"Ai nha, là Tiểu Lưu tới sao?"
Từ phòng bếp có 1 vị thiếu phụ xinh đẹp đang đeo tạp dề đi ra. Vị này nhát định là mẫu thân của Triệu Nhan Nghiên.
"Xin chào A di." Tôi lễ phép nói.
"Đừng khách khí, gọi cô là bá mẫu được rồi. Lão Triệu, ông trước tiên mời Tiểu Lưu ngồi xuống đi, tôi còn mấy món ăn chưa làm xong!"
Mẹ của Triệu Nhan Nghiên xoay người đi vào trong phòng bếp.
"Uống bia không, Tiểu Lưu?" Triệu Quân Sinh hỏi.
"Có uống 1 chút."
Tôi cũng không cự tuyệt, dối trá quá cũng không tốt. Kiếp trước tửu lượng của tôi rất tốt, việc xảy ra trong hôn lễ của Triệu Nhan Nghiên chỉ là ngoài ý muốn.
"Vậy thì 2 chúng ta mỗi người 1 chai."
Triệu Quân Sinh đưa cho tôi 1 chai bia Tân Giang. Đây chính là loại bia lấy nhãn hiệu của thành phố chúng tôi, bây giờ đã vô cùng nổi tiếng. Nhưng mà tôi biết, nhà máy bia này năm 1996 sẽ xuống dốc, nguyên nhân là do mấy vị lãnh đạo tham ô, cuối cùng phá sản, công nhân mất việc nhiều không đếm hết. Thật ra thì loại bia này không thể nổi tiếng trong cả nước được.
Sau khi quốc hữu hóa, tên nhãn hiệu của nó được chuyển thành "Cáp Ly""Tam Tinh".
"Không thành vấn đề."
Tôi nhân lấy chai bia, rót cho Triệu Quân Sinh một cốc, tôi 1 cốc.
"Tốt! Biết uống rượu mới là đàn ông, sau này mới có thể làm đại sự!" Triệu Quân Sinh tán dương nói.
"Cha, người thực đáng ghét, tại sao lại có thể cổ vũ hắn uống rượu cơ chứ?"
Triệu Nhan Nghiên không thích, nói.
Tiểu nha đầu mặc dù không rõ tôi và cha nàng có quan hệ gì, nhưng mà năng lực nhận biết của nàng tương đối mạnh, quan trọng nhất chính là chuyện cha của nàng không phản đối quan hệ của 2 chúng tôi.
"Ha hả. Đúng là con gái đã lớn rồi, bây giờ còn chưa xuất giá, mà đã lo cho Tiểu Lưu như vậy!" Triệu Quân Sinh trêu ghẹo nói.
"Cha, người nói cái gì đó, con không để ý tới người nữa!" Triệu Nhan Nghiên mặt lập tức đỏ lên.
Lúc này, mẫu thân của Triệu Nhan Nghiên cũng bưng món ăn đi tới, nói:
"Lão Triệu, ông đang nói chuyện gì với Tiểu Lưu đó?"
"Ha hả, tôi nói về con gái chúng ta, Tiểu Huệ, em mau lại đây ngồi đi, mọi người chỉ đợi em mà thôi." Triệu Quân Sinh nói.
Mẫu thân Triệu Nhan Nghiên sau khi cất bộ đồ nấu ăn, liền ngồi xuống bên cạnh Triệu Quân Sinh, nói:
"Tiểu Lưu, ở đây không có người ngoài, cháu cứ coi đây như là của mình đi, ngàn vạn lần đừng khách khí, nhanh ăn đi. Bá mẫu làm những món ăn này, không biết có hợp khẩu vị của cháu không, ăn thử xem."
"Sao lại không hợp, bá mẫu, món ăn do người làm, cháu chỉ nhìn cũng đã muốn ăn rồi." Tôi vội vàng nói.
"Ha hả, đứa nhỏ này." Mẫu thân Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Mẹ, người đừng chú ý tới hắn nữa, nếu không Lưu Lỗi sẽ ngại đấy."
Triệu Nhan Nghiên một miếng sườn xào chua ngọt, nói.
"Hừ hừ, con là con gái cho mẹ sinh ra, tại sao giờ lại bênh người ngoài vậy!"
Mẫu thân Triệu Nhan Nghiên có ý khác, liếc nhìn tôi một cái.
"Mẹ, chính người vừa nói Lưu Lỗi không phải là người ngoài mà" Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Được rồi, mau ăn nhanh đi"
Triệu Quân Sinh giải vây cho 2 người chúng tôi.
"Tiểu Lưu, cháu có thể nói cho bá mẫu biết 1 chút về dự định của cháu được không."
Mẫu thân Triệu Nhan Nghiên bắt đầu thẩm vấn tôi.
"Chuyện này, cháu với Nhan nghiên còn đang là học sinh, có tính toán gì đâu ạ" Tôi làm như không biết nói.
"Tiểu Lưu, cháu đừng chối nữa. Chuyện của cháu, quân sinh đã nói với bá mẫu rồi, lúc đầu Quân sinh nói với bá mẫu, rằng trong trường có 1 nam hài từ có quan hệ mật thiết với Nhan Nghiên, bá mẫu lúc ấy cũng rất tức giận, muốn lập tức hỏi Nhan Nghiên xem người đó là người nào.
Nhưng mà Quân sinh không cho bá mẫu nhúng tay vào, nói là qua một thời gian nữa, ổng sẽ hỏi kĩ. Cho đến ngày hôm qua, quân sinh nói với bá mẫu, nói con gái chúng ta đã tìm được 1 mỏ vàng rồi…"
Lúc Triệu bá mẫu nói tới đây, Triệu Nhan Nghiên mặt đã cúi gằm xuống bàn. Triệu mẫu tiếp tục nói:
"Bá mẫu liền hỏi Quân Sinh là có chuyện gì xảy ra, hắn nói có nhớ bé trai có quan hệ mật thiết với Nhan nghiên hay không? Bá mâu lập tức nói nhớ. Quân Sinh nói với bá mẫu, ông ấy nói hôm nay đã gặp rồi, lại còn nói, cháu đã viết ra 1 phần mềm máy tính, cũng đã ký hợp đồng với công ty của ông ấy, mặc dù bá mẫu không hiểu lắm, nhưng bá mẫu không tin rằng một nam hài có thể làm được điều đó.
Kết quả, Quân Sinh nói với bá mẫu, phần mềm do nam hài kia làm ra, có thể đứng đầu cả nước, nếu như vận hành tốt, sẽ mang đến số tiền lãi cũng phải tới hơn ngàn vạn. Tiểu Lưu, tóm lại Quân Sinh đều khen cháu lên mây luôn. Vốn bá mẫu phản đối các cháu, nhưng Quân Sinh lại nói, cháu có năng lực làm cho Nhan nghiên hạnh phúc, cho nên bá mẫu không nói gì nữa."
Tôi vô cùng hiểu ý mẹ của Triệu Nhan Nghiên, bá mẫu nói với tôi những điều này, chứng tỏ chuyện của 2 chúng tôi, bá mẫu cũng ngấm ngầm đồng ý.
Triệu Quân Sinh tiếp tục nói:
"Lưu Lỗi, mặc dù ở phương diện máy tính cháu có thiên phú kinh người, nhưng phương diện học tập cũng phải học cho tốt. Nghe nói thành thích tốt nghiệp trung học của cháu không tốt, sau này Nhan Nghiên phải thi vào Đại học Thanh Hoa, nếu như sau này cháu thi rớt, thì chúng ta cũng không giúp được cháu đâu."
Ai! Đây đúng là tư tưởng gia trưởng điển hình của nước Z, vốn tưởng Triệu Quân Sinh là người có suy nghĩ mới, không nghĩ rằng vẫn không có ngoại lệ gì cả. Trải qua tiểu học, trung học, đại học tôi vô cùng rõ ràng, kiến thức trong trường học, sau khi ra ngoài được không dùng được mấy.
Nhưng mà, Triệu Quân Sinh đúng là quá coi thường tôi rồi, cho dù không có sống lại, nhưng việc thi vào Đại Học Thanh Hoa vẫn là điều không khó.
"Chú Triệu, về phương diện học tập, thì vào kỳ thi giữa kỳ, cháu sẽ không làm người thất vọng đâu." Tôi bảo đảm nói.
"Cha, người đừng nói mò. Lưu Lỗi học rất giỏi, không tin mọi người xem!" Nói xong, nàng mở cặp sách, lấy ra một thứ gì đó
Tôi lập tức toát mồ hôi, đây không phải bài anh ngữ 100 điểm hay sao?
Sau khi cha mẹ Triệu Nhan Nghiên xem xong bài thi của tôi, Mẫu thân của Triệu Nhan Nghiên nghi ngờ nói:
"Lão Triệu, ông chẳng phải là đã từng nghe ngóng qua hay sao? Tôi nhớ lần trước Nhan Nghiên cũng không được 100 điểm mà? Tôi thấy Tiểu Lưu học tập cũng không kém đâu!"
Triệu Quân Sinh gãi gãi đầu, nói:
"Tôi cũng không rõ lắm, lão Cao nói hắn đi trường học tra xét hồ sơ."
Trời ạ, gia đình này đã sớm điều tra tôi rồi, nếu như không phải hôm qua trời xui đất khiến tôi gặp được lão Triệu Quân Sinh, không biết tôi còn bị giám thị tới khi nào nữa.
Tôi khiêm tốn nhìn vào bài thi Anh ngữ nói:
"Mơ ngủ, tuyệt đối là mơ ngủ."
Triệu Nhan Nghiên thu hồi bài thi, nói: "Dừng, lần nào anh cũng nói là mơ ngủ, ai tin được."
"Nhưng mà, chú có một vấn đề, "Triệu Quân Sinh kỳ quái nói:
"Tiểu Lưu, bài thi của cháu tại sao lại ở trong cặp sách của Nhan Nghiên?"
Tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng nhau vã mồ hôi