Không biết Ngô Huỳnh Huỳnh xuất phát từ mục đích gì, có lẽ là không muốn tôi suy đoán được mục đích của nàng. Nói chung ở trên xe, Ngô Huỳnh Huỳnh rất cố ý cùng Triệu Nhan Nghiên tâm sự, với lại Triệu Nhan Nghiên cũng không ghét nàng. Vì vậy hai người rất nhanh hòa hợp, giống như lần gặp ở nhà hàng hải sản lần trước.
Tới Trung tâm mua bán ô tô, hai nàng không cần tôi đi theo.
"Lưu Lỗi, cậu chờ ở đây nhé, tôi và Triệu Nhan Nghiên vào trong chọn xe!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
"A?"
Tôi thật không ngờ tôi lại bị đá ra ngoài! Nhưng mà như vậy cũng hợp ý tôi, đỡ phải đi bộ. Nếu như nghĩ tới cảnh đi mua đồ cùng các nàng, thì thực sự là quá khủng khiếp.
Ở trước cửa Trung tâm này không có bãi đỗ xe, nên vì vậy tôi đành phải đỗ xe ven đường. Ở đây vốn có biển cấm đỗ xe, nhưng do trước cửa trung tâm không có bãi đỗ xe, bình thường lại không có ai quản, cho nên tôi cũng không để ý, đỗ ở trước cửa một quán café ven đường.
Tân Giang là trung tâm của Tùng Giang, tốc độ phát triển thương nghiệp rất nhanh. Ba năm trước đây, quán café không có mấy, vậy mà bây giờ đã nhan nhản.
Mà uống cà phê, thì cũng chỉ có thành phần tri thức, và kinh doanh, thương nhân là nhiều.
Tôi vừa mới ngồi vào chỗ, thì di động lại vang lên, đây là số ở Bắc Kinh.
"Alo, xin chào."
Tôi nói.
"Là... Lưu Lỗi phải không?"
Đầu bên kia vang lên một giọng nữ, nhưng tôi nhận ra đây không phải là một trong những lão bà của tôi.
"Cô là, là ai vậy?"
Tôi hỏi.
"Tôi là Hứa Tuyết Quân..."
Giọng nói bên kia lại vang lên.
"Tuyết Quân?"
Tôi sửng sốt nói:
"Tại sao lại là cô, có chuyện gì không, cái ông chủ nam kia lại tìm cô gây phiền toái à?"
"A? ... Không phải đâu, không phải. Hắn không tìm tôi, tôi cũng không đi làm công ở đó nữa..."
Hứa Tuyết Quân nói.
"Vậy cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Tôi hỏi.
"Ách... Không có chuyện gì... A không, có việc... Nhưng thật ra là... không có gì... Không có gì..."
Hứa Tuyết Quân ấp a ấp úng nói.
"Rốt cuộc có chuyện gì thì cô nói đi, có thể giúp được, thì tôi nhất định sẽ giúp!"
Tôi thấy không nói, nên đành cho nàng ăm một viên thuốc an thần.
"Kỳ thực... thật ra là... anh có thể làm... bạn trai của tôi không?"
Hứa Tuyết Quân lắp bắp nói.
"Cái gì? Bạn trai?"
Tôi nghe xong có chút không hiểu, tại sao phải như vậy?
"Không phải... Ý của tôi là giả mạo... Giả mạo làm bạn trai của tôi!"
Hứa Tuyết Quân nói năng có chút lộn xộn.
"A, hóa ra là như vậy!"
Nha đầu kia nói không nói rõ nhưng tôi cũng hiểu.
"Nếu không thể... thì thôi đi, kỳ thực cũng không có gì..."
Hứa Tuyết Quân thấy tôi không đáp ứng, vội vàng nói.
"Ai nói không thể, đương nhiên có thể. Nhưng mà cô nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra, mà tự dưng lại bảo tôi giả mạo làm bạn trai của cô!" Tôi nói.
"Là như vậy... thời cấp 3, có một nam sinh theo đuổi tôi... Hắn cũng thi vào đại học ở Bắc Kinh... Mấy ngày nữa chúng tôi tổ chức hợp lớp cấp 3 một lần..."
Nói đến đây, Hứa Tuyết Quân dừng lại một chút, dường như là đang suy nghĩ xem, dùng từ gì để tôi hiểu rõ hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Nam sinh theo đuổi cô cũng đi, đúng không?"
Tôi cười hỏi.
"Ừ, chính là như vậy! Hắn nói với tôi là, hai người đã là sinh viên đại học, có thể nói chuyện yêu đương. Nói tôi làm bạn gái của hắn, thế nhưng tôi đâu có thích hắn. Hắn không buông tha, nói tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, làm gì có ai nhất kiến chung tình (một lần gặp đã yêu). Nếu như vậy, thì làm gì có ai theo đuổi ai nữa. Không có cách nào khác, tôi nói là tôi đã có người thương, nhưng hắn không tin... Hắn bảo là lần họp lớp này mang tới giới thiệu với hắn... Tôi không có cách nào, mới..."
Hứa Tuyết Quân giải thích.
"Hóa ra là có chuyện như vậy! Không phải chỉ là giả mạo làm bạn trai hay sao, không thành vấn đề! Cho dù làm bạn trai thực của cô cũng được!"
Tôi cười nói:
"Chỉ đùa một chút..."
Tôi nói câu này không nhìn thấy biểu tình của Hứa Tuyết Quân, nhưng mà Hứa Tuyết Quân thì tim lại đập loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng. Nhỏ giọng hỏi:
"Vậy thì chị Nhan Nghiên và các nàng sẽ không ăn dấm chua chứ..."
Hứa Tuyết Quân hỏi câu này thực làm cho tôi không nghĩ ra, nàng đã đáp ứng câu trước của tôi, hay là sợ Nhan Nghiên ghen.
Nhưng tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, nói:
"Đương nhiên là ghen, có chuyện nhỏ như vậy cũng ghen, vậy thì các nàng sao sống được với nhau!"
"Nói cũng phải, ha hả... Ha hả..."
Hứa Tuyết Quân ngây ngốc vừa cười vừa nói.
"Được rồi, lần họp lớp của cô vào thời gian nào?"
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tôi còn ở Tân Giang, nếu như là vào hôm nay, vậy thì không cách nào giúp được nàng.
"Vào thứ bảy! Hai ngày tới!"
Hứa Tuyết Quân nói.
"A, vậy không thành vấn đề! Tôi hiện giờ ở Tân Giang, lúc đó cũng kịp về rồi, sau đó tìm cô bằng cách nào?"
Tôi biết Hứa Tuyết Quân không có điện thoại di động, nên phải ước định phương thức liên lạc với nàng trước.
"Tới thứ 7, tôi sẽ gọi điện cho anh, anh ở trong trường học chờ tôi được không?"
Hứa Tuyết Quân nói.
"Đương nhiên có thể, được rồi, sau khi ăn sáng xong, cô điện thoại cho tôi, tôi đưa cô đi mau mấy bộ y phục!"
Tôi suy nghĩ một chút nói. Hứa Tuyết do điều kiện gia đình, nên không có mấy bộ quần áo đẹp, chỉ toàn quần Jean và áo trắng.
"A? Như vậy không tốt... không cần đâu..."
Hứa Tuyết Quân vội vã cự tuyệt.
"Sao lại không cần, giả mạo thì phải làm cho giống. Nếu như cô ăn mặc không đẹp, thì người khác lại cho rằng tôi đối xử không tốt với cô!"
Tôi nói.
"A... Vậy đến lúc đó hãy nói đi..."
Hứa Tuyết Quân cũng không phải là cô gái ham hư vinh, nên có chút xấu hổ nói.
"Được, vậy cứ quyết định như vậy, đến lúc đó cô gọi điện thoại cho tôi là được!"
Tôi nói.
Cúp điện thoại, trong đầu của tôi lại hiện ra hình ảnh thanh thuần của Hứa Tuyết Quân, mặc quần áo tuy mộc mạc, nhưng không cách nào che giấu vẻ đẹp trời sinh của nàng.
Nếu như sớm gặp nàng, thì tôi có lẽ cũng sẽ theo đuổi nàng, nhưng hiện giờ lão bà quá nhiều, lo còn không hết chuyện, còn thời gian đâu mà làm việc này nữa.