"Đừng nói nữa, Lô Giai, người ta có bạn trai, còn nói những lời này …làm gì!"
Quan Dương phất tay nói. Nhưng trong lòng mừng thầm, Lô Giao không hổ là bạn thân của mình, đúng là thức thời!
"Hắc, bạn thân, tôi thấy chuyện có một hoa hậu lão bà cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, lúc nào cũng phải đề phòng nam nhân ưu tú hơn mình cướp đi, ai! Làm nam nhân, thật là khó à!"
Lô Giao cố ý thở dài nhìn tôi nói.
"Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng mà tôi tin vào tình cảm của mình và Tiểu Tuyết"
Tôi cười nói.
"Tình cảm, hắc hắc, tình cảm ở trước mặt tiền bạc thì chẳng là cái gì cả!"
Lô Giai lắc đầu nói.
"Đừng nói như vậy không tốt, tuy nói ở thời hiện đại này, cái gì cũng cần tiên, không tiền thì không làm được gì. Nhưng chúng ta hiện tại là sinh viên, mà sinh viên thì thường theo đuổi những mối tình hư vô mờ mịt, chờ sau này tốt nghiệp, ra ngoài xã hội rồi, lúc đó mới biết tiền là quan trọng!"
Quan Dương giống như là đang ngăn trở Lô Giai nói tiếp, nhưng kỳ thực là chính bản thân hắn đang tiếp tục nói.
"Đúng vậy Quan Dương so với chúng ta mạnh hơn nhiều, chúng ta phải tự gây dựng sự nghiệp, còn hắn thì chỉ việc kế thừa sự nghiệp của cha"
Tôi cười cười nói.
Biểu hiện của hắn thì hoành tráng, nhưng thực sự chỉ là loại Nhị thế tở dựa vào cha chú mà thôi.
"KHông có cách nào khác, ai bảo bối cảnh của tôi tốt hơn!"
Quan Dương không chút nào xấu hổ, ,trái lại còn cho rằng đó là vinh quang, hắn nghĩ đây là ưu thế của hắn so với người khác.
"Bởi vậy mới nói, nữ hài tử tìm lão công. Trước tiên phải tìm xem lão công mình làm gì, đây không phải là Hương Cảng, Hồng Kông, Đài Loan, những minh tinh đều gả cho con của phú hào!"
Lô Giai nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
Tuyết Quân đương nhiên cũng không ngu ngốc, cũng hiểu được lý lẽ của Quan Dương và Lô Giai, nhưng không phản bác, nhìn những người bạn khác đang cười mập mờ, Tuyết Quân rất là xấu hổ.
Nàng xuất thân bần hàn, từ rất nhỏ đã hiểu được tâm quan trọng của tiền, thậm chí trước khi đi học đại học, cùng phải do hàng xóm vay chạy cho.
Thế nhưng cũng chính vì vậy nàng mới nghĩ tình cảm so với tiền càng trở nên trọng yếu hơn.
Cho dù trượng phu tương lai của mình có năng lực cỡ nào, có tiền cỡ nào, thì cũng không cách nào dùng tiền mua được tình cảm.
Thế nhưng bây giờ nàng lại phát hiện mình lại thích một nam nhân có rất nhiều bạn gái, nàng cũng không biết người nam nhân này có bao nhiêu tiền, cugnxc không biết thân thế của hắn ra sao, nhưng cũng không cách nào kiềm chế được tình cảm của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuyết Quân biế mình như vậy là sai, thế nhưng có đôi khi biết sai vẫn cứ làm, giống như là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nghĩ tới đây Tuyết Quân có chút đỏ mặt, nàng đã từng khinh bỉ những nữ nhân bán mình vì tiền, những nữ nhân vì tiền làm tình nhân cho người khác, vậy thì nàng bây giờ làm sao?
Quan Dương thấy Tuyết Quân sắc mặt đỏ ửng, còn cho rằng ngôn từ của mình đã tác động tới nàng, nên càng thêm khoác lác:
"Tôi đã nghĩ rồi, nếu như có người đồng ý làm bạn gái của tôi, thì đầu tiên tôi sẽ mua cho nàng một chiếc xe, sau đó sẽ mua cho nàng một căn nhà ở Bắc Kinh, tôi sẽ làm cho nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới!"
"Quan Dương, nghe cậu nói như vậy, tôi hận mình không thể chuyển đổi giới tính!"
Lô Giai cười nói.
"Cho dù như vậy, thì cũng làm gì có phần của anh, Tuyết Quân người ta xếp đằng trước anh kìa!"
Bạn gái của Lô Giai nói một câu thẳng thùng.
Lúc này, những người có quan hệ với Tuyết Quân trong lớp có chút không nhịn được.
Trước kia họ nghĩ, Quan Dương theo đuổi Tuyết Quân cũng không tệ, vừa học tập giỏi, vừa trẻ lại vừa có tiền, đồng thời lại còn là một đại ca lãnh khốc trong trường học, người như vậy dễ là đối tượng trong một của nhiều cô gái.
Mà bây giờ, cho dù nói như thế nào Tuyết Quân cũng đã có bạn trai, thì không nên nói những lời tổn hại tới tình cảm thế này.
Hơn nữa các nàng còn phát hiện Quan Dương có lòng tự cao tự đại rất lớn, trong lời nói luôn mang theo một ý hạ thấp người kahcs, làm cho người nghe cực kỳ khó chịu.
"Quan Dương, cậu uống quá nhiều rồi đó!"
Vương Ngọc là bạn tốt của Tuyết Quân, đương nhiên là không nhịn được rồi.
"Uống nhiều? Tớ còn chưa uống giọt nào mà!"
Quan Dương giơ cái chén không, sau đó hô:
"Phục vụ sinh, mang rượu tới đây…"
Nói đến đây, Quan Dương linh quang vừa hiện, trong lòng sinh ra một ý nghĩ có thể trút giận cho mình.
Vì vậy rit tai cho Lô Giai vài câu, sau đó Lo Giai lại rỉ tai cho bạn gái mình vài câu.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ sinh liền đẩy cửa đi đến, cười hỏi:
"Xin quấy rầy rồi, các vị muốn dùng rượu gì?"
"Thôi đi, chúng tôi còn là sinh viên, sẽ không uống rượu!"
Quan Dương bỗng nhiên thay đổi thần sắc, chuyển sang nghiêp túc nói.
"A?"
Lô Giai thét một tiếng chói tai, nói:
"Vậy sao có thể, bạn học cũ gặp mặt, thật vất vả mới tụ tập được một chỗ, sao có thể không uống rượu được?"
"Đúng vậy, ngày mai là chủ nhật, làm gì phải đi học!"
Mấy người bạn học cũng rất là kỳ quái nói.
"Không được, sinh viên thì sao có thể uống rượu được!"
Quan Dương nghiêm trang nói.
"Không được sao!"
Lô Giai mất hứng nói:
"Không uống rượu thì sao có hứng được, phục vụ sinh, mang hai két bia ra đây!"
"Không được! Cậu muốn uống thì tôi cũng không bỏ tiền, tự bỏ tiền túi của mình đi!"
Quan Dương khoát tay nói chặn lại nói.
"A?"
Lô Giai gãi gãi đầu nói:
"Nam nhân tại sao lại có thể không uống rượu được. Cậu nói có đúng không Lưu Lỗi?"
Lô Giai làm bộ lơ đáng hỏi tôi.
"Không uống thì không uống, có cái gì đâu"
Tôi cảm thấy Quan Dương không đúng lắm, tại sao lại thay đổi thái độ bất thường tới như vậy, bây giờ lại nghe thấy Lô Giai hỏi mình, thì chắc chắn trong chuyện này có nguyên nhân!
Quả nhiên, trên mặt của Lô Giai và Quan Dương đồng thời hiện lên vẻ thất vọng, tôi nhìn có chút buồn cười, trong lòng cũng muốn xem bọn chúng làm gì, vì vậy nói:
"Nhưng mà các người đều là bạn học, uống rượu một chút cũng không sao!"
"Vậy sao"
Lô Giai kích động vỗ đùi nói:
"Vậy thì không cần phiền Quan Dương này, tiền rượu tự chúng ta tính riêng…"