, tớ nghĩ Trần gia trước đó đã sớm đặt quan hệ với những người có liên qua, chỉ cần đất vừa đến tay, thì điều khoản quy hoạch sẽ bị sửa đổi!"
Quách Khánh nói.
"Bộ máy chính trị ở đây có trong sạch không?"
Tôi nhớ lại trên ti vi thường nói, việc làm trong sạch bộ máy ở XG rất lợi hại.
"Ha hả, loại chuyện này bình thường làm rất bí ẩn, cũng không có chứng cớ gì. Trước mắt Trần gia đang có thế lực ở XG, không có mấy người dám chủ động đắc tội với bọn họ!"
Quách Khánh nói:
"Trong đợt về nước vừa qua, hắn vẫn còn mang tác phong của thị trường tư bản chủ nghĩa."
Tôi gật đầu, sau đó suy tư trong chốc lát hỏi:
"Tin tức Trần gia vay 2 tỷ cho chính xác không?"
"Chính xác, ngân hàng mà họ vay đúng là trong phạm vi của Tam Thạch Bang, mặc dù trong ngân hàng này đều là người của Trần gia, nhưng chuyện mà Tam Thạch Bang muốn biết, hắn không có gan dám giấu diếm! Với lạ bọn họ cũng không biết Trần Trạch Long đã chọc tới chúng ta."
Quách Khánh nói.
"Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta cũng tham gia cái buổi đấu giá này! Làm cho hắn gà bay trứng vỡ, dùng giỏ trúc múc nước, thành công dã tràng."
Tôi nói.
"Được, lão đại , tới sẽ điều 5 tỷ đồng, đùa chơi chết bọn họ."
Quách Khánh nói.
Tôi khoát tay áo nói:
"Quách tử, phát triển Tam Thạch Bang cũng cần tiền, về phương diện tài chính thì để tớ lo, chỗ này của tôi có."
"Lão Đại, tiền nào mà chẳng là của cậu!"
Quách Khánh nói.
Trong lòng tôi cảm động, người này chính là hảo huynh đệ của tôi từ sau khi tôi trọng sinh.
"Ha hả, ý của tớ là, lần này chúng ta phải đùa Trần gia tới phá sản, 5 tỷ đồng sao đủ!"
Tôi cười nói.
"A! Lão Đại... Vốn lưu động của Tam Thạch Bang cũng chỉ lấy ra được cần này, tối đa cũng chỉ được 5 tỷ 500 triệu thôi!"
Quách Khánh có khó khăn, nói.
"Cho nên tớ mới nói cậu là giữ tiền lại để dùng các công việc trong bang, chỗ tiền này tớ lo!"
Tôi vỗ vỗ bả vai Quách Khánh nói.
"Vậy cũng tốt!"
Quách Khánh biết tính tình của tôi, không tiếp tục tranh chấp nữa, cho nên nói:
"Vậy thì tớ đi bảo thủ hạ chuẩn bị mấy tấm vé vào cửa!"
Buổi tối, tôi cùng Quách Khánh nghiên cứu kế hoạch ngày mai....
Quách Khánh, trong mấy tháng này đã trở thành một thương nhân trong thương giới của XG, mà đồng thời những ai là xã hội đen ở đây cũng biết Quách Khánh ! Anh có thể không nhận ra đại minh tinh, nhưng không thể không biết Quách Khánh, nếu không thì chính là nói đùa với tiền đồ của mình, nói đùa với tính mạng của bản thân.
Cho nên khi Quách Khánh xuất hiện ở cái buổi đấu giá này, làm cho mọi người cuống quýt đứng dậy, không biết Quách Khánh đến đây là có ý gì.
Khi được biết Quách Khánh là chủ tịch của công ty Tam thạch điền sản mới thành lập, tới tham dự buổi đấu giá, thì có mấy thương nhân muốn đấu giá trực tiếp bỏ ra ngoài.
Những người còn lại đều ôm lấy tâm lý may mắn, cho là Quách Khánh chỉ tới tham gia náo nhiệt, cho nên tiếp tục lưu lại nơi này, dù sao hai miếng đất này có sự hấp dẫn rất lớn!
"Trần thư ký, ông nói Tam Thạch Bang thành lập công ty điền sản là có ý gì?"
Cách đó không xa, có một thanh nhiên hỏi. Mà người này, rõ ràng chính là Trần Trạch Long!
"Thiếu gia, điền sản mang lại món lợi nhuận rất lớn, tôi nghĩ nếu không phải nguyên nhân là vì gia tộc chúng ta, tôi nghĩ Thanh bang có lẽ cũng sớm tiếp xúc với điền sản rồi!"
Trần thư ký nói.
"Mẹ kiếp, cái Thanh bang này, hàng năm lão tử cho chúng nhiều tiền như vậy, kết quả ngay cả một bang hội mới tới cũng không làm xong!"
Trần Trạch Long có chút tức giận mắng.
"Nhỏ giọng một chút, thiếu gia, nếu để cho người của Tam Thạch bang nghe thấy được, chúng ta có thể không thoải mái lắm!"
Trần thư ký cẩn thận nhắc nhở.
"Sợ cọng lông! Lão Tử có tiền, cùng lắm là lấy 100 trệu ra đè chết bọn họ!"
Trần Trạch Long kiêu ngạo nói.
Trần thư ký lắc đầu cũng không nói gì, hắn vốn còn muốn khuyên Trần Trạch Long, nhưng mà lại nghĩ, Trần Trạch Long nói cũng đúng, cùng lắm thì cũng dùng tiền mà thu phục Tam Thạch Bang giống như đã làm với Thanh bang.
Bọn họ nghĩ, xã hội đen thì làm gì có nhiều tiền, sao có thể so sánh với sản nghiệp của Trần gia được! Nhưng mà ý nghĩ này của bọn họ hoàn toàn sai lầm rồi.
... ... ... ...
"Miếng đất thứ nhất là miếng đất nằm ngoài mặt đường, mọi người có thể xem tin tức của nó ở trên sổ tay bán đấu giá, giá khởi điểm là 230 triệu..."
Đấu giá sư nói.
Thật ra thì miếng đất này không tốt như miếng thứ hai, diện tích không phải là lớn, nhưng lại ở gần biển, nếu xây dựng biệt thự thì quả thực là vô cùng lý tưởng.
"Tôi..."
Đấu giá sư vừa dứt lời, thì một mập mạp đứng dậy định nói giá, nhưng mà không đợi hắn nói dứt lời, Quách Khánh đã đứng dậy, chợt ho khan một tiếng.
"Khụ! Tôi ra giá 240 triệu!"
Quách Khánh chậm rãi nói.
Mập mạp kia bị dọa cho sợ đến mức vội vàng đem tấm bảng thu trở lại, thiếu chút nữa bệnh tim phát tác, thầm kêu may mắn, may là mình phản ứng nhanh, nếu không thì bị tiền mang tới phiền toái, đến lúc đó cũng chẳng hiểu làm sao lại biến mất trên tinh cầu này.
Một số còn lại có ý định đấu giá, khi thấy Quách Khánh đứng ra, thì lập tức bỏ ngay ý định.
"Mẹ kiếp, hắn tại sao lại có nhiều tiền như vậy!"
Trần Trạch Long giận dữ nói.
"..."
Trần thư ký cũng không hiểu, cái Tam Thạch Bang này tại sao lại có nhiều tiền như vậy chứ, phải biết rằng lợi nhuận hàng năm của Thanh bang cũng chỉ trên dưới mấy trăm vạn mà thôi!
"Trần thư ký, chúng ta có ra giá không?"
Trần Trạch Long mặc dù ngang ngược kiêu ngạo, nhưng mà hắn lại sợ chết, trước mắt Tam Thạch Bang này không có giao tình gì với Tập đoàn Trần thị, sợ rằng sẽ có phiền toái tới với hắn.
"Thôi đi, mảnh đất này tặng cho hắn, chúng ta dồn hết tinh lực vào một miếng đất là được!"
Trần thư ký nói.
... ... ... ...
Cứ như vậy, miếng thứ nhất thuận lợi vào trong tay của Quách Khánh, điều này giống y như kế hoạch mà chúng tôi đã chuẩn bị ngày hôm qua.
Miếng thứ hai tuy rằng diện tích lớn hơn, vị trí tốt hơn, nhưng lại có một vấn đề, cho nên giá khởi điểm còn thấp hơn giá của miếng thứ nhất, nhưng mà người ở chỗ này đều rất rõ ràng, vị trí mảnh đất này nằm trong khu buôn bán, khi mua được, sẽ tạo ra một giá trị lợi nhuận bất ngờ !
Khi đấu giá sư tuyên bố giá khỏi điểm mảnh đất thứ hai, tất cả mọi người đều yên tĩnh, len lén đánh giá Quách Khánh, ai cũng không dám báo giá trước, mà Quách Khánh lại giống như không có chuyện gì, hắn còn đang thương lượng, cười cười với đám tiểu đệ ở bên cạnh.
Mà tôi ngồi cách Quách Khánh không xa, lúc này giơ tấm biển lên, hô:
"500 triệu!"
Mảnh đất này giá quy định là 140 triệu, nhưng tôi lại độn giá của nó lên 500 triệu. Lúc này tôi đại diện cho một công ty bất đồng với Quách Khánh, chính là một công ty bất động sản mới thành lập ở trong đại lục.
Người ở chỗ này kỳ quái nhìn tôi một cái, khi thấy tôi giơ tấm biển công ty, đều bình thường trở lại, nghĩ thầm, hóa ra người này mới từ đại lục tới, không trách dám ra giá!
Bọn họ vốn tưởng rằng Quách Khánh sẽ tiếp tục ra giá hoặc là trực tiếp làm khó dễ, không nghĩ tới đợi hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì, lúc này đấu giá sư đã gõ tiếng búa thứ nhất. Đấu giá sư cũng rất kỳ quái, Quách Khánh thì hắn sao không biết, nên đã dự định là không có ai dám trả giá rồi, nhưng cái người mua miếng thứ hai kia mình cũng chưa từng gặp. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi giới đấu giá biết Quách Khánh không có hứng thú với mảnh đất thứ hai, thì lập tức sôi nổi hẳn lên.
"1 tỷ!"
Trần Trạch Long không mua được miếng thứ nhất, lúc này đang tức giận, thấy miếng thứ hai Quách Khánh không để ý, thì lập tức hùng hổ ra giá.
Nhưng mà những thương nhân điền sản khác cũng không phải là ngồi không, ai cũng biết giá trị của mảnh đất kia, Trần Trạch Long mặc dù ra giá 1 tỷ, nhưng cái tên mập mạp ra giá lần thứ nhất kia đã giơ biển hô lớn:
"1 tỷ 100 triệu!"
"1 tỷ 200 triệu!"
Trần Trạch Long không chút do dự báo giá, trong lòng mắng: mập mạp chết bầm, bình thường cùng tao xưng huynh gọi đệ, bây giờ lại chính thức cướp đoạt đây!
"1 tỷ 300 triệu!"
Mập mạp lau mồ hôi một cái cắn răng nói.
"1 tỷ 500 triệu!"
Trần Trạch Long đã mất đi miếng thứ nhất, giờ lâm vào tình thế bắt buộc
Mập mạp kia suy nghĩ liễu hồi lâu, rốt cục buông xuống tấm bảng xuống, dù có lợi nhuận cao, nhưng mập mạp này không có nhiều tiền tới như vậy.
"1 tỷ 600 triệu!"
Tôi giơ tấm bảng lên nói.