"Cô chắc chắn trong vòng một tuần là có thể khỏi hẳn?"
Hoắc Tự Quân kinh ngạc bởi lời nói của Hạ Hi Bối.
Nếu anh ta ra tay thì ít nhất cũng cần đến nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.
Cho dù thầy của anh ta ra tay thì cũng cần khoảng mười ngày.
Nhưng Hạ Hi Bối lại nói, cô chỉ cần một tuần là xong?
"Không phải cô đang nói đùa đấy chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Hoắc Tử Quân, Hạ Hi Bối cười tự tin: "Đương nhiên!"
Thật ra, cô có thể chữa khỏi cho Kiều Ngôn Giác trong vòng ba ngày thôi, nhưng mà, cô không thể biểu hiện nổi bật như thế được.
Sắc mặt Hoắc Tử Quân trở nên nghiêm túc: "Tôi có thể hỏi một chút, thầy của cô là ai được không?"
"Chuyện này có liên quan đến y thuật của tôi sao?".

Hạ Hi Bối hỏi lại.
Liên quan nhiều ấy chứ!
Y học cổ truyền thông thường đều được truyền thừa, không có thầy dẫn dắt thì rất khó đi tiếp.
Điều này cũng khác với Tây y có thể sản xuất hàng loạt, cho nên Trung y mới càng ngày càng xuống dốc.
Biết thầy của Hạ Hi Bối là ai là có thể biết được tài nghệ của cô rồi.
"Không thể nói sao?".

Hoắc Tử Quân hỏi.
"Không phải là không thể nói, nói rồi các anh cũng có biết đâu".


Hạ Hi Bối nhún vai: "Nếu các anh đồng ý để tôi chữa trị, tôi sẽ chữa.

Nếu không muốn thì các anh tự giải quyết đi".
Cô cũng không muốn chữa trị cho Kiều Ngôn Giác!
Sớm biết thế thì trước đây đã không cứu anh ta! Cái người này quá đáng ghét!
"Được, cô chữa trị giúp tôi đi".
Hoắc Tử Quân vẫn chưa hiểu rõ gì thì Kiều Ngôn Giác đã gật đầu.
"Ngôn Giác!".

Hoắc Tử Quân nóng nảy.
"Tôi tin tưởng cô ấy".
Kiều Ngôn Giác nhớ lại động tác Hạ Hi Bối xử lý vết thương giúp mình trước đây, cô làm cũng rất nhanh chóng, không nhìn ra được một chút lưỡng lự nào.
Mặc dù ý thức của anh lúc đó cũng đã hơi mơ màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được năng lực của Hạ Hi Bối.
Cho nên, cô nói mình làm được, anh lập tức tin cô.
Tôi tin tưởng cô ấy.
Câu này khiến Hạ Hi Bối hơi sững sờ, không ngờ Kiều Ngôn Giác có lòng tin đối với mình như vậy.
Bởi vì một câu nói này mà cô lại cảm thấy, anh cũng không đáng ghét như vừa rồi nữa.
"Để đảm bảo việc chữa trị có hiệu quả, cô phải tới đây mỗi ngày".
Hạ Hi Bối nhíu mày: "Không được! Tôi không rảnh! Tôi còn là học sinh mà!"
Cô phải xử lý Tống Giai Nhân nữa, sao có thẻ rảnh rỗi sang đây mỗi ngày được?

Kiều Ngôn Giác nhướn mày: "Tôi đến nhà cô?"
"Không được!"
Hạ Hi Bối đen mặt lại: "Nhà của tôi nhỏ lắm, không chứa được cái tượng phật lớn là anh đâu!"
Kiều Ngôn Giác lại không tức giận: "Cô tự quyết định đi, hoặc là tôi qua đó, hoặc là cô qua đây".
"Hay là cô qua đây đi, chỗ tôi thuốc gì cũng có, ít nhát cũng thuận tiện hơn".

Hoắc Tử Quân nói xen vào.
Hạ Hi Bồi đến đây, sau khi tiếp xúc gần gũi là anh ta có thể biết tài nghệ của cô như thế nào.
Do dự một chút, cuối cùng Hạ Hi Bối vẫn gật đầu: "Thôi được rồi, tôi tới đây".
"Đúng rồi, quên hỏi tên cô".

Hoắc Tử Quân lịch sự hỏi.
"Hạ Hi Bối"
"Được, tôi gọi cô là Tiểu Hạ nhé? Tôi họ Hoắc, tên là Quân.

Mộc tân tử, quân tử quân".
"Được, tôi gọi anh là Hoắc đại ca!"
"Tôi tên là Kiều Ngôn Giác".

Kiều Ngôn Giác cũng chen mồm vào.
"Kiều tiên sinh." Hạ Hi Bối gọi một tiếng một cách lạnh nhạt và khách sáo.
Thầy Hạ Hi Bối thân thiện với Hoắc Tử Quân như vậy mà lại hững hờ với mình như thế, Kiều Ngôn Giác không khỏi nghi ngờ bản thân mình.
Anh cũng trông có đến nỗi đáng ghét như vậy đâu!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn Hoắc Tử Quân trở nên ghét bỏ hơn.
Hoắc Tử Quân cảm nhận được sát khí của Kiều Ngôn Giác, rốt cuộc cũng nhận ra.
"Tiểu Hạ, thế cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài trước".
"Được"..