Đặng Chí Cường lời còn đang nói, ánh mắt Hạ Hi Bối trở nên lạnh lùng, chân hướng bụng của hắn đá một cái, đem hắn đá bay đi, còn làm đổ mấy cái ghế.

Đặng Chí Cường sững sờ, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Hạ Hi Bối nghiêng về phía trước một lần nữa, một tay túm anh ta từ mặt đất lên, sau đó đấm mạnh vào bụng anh ta.

"Aaaaaaa!"
Đặng Chí Cường cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp vỡ nát, mồ hôi lạnh toát ra như trút.

Đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, Hạ Hi Bối trở nên tàn nhẫn như vậy từ khi nào?
Anh ta cao một mét tám, hơn nữa vóc dáng to bằng hai Hạ Hi Bối, nhưng trước mặt Hạ Hi Bối, anh ta không chút sức đánh lại!
Nhưng điều khiến anh ta sợ hãi là vẻ mặt của Hạ Hi Bối, rất bình tĩnh, như thể chuyện cô đang làm bây giờ không thể làm dao động tâm trạng của cô chút nào.

! ! !.

Cô thực sự muốn đánh chết anh ta!
Đặng Chí Cường dựng tóc gáy, vội vàng cầu xin tha thứ, "Tôi đưa cho cô! Tôi đưa tiền cho cô! Đừng đánh nữa!"
Đáp lại anh ta là một nắm đấm vào bụng anh ta của Hạ Hi Bối.


"A!"
"Xin lỗi, quán tính.

"
Hạ Hi Bối ném anh ta ra, vẻ mặt nhàn nhạt nói xin lỗi không chút thành ý nào.

Tuy nhiên, Đặng Chí Cường làm sao dám nói gì? Anh ta đã chết lặng rồi.

Ai có thể ngờ rằng, một cô gái trông có vẻ gầy gò và yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Vậy lúc trước cô dễ bắt nạt như vậy là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi sao?!
Đặng Chí Cường bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng chạy đến phía sau quầy tính tiền, lấy ra một xấp tiền, có 5000 tệ.

4500 tệ trong đó là tiền công ba thánh trước đó của Hạ Hi Bối mà luôn bị anh ta giữ lại.

Nếu không phải ở đây còn bao một bữa cơm, có lẽ Hạ Hi Bối đã bị chết đói rồi.

Hạ Hi Bối đưa tay về phía anh ta.

Nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của Hạ Hi Bối, Đặng Chí Cường run rẩy, vốn muốn rút ra năm tờ, nhưng cuối cùng vẫn đưa một xấp tiền qua.

Hạ Hi Bối nhận lấy tiền, sau đó vào trong bếp lấy đồ của mình đi.

Đồ của cô không nhiều, chỉ có một chiếc cốc và một chiếc khăn len.

Nhìn nồi thịt đang lăn lóc ở trong bếp, khóe miệng cô nở ra một nụ cười.

Sau khi Hạ Hi Bối rời đi, Đặng Chí Cường mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giấy tiếp theo lại nổi cáu.

Anh ta xoa phần ngực đang đau nhức, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra một ánh mắt thù hận.


Anh ta nhất định phải bắt tiểu tiện nhân đó phải trả giá!
Anh ta nhấc điện thoại lên, bắt đầu gọi cảnh sát.

Rất nhanh, cảnh sát đã đến.

"Đồng chí cảnh sát, tôi bị người ta đánh!"
Cảnh sát quan sát anh ta từ trên xuống dưới, sau đó nghi hoặc, "Đã đánh chỗ nào?"
"Chỗ này!"
Đặng Chí Cường kéo áo lên, nhưng lại không nhìn thấy chút thương tích nào.

Anh ta sững sờ, vừa rồi Hạ Hi Bối dùng lực lớn như vậy, làm sao có thể không có chút dấu vết nào?
"Chắc chắn là nội thương!" Anh ta khẳng định nói.

"Nếu là nội thương, vậy anh phải đi kiểm tra vết thương trước.

"
Cảnh sát nói.

Vừa dứt lời, điện thoại của một cảnh sát trong số đó vang lên, khi nghe thấy lời nói của đầu dây bên kia, sắc mặt anh ta đã thay đổi.

"Được, tôi biết rồi.


"
Cúp điện thoại xong, Đặng Chí Cường còn định nói thêm gì đó, thì thấy cảnh sát nghiêm túc nói: "Có người tố cáo, chỗ các anh trộn vỏ anh túc vào trong thức ăn!"
Vỏ anh túc?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đặng Chí Cường đột nhiên thay đổi, trở nên tái nhợt, ấp úng nói: "Không, không thể nào! Chỗ! ! Chỗ chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng!"
Tuy nhiên, phản ứng của anh ta dữ dội như vậy, làm sao cảnh sát không nhìn ra được vấn đề.

"Có đúng hay không, chúng tôi sẽ nói rõ với anh.

Tuy nhiên, có người tố cáo, chúng tôi cũng phải xác minh điều đó.

Vừa hay hôm nay chúng tôi ở đây rồi, vậy thì bắt đầu đi.

"
Sắc mặt Đặng Chí Cường càng tái nhợt, đầu óc trở nên trống rỗng.

! ! ! Tiêu rồi!.