Bước chân không còn thong dong giống như mọi khi, vạt áo trắng kéo lê trên mặt đất như những con sóng nhấp nhô, cuồn cuộn. Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, cứ nhắm thẳng hướng Tử Trúc Phong bước đi không hề quay đầu lại, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lùng bức chết người ta. Chúng đệ tử đều hoảng sợ tránh sang một bên, cho đến khi hai thầy trò đã đi xa, mọi người mới phản ứng lại, hai mắt nhìn nhau đều không thể tin được.

Vẫn là vẻ mặt vạn năm không thay đổi ấy nhưng cơn tức giận trong lồng ngực đã bốc lên cao, hắn quên cả ngự kiếm mà cứ thế đi thẳng một mạch vào Trọng Hoa cung, đến bên dòng Tứ Hải rốt cuộc mới chịu dừng lại.

Phía sau, tiếng bước chân rất nhỏ cũng dừng lại theo.

Con bé còn biết trở về nữa sao? Lạc Âm Phàm tức giận đến cực điểm, muốn quát lên một tiếng ‘Quỳ xuống’ nhưng mãi cũng không thốt nên lời.

Hắn yên lặng một lúc lâu.

Ngược lại Trọng Tử đã chủ động bước lên quỳ xuống trước mặt hắn: “Sư phụ.”

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, Lạc Âm Phàm nghe mà trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng, tiếp theo cả người lại tê rần, chậm rãi xoay người lại nhìn đồ đệ.

Thân thể đơn độc, mỏng manh nhỏ bé, tư thế cúi đầu hèn mọn, thật giống với lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ, ở trong mắt hắn, Trọng Tử vẫn luôn là đứa trẻ đứng khóc trên đại điện Nam Hoa năm nào, là đồ đệ nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời lúc nào cũng quấn lấy hắn, thỉnh thoảng sẽ bướng bỉnh làm nũng để hắn chú ý tới, luôn mang lại niềm vui cho hắn, vĩnh viễn không bao giờ lớn lên, không bao giờ trưởng thành.

Chớp mắt mà mọi thứ đã qua đi thật nhanh, càng ngày càng nhiều chuyện ngoài ý muốn kéo đến.

Từ khi bái nhập vào Nam Hoa, con bé luôn nhận hết mọi uất ức về mình, chỉ vì không muốn hắn phải khó xử. Tất cả mọi chuyện hắn đều nhìn thấy hết, trong lòng hắn muốn mượn chuyện này để luyện cho con bé học được cách ức chế sát khí trên người, nhưng không ngờ kết quả lại tập cho tính tình con bé trở thành như vậy. Nói ra những lời như vậy trước mặt hắn, ngàn vạn lần hắn cũng không thể tưởng tượng được, đồ đệ nhỏ vì muốn ở lại Tử Trúc Phong mà có thể nhẫn nhịn đến mức này, ngay cả một chút lòng tự trọng cũng không có.

Cho dù là con bé ngốc nghếch nên không tự thấy bản thân mình bị tổn thương, nhưng đồ đệ của Lạc Âm Phàm hắn không đến mức hèn mọn như thế. Chẳng lẽ con bé thật sự nghĩ rằng người sư phụ này vô dụng đến nỗi ngay cả đồ đệ của mình cũng không thể che chở được hay sao?

Vì quá tức giận nên dẫn tới dục độc còn lưu lại trong cơ thể lại phát tác.

Lạc Âm Phàm đột nhiên hoàn hồn vội vàng áp chế độc tính.

Rốt cuộc mới biết, tình cảm thầy trò quan tâm lẫn nhau nhiều năm như thế cho nên mới sinh ra một chút cảm xúc của con người. Trọng Tử trở nên như vậy, rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm được, bây giờ mà vẫn muốn trách cứ con bé thì quả thực hắn làm sư phụ thất bại đến cực cùng!

Lạc Âm Phàm nhìn đồ đệ nhỏ đang quỳ trước mặt, phẫn nộ, tự trách … ngũ vị (*) lẫn lộn, cảm xúc dâng tràn, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

* Ngũ vị : mặn, ngọt, chua, cay, đắng. Ở đây ý nói đủ mọi loại cảm giác, cảm xúc hòa trộn vào nhau.

Trọng Tử cũng không nói gì, quỳ trên mặt đất chẳng biết phải làm sao.

Đã thoái nhượng đến mức này rồi, cùng lắm là kiên trì trong tuyệt vọng coi như là sự phản kháng cuối cùng vậy. Nàng chỉ biết rằng Sở Bất Phục đã cho nàng cơ hội trở về, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng rời đi theo sự sắp đặt của người khác được. Nhưng việc này lại làm cho sư phụ tức giận như vậy, không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Sau một lúc lâu, Trọng Tử lại thấp giọng gọi: “Sư phụ.”

Một tiếng ‘Sư phụ’ này đã xua tan hết chút giận giữ còn sót lại trong lòng Lạc Âm Phàm, hắn cũng không có cách nào trách mắng đồ đệ của mình được nữa, thầm thở dài trong lòng, lại cúi người xuống, đưa một tay đỡ đồ đệ đứng lên, thản nhiên nói: “Không có ai có thể ép buộc con rời khỏi Tử Trúc Phong được cả.”

Sư phụ đang an ủi mình, hay đang hứa hẹn với mình đây?

Trọng Tử ngẩn ngơ, liếc nhìn Lạc Âm Phàm một cái thật nhanh, rồi lại cụp mắt.

Cuối cùng sư phụ cũng chịu để ý đến nàng, có thể được người đối đãi như vậy còn chưa đủ nữa sao? Mặc dù vĩnh viễn người không biết rõ tại sao, nhưng người đã chập thuận ý muốn của nàng rồi.

Nỗi xúc động, cảm kích hóa thành nụ cười yếu ớt trên môi.

“Đa tạ sư phụ.”

“Con không được gây chuyện nữa, càng không được chểnh mảng việc tu luyện.”

“Dạ.”

Tất cả kết thúc tại đây, cả hai thầy trò cũng không đề cập đến những chuyện đã nói khi nãy nữa, Trọng Tử nhận lệnh đi tìm linh hạc và tiểu ma xà trước, còn Lạc Âm Phàm vẫn đứng lặng yên bên dòng Tứ Hải, mày nhíu lại.

Dục độc vẫn còn trong cơ thể không hết, lại bị thất tình lục dục gì đó của người phàm quấy nhiễu, nhiều năm tu hành của hắn không thể nào thua chút độc cỏn con này được, tập trung tu luyện loại trừ nó mới được.

Nghĩ vậy, Lạc Âm Phàm không nói thêm gì nữa xoay người bước vào trong điện.

…………

Vài ngày sau, Ngu Độ một mặt phái người đến Trường Sinh cung mượn lửa Cửu Thiên, một mặt cùng Lạc Âm Phàm chuẩn bị tinh lọc sát khí trên ma kiếm. Về phần nội tình trong đó tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng vẫn chưa tuyên bố ra bên ngoài. Trọng Tử thì càng chẳng hay biết gì, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước đây, ngày ngày cùng Toan Nghê tu luyện Linh Đài ấn.

Trong lòng không có mong muốn gì, nên cũng không có tiến triển gì lớn.

Toan Nghê vốn là thần thú thượng cổ, sau mấy lần dùng hết sức lực phát ra sát khí rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn với đối thủ luôn không tập trung này, nó thản nhiên nghênh ngang tiến lên lấy móng vuốt chụp xuống đầu Trọng Tử, xô nàng ngã trên đất.

Tiểu ma xà đang ngẩng đầu lập tức bị kéo xuống theo.

Trọng Tử “Ah” lên một tiếng, ngồi dưới đất vẩy vẩy tay với tiểu ma xà: “Lại đây.”

Tiểu ma xà quay ngoắt đầu, bò ra xa, quả nhiên dám không thèm nghe hiểu lời Trọng Tử.

Bị nó xem thường, Trọng Tử cũng thấy bất mãn, lo rằng Lạc Âm Phàm sẽ đến kiểm tra, vì thế tinh thần phấn chấn trở lại đánh trả Toan Nghê hết sức nhiệt tình. Nàng ở Vạn Kiếp cung một thời gian đã nhờ sức mạnh Thái Âm để tu luyện, linh lực tăng lên rất nhiều, nếu thật sự dùng đến cũng có vài phần uy lực. Lần đầu tiên, Toan Nghê bị đánh ngã bổ nhào trên đất, mừng rỡ đứng thẳng lên ngoắc ngoắc đầu.

Tiểu ma xà trườn nhanh đến trước mặt Trọng Tử, a dua quay cuồng muốn khiêu chiến, mây trắng phủ đầy trên mặt đất, toàn thân tiểu ma xà lúc ẩn lúc hiện, giống như con rồng nhỏ đang nghịch đùa sóng nước.

Trọng Tử đá đá cái đuôi của nó: “Ta mệt rồi, ngày mai luyện tiếp.”

Không phải nàng lười biếng, mà là thật sự không có tinh thần để tiếp tục luyện tập, có thể do ban đêm ngủ không ngon giấc, hơn nữa mấy ngày gần đây đầu óc luôn bị phân tâm mà không hiểu tại sao.

Tạm biệt Toan Nghê, Trọng Tử mang theo tiểu ma xà về Trọng Hoa cung. Mới vừa đi đến cửa lớn, chợt nghe bên trong có người đang nói chuyện, ngay sau đó có vài thùng đựng nước lớn tự động bay ra khiến Trọng Tử hoảng sợ.

Bốn tên đệ tử vừa cười nói bước ra, trong đó có một người là Vân Anh.

Hai bên đều đã biết nhau, bốn đệ tử thấy Trọng Tử vội vàng dừng lại cúi chào: “Trọng Tử sư cô.”

Trọng Tử khó hiểu: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Lần trước Vân Anh và Mẫn Tố Thu bị bắt đến Vạn Kiếp cung, may mắn được Trọng Tử cứu giúp mới giữ được tính mạng, cũng bởi vì lanh mồm lanh miệng mà hại nàng bị hiểu lầm, Vân Anh vẫn luôn áy náy bất an, nghe vậy vội giải thích: “Tôn giả phân phó chúng con đi lấy nước của Tứ Hải về để tinh lọc ma kiếm.”

Thì ra là thế! Trọng Tử gật đầu, dắt tiểu ma xà tránh sang một bên, đợi bốn đệ tử mang nước đi xa mới bước tiếp lên thềm đá, định đi vào xem Lạc Âm Phàm đã trở về chưa.

Nhưng đúng vào lúc này, một câu nói lại lọt vào tai nàng.

Không biết là ai nói, giọng nói rất nhỏ.

Trọng Tử khẽ dừng bước lại, cúi người kéo kéo đuôi của tiểu ma xà: “Ngươi tự đi chơi một mình nhé, ta muốn đi tìm Mộ sư thúc thương lượng chút chuyện.”

Tiểu ma xà vốn đang buồn chán muốn chết, nghe vậy liền mừng rỡ bò vào trong tìm linh hạc chơi đùa.

Khi nhìn thấy nó đi khuất sau cánh cửa, Trọng Tử mới chậm rãi đứng lên, nhìn theo hướng bốn người rời đi, vẻ mặt không chút thay đổi.

………

“Trong kiếm thực sự có hồn phách sao?”

“Nói nhỏ thôi! Văn tổ sư cô nói thì sao mà giả được.”

Đệ tử kia lắc đầu: “Đây là chuyện đại sự, tất nhiên chưởng giáo không cho truyền ra ngoài rồi, ngay cả Văn tổ sư cô cũng không dám tiết lộ ra.”

Vân Anh nói: “Là Văn tổ sư cô và Mộ thủ tọa nói chuyện với nhau, có người nghe trộm được. Thôi bỏ đi, các ngươi không được truyền ra ngoài đâu đó.”

“Khó trách mấy ngày nay thần sắc của chưởng giáo và mấy vị tiên tôn đều bất ổn, lấy thân tuẫn kiếm, chẳng lẽ tàn hồn trên kiếm là…”

“Cũng không biết chính xác được, Nghịch Luân ma kiếm đã giết không biết bao nhiêu người rồi, chắc gì đã là y.”

“Trên thân kiếm có tàn hồn, có thể tinh lọc được sao?”

“Là hồn của ai còn khó nói, lại không tách ra được, chẳng lẽ vì vậy mà giữ lại ma kiếm gieo hại cho chúng sinh hay sao? Chưởng giáo và tôn giả người ắt là có lý do riêng, cũng là suy nghĩ vì đại cuộc mà thôi.”

………

Bốn đệ tử thở dài, đi về phía ngọn núi cao nhất.

Cơn gió lay cành trúc đong đưa, dưới tán lá hiện ra một bóng người gầy gầy.

Vì hận ma kiếm đã làm hại Sở Bất Phục, Trọng Tử không thèm liếc mắt đến nó một cái, lại càng không bao giờ chủ động hỏi đến, nay đột nhiên nghe được tin này, thật sự rất sốc, vừa vui lại vừa sợ.

Tàn hồn trên thân kiếm là ai? Nghe giọng điệu của bốn người này, tin đồn này bắt nguồn từ Văn Linh Chi, vậy cuối cùng là lời đồn hay là sự thật đây? Vì sao sư phụ không nói cho nàng biết?

Đây là đại sự tất sẽ không phải là tin đồn vô căn cứ, ít nhất cũng có một nửa là thật, theo ý của chưởng giáo nói với các đệ tử thì đúng là phải tiêu diệt cả tàn hồn lẫn ma khí trên kiếm. Có vô số vong hồn chết dưới ma kiếm, nhưng nếu đúng như những lời vừa rồi đó quả thật là hồn phách của đại thúc thì phải làm sao đây? Nàng không thể trơ mắt nhìn người ngay cả một chút hồn phách còn sót lại cũng tiêu vong.

Nhưng nàng có thể làm gì được đây? Tình hình trước mắt là tốt nhất rồi, nếu lại nhúng tay vào những việc lớn nữa, kết cục sẽ không thể tưởng tượng được.

Dưới tán trúc xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm nhợt nhạt.

“Trọng Tử.” Có người chụp vai nàng từ phía sau.

Trọng Tử hoảng hốt, cả người run lên: “Mộ sư thúc.”

Thì ra là Mộ Ngọc đứng từ phía xa gọi nàng, kêu vài lần mà vẫn không thấy đáp lại mới ngự kiếm đi lên xem, phát hiện dáng vẻ đang mất hồn mất vía của nàng, càng thêm lạ lùng: “Con làm sao vậy?”

Tàn hồn trên thân kiếm là thật hay giả, Mộ sư thúc chắc chắn biết rõ nhất. Trọng Tử nhìn y hồi lâu, muốn nói lại thôi, lắc đầu: “Không có gì, không có chuyện gì đâu ạ.”

“Tinh thần con kém như vậy, cũng đừng vội vã luyện công nữa, tôn giả sẽ không trách con đâu.” Mộ Ngọc cũng không hỏi gì thêm: “Sư thúc đưa con đi dạo một chút.”

Không đợi Trọng Tử mở miệng, tay Mộ Ngọc đã kéo nàng lên trên Tinh Cương kiếm của mình.

Nam Hoa - mười hai đỉnh núi đứng sừng sững giữa biển mây, một nửa bị mây che phủ, hư vô mờ ảo.

Đứng trên cụm mây lướt đi trong gió, tự do tự tại, Trọng Tử rất thích cảm giác như vậy, chẳng qua là sư phụ từng nói, tiên tự do tự tại đó là bởi đã ngộ ra hết thảy, bao dung hết thảy, còn dựa vào hai chữ ‘tự do’ mà tùy tiện làm xằng làm bậy chính là đặc tính của ma.

Nhưng Sở Bất Phục thì khác, đại thúc đó là do một phút thiếu lý trí, nhất niệm nhập ma. Còn nàng, vốn trời sinh sát khí nên càng phải cố gắng học cách khống chế nó, bởi vậy từ khi trở lại Tử Trúc Phong, Trọng Tử cố gắng không khiến sư phụ phiền lòng hơn nữa.

Ngay từ đầu đã thấy, thuật ngự kiếm của Mộ Ngọc cũng không phải là giỏi nhất, nguyên nhân có lẽ là do người và kiếm tâm ý không tương thông, nhưng với Mộ Ngọc mà nói, pháp khí gì đó chỉ là vật ngoài thân, ai cũng nói điều này chính là khuyết điểm của y, nhưng kết quả là y vẫn cứ yên ổn ngồi trên vị trí thủ tọa Nam Hoa.

Trọng Tử nhịn không được lên tiếng: “Sư thúc không có kiếm tốt, nếu đánh nhau với người ta sẽ rất thiệt thòi.”

Mộ Ngọc giương mi, xoa xoa đầu nàng, mỉm cười: “Một khi đã không cần sử dụng nhiều khí lực thì dùng kiếm gì cũng như nhau cả thôi.”

Không thể tưởng tượng được người ôn hòa như Mộ Ngọc cũng có thể nói những lời cuồng vọng như vậy, Trọng Tử cảm thấy rất bất ngờ: “A, nếu như gặp kẻ lợi hại thì sao?”

“Gặp đã hãy nói.” Mộ Ngọc chú ý đến đôi mắt xanh nhàn nhạt của nàng: “Ta thường thấy con hay thất thần, ngủ không ngon sao?”

Trọng Tử lãng sang chuyện khác: “Sư thúc, có một số việc biết rõ là sai, không nên nhúng tay vào, nhưng nếu phải giả vờ như không biết thì thật khó quá, phải làm sao bây giờ?”

Mộ Ngọc nói: “Chuyện không phải là sai hay đúng, chỉ là con nghĩ thế nào mà thôi.”

Những lời này nghe rất quen, Trọng Tử chợt nhớ đến, kinh ngạc: “Sư thúc nói chuyện sao giống Vong… Á, giống một người bạn của con quá.”

Mộ Ngọc hỏi: “Bạn của con? Là ai?”

Biết mình lỡ lời, Trọng Tử lập tức sửa lại: “Chỉ là một người bạn trước kia đã từng gặp thôi, con cũng không nhớ rõ nữa.”

Vong Nguyệt đã từng giúp nàng, nàng cũng phải tuân thủ lời hứa, không thể nói tên của y ra được, nếu để Mẫn Vân Trung bọn họ biết được nàng có bạn là người trong ma tộc thì sẽ rất phiền phức.

“Sư thúc, chưởng giáo bọn họ nhất định phải tinh lọc ma kiếm thật sao?”

“Phải.”

“Gần đây có… xảy ra chuyện lớn gì hay không?”

Mộ Ngọc nghe vậy liền nhìn Trọng Tử: “Chuyện gì?”

Trọng Tử lẩm bẩm: “Thật sự không thể cứu được đại thúc hay sao?”

Mộ Ngọc thu lại nụ cười, ngữ khí mang theo chút cảnh cáo: “Vạn Kiếp như thế là do chính y lựa chọn, cảm tình quá sâu nặng không phải là chuyện tốt đâu, nghe nói mấy hôm trước con muốn từ bỏ thân thể? Sao có thể làm loạn như vậy được hả. Sư thúc vốn là đến để mắng con đây.”

Chưa bao giờ bị Mô Ngọc trách mắng qua, Trọng Tử cúi đầu: “Con chỉ muốn ở lại Nam Hoa.”

Mộ Ngọc nói: “Không đi Thanh Hoa là đúng, nhưng con vì ở lại Nam Hoa mà thoái nhượng đến mức đó thì quả là hồ đồ! Từ chưởng giáo cho tới những đệ tử tầm thường nhất ở Nam Hoa này, có mấy người đối xử thật lòng với con chứ?”

Y lắc đầu: “Tôn giả tính tình khoan dung, nhưng con thấy có ai dám ở trước mặt tôn giả người làm càn chưa, vong hồn dưới kiếm Trục Ba cũng không dưới mấy ngàn đâu, nếu không tại sao tôn giả lại nổi danh là vô tình chứ? Tôn giả luôn nhớ rõ tình cảm thầy trò đối với con, có thể bảo vệ thì sẽ bảo vệ, nhưng khi cần thiết cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều đâu. Nếu tôn giả không hề tin tưởng con, con cho rằng người còn có thể nương tay sao? Muốn thành đại sự cần vứt bỏ tình cảm cá nhân sang một bên, con đi theo tôn giả đã mấy năm nay, sao ngay cả nửa điểm cũng không học được vậy!”

Lần đầu tiên nghe y nói ra nhưng lời bất kính với sư môn như vậy, nhưng lại hoàn toànlà suy nghĩ cho nàng, Trọng Tử miễn cưỡng cười: “Trời sinh sát khí, sư thúc thấy con còn đáng quý ở chỗ nào nữa, huống chi con vốn là người không có chí lớn.”

Mộ Ngọc bất đắc dĩ thở dài: “Con…”

Trọng Tử nhìn Mộ Ngọc, mắt đỏ hoe: “Là con kém cỏi, thua kém người ta, khiến sư thúc thất vọng.”

Mộ Ngọc ôm nàng: “Thôi, dù sư thúc có thất vọng cũng không giận con đâu.”

Thân là thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, đại danh vang khắp nơi, rốt cuộc nàng có gì tốt mà sư thúc vẫn bảo vệ nàng như vậy? Trọng Tử vùi mặt trong lòng Mộ Ngọc, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bỗng nhiên có đệ tử ngự kiếm bay đến, nhìn thấy hai người liền cười nói: “Mộ sư thúc, chưởng giáo tìm người.”

Mộ Ngọc đưa Trọng Tử về Tử Trúc Phong, sau đó ngự kiếm rời đi.

Tiễn bước Mộ Ngọc, Trọng Tử cô đơn đứng tựa vào vách đá, lặng im.

“Có sư phụ ở đây, không ai có thể ức hiếp con.” Sự tin tưởng của sư phụ luôn có giới hạn, không phải Trọng Tử không không biết, chỉ là tình cảm đã nảy sinh không thể quay đầu lại được nữa. Biết rõ sẽ không thể chịu đựng được, biết rõ là không nên, nhưng cho dù cố gắng xoá bỏ những ý niệm vọng tưởng đó đến thế nào thì kết quả cuối cùng lại càng lún càng sâu hơn, càng lún sâu càng cảm thấy sợ hãi hơn. Nếu đã biết nhất định không có kết quả, chi bằng chấp nhận số phận làm một cái bóng lặng lẽ bên cạnh người.

Đối với một người trong lòng chỉ có chúng sinh, còn có thể đòi hỏi được gì? Nàng chỉ thầm mong được lặng lẽ ở bên cạnh sư phụ mà thôi.

Mới vừa rồi thử dò la Mộ Ngọc, cũng khó có thể xác định được chuyện tàn hồn trên ma kiếm có phải là thật hay không. Trong lòng Trọng Tử rối bời, vừa định trở về Trọng Hoa cung hỏi Lạc Âm Phàm, vừa xoay người lại phát hiện có một người đứng cách đó không xa.

Trên chiếc áo trắng có họa hình mấy cành trúc màu tím thẫm, không còn vẻ phong lưu phóng khoáng nữa, trên khuôn mặt tuấn tú không có lấy một chút biểu cảm nào.

Trọng Tử cảm thấy hổ thẹn lại áy náy, cúi gằm mặt không nói lời nào.Y không nói gì cả mà chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Trọng Tử gần như muốn lui về phía sau, càng không dám nhìn vào mắt của y.

Khi nàng bị hàm oan trục xuất đến Côn Luân, khi tất cả mọi người không phân biệt được thật giả, duy có y là tin tưởng nàng vô điều kiện, vẫn luôn bảo vệ nàng trước mặt mọi người. Nàng rơi vào tay ma tôn, y không để ý an nguy của mình mà liều mạng tìm cách cứu nàng, thương thế chưa khỏi hẳn đã chạy khắp nơi. Một người đối với nàng luôn thật lòng như vậy mà nàng lại không thể báo đáp.

Nàng đã sai nên mới yêu người không nên yêu, mà lại còn yêu một cách khăng khăng cố chấp không thể buông tay được, tất cả mọi cái giá phải trả nàng đành tự làm tự chịu, vĩnh viễn chôn giấu bí mật không thể để người khác biết, vĩnh viễn lời không thể thốt, tình không thể buông.

“Ta đang đợi muội giải thích.”

Trọng Tử rầm mặc không nói.

“Giỏi lắm, chấp nhận vứt bỏ cả thân thể, suốt đời sẽ không lấy chồng.” Ngữ khí của Trác Hạo vẫn bình tĩnh, nhưng xen lẫn trong đó có chút tự giễu: “Bây giờ ngay cả một câu muội cũng không muốn nói với ta hay sao?”

Làm thế nào mà Trác Hạo biết được? Trọng Tử cảm thấy kinh ngạc, lúc nàng nói những điều đó không phải là vì Trác Hạo, chỉ là muốn chặn miệng mấy người Ngu Độ, muốn tranh thủ cơ hội để được ở lại Nam Hoa mà thôi. Không thể tưởng tượng được chuyện này lại bị truyền ra ngoài. Đường đường là Thanh Hoa thiếu cung chủ mà hai lần cầu hôn đều đổi lấy những lời cự tuyệt thẳng thừng như vậy, làm tổn thương y đến mức này, nàng quả thực không mặt mũi nào gặp y nữa.

“Lấy cớ cái gì mà trời sinh sát khí kia chứ! Có lẽ ta nên hiểu ra sớm hơn, thế mà ta lại hồ đồ cho đến tận giờ, chỉ vì sợ muội ở Nam Hoa thêm một khắc sẽ chịu khổ cực thêm một khắc, nên ta cố ý cầu xin cha ta, muốn sớm đón muội về, thật không ngờ kết quả là chỉ có ta đơn phương tình nguyện. Thà suốt đời không lấy chồng cũng phải cự tuyệt lời cầu hôn, thì ra ở trong lòng muội ta đáng ghét đến vậy.”

“Không phải! Muội không có…”

Dù sao cũng là tuổi trẻ tính tình nóng nảy, tự tôn và kiêu ngạo không chịu cúi đầu bao giờ, Trác Hạo thản nhiên ngắt lời nàng: “Thôi đi, muội đã không thích, ta cũng không phải không thể từ bỏ, hai lần tự biên tự diễn chẳng ra sao cũng đủ rồi. Từ nay về sau muội có thể yên tâm rồi, ta sẽ không bám lấy muội nữa đâu.”

Giờ phút này có giải thích cũng vô ích, Trọng Tử cắn chặt môi.

Trác Hạo nói: “Cả hai đều không còn lời nào để nói, còn đứng ở đây làm gì?”

“Thật sự xin lỗi.” Nói ra mấy lời này xong Trọng Tử liền cúi đầu bước đi.

Vừa đi được một bước, cánh tay đã bị Trác Hạo giữ chặt.

“Rốt cuộc là vì sao, nguyên cớ gì mà muội lại ghét ta đến vậy?” Khuôn mặt tuấn tú của Trác Hạo tái mét, vứt bỏ một chút phong độ cuối cùng, chung quy cũng do không cam lòng.

“Không phải, muội không ghét huynh.”

“Vậy vì sao lại không đồng ý?”

Cánh tay bị y nắm như sắp đứt rời, Trọng Tử cố nén đau đớn: “Trác sư huynh!”

Phát hiện ra mình đang rất kích động, Trác Hạo nới lỏng tay, bỗng nhiên nói: “Muội… có phải muội đã có người trong lòng rồi không?”

Trọng Tử không đáp.

“Không chịu đi Thanh Hoa, thì ra là vì vậy?” Trác Hạo cười lạnh một tiếng, nâng cằm Trọng Tử lên: “Muội không muốn đi cũng không quan trọng, trước hết hãy nói cho ta biết y là ai, mạnh hơn ta đến mức nào. Như vậy cũng tốt, nếu ta chết cũng biết rõ ràng mọi chuyện.”

Là ai ư? Trọng Tử xoay mặt đi né tránh ánh nhìn của Trác Hạo: “Không có, không phải.”

Xung quanh Trác Hạo nào thiếu con gái vây quanh, sao lại không biết phản ứng của các nàng chứ, lạnh lùng hỏi: “Tần Kha?”

“Là do bản thân muội không muốn rời khỏi Nam Hoa.” Trọng Tử nâng mặt nhìn Trác Hạo: “Trác sư huynh đối với muội rất tốt, suốt đời này muội sẽ ghi tạc. Muội đã phụ tâm ý của huynh, huynh cứ việc trách muội, không liên quan đến người khác.”

Trác Hạo nhìn nàng một lúc lâu, lại nói: “Không phải là Tần Kha sao?”

Trọng Tử rút khỏi tay Trác Hạo bỏ đi.

“Là Mộ Ngọc?” Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Trác Hạo.

“Hyunh đừng nói bậy!” Trọng Tử vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ đứng lại.

Thấy Trọng Tử và Mộ Ngọc thân mật khác thường, Trác Hạo vốn chỉ nghi ngờ, giờ lại thấy Trọng Tử phản ứng như thế càng thêm khẳng định, vừa phẫn nộ vừa không thể tin được: “Suốt đời không lấy chồng, thì ra là như vậy, y là sư thúc của muội! Sao muội có thể thích y được? Không thể nào!”

Không thể tưởng tượng được Trác Hạo lại nghĩ là Mộ Ngọc, những lời này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ gây ra chuyện lớn, Trọng Tử khó thở: “Muội nói rồi, chuyện không liên quan đến người khác, huynh đừng đoán lung tung nữa!”

Trác Hạo bước nhanh lên hai bước giữ chặt Trọng Tử, miễn cưỡng khống chế cảm xúc, nhẹ giọng: “Muội nên sớm từ bỏ ý niệm này khỏi đầu đi, nếu vẫn cố chấp một mực như vậy sẽ phạm sai lầm lớn.”

Trọng Tử lười biếng nói: “Huynh muốn nghĩ như thế nào thì tuỳ huynh!”

“Muội điên rồi? Nếu để tôn giả và chưởng giáo biết được … muội không muốn sống nữa sao?” Trác Hạo cả giận nói: “Mộ Ngọc ngang hàng với tôn giả, xét ra chính là quan hệ chú cháu với muội, trái với lẽ thường, muội có biết đây là loạn luân không?!”

Sắc mặt Trọng Tử thoáng chốc đã trở nên trắng bệch, cả người cứng đờ.

Hai chữ cuối cùng, giống như một thanh kiếm nhọn đâm thẳng vào tim Trọng Tử, sự trốn tránh trong nhiều ngày qua cũng trở nên hoàn toàn vô nghĩa, những ý niệm bẩn thỉu kia cứ quẩn quanh trong đầu, ngay cả khi chôn chặt dưới tận đáy lòng cũng không thể thay đổi sự thật đây là chuyện bại hoại luân thường, che giấu hết tất cả cũng chỉ là nàng tự lừa mình dối người mà thôi. Trác Hạo đã đoán sai, nhưng không hề nói sai, người nàng thích không phải là Mộ Ngọc sư thúc, mà là sư phụ của mình!

Trọng Tử không hề muốn rơi vào kết cục như Âm Thủy Tiên, lại càng không muốn bị người chán ghét, vứt bỏ.

“Không có! Huynh nói bậy!”

“Đủ rồi!” Trác Hạo kéo cánh tay Trọng Tử thật mạnh, oán hận nói: “Quên y đi, đừng trông mong gì nữa, chuyện này là không thể. Những lời muội nói với ta lần trước, tất cả đều là lừa gạt ta sao?”

“Huynh buông tay đi, buông ra.” Trong phút chốc, trong đôi mắt đen sâu thẳm dâng lên vẻ sợ hãi vô cùng.

“Ta không buông thì sao?” Trác Hạo cười lạnh, cúi đầu xuống hôn lên môi Trọng Tử.

Hơi thở ấm áp phả trên mặt, cơn ác mộng mấy ngày qua lại hiện lên trong đầu. Cảm giác tuyệt vọng, bất lực nhanh chóng bao phủ lý trí, cả người Trọng Tử run rẩy, những lời Trác Hạo vừa nói nàng xem như không hề nghe thấy, xoay mặt tránh né, cố gắng đẩy người y ra.

“Nếu gặp, ta sẽ giết ngươi!” Thanh âm thều thào, trầm thấp lạnh như băng: “Ta giết các người…”

Sát khí chợt toả ra khắp nơi, bầu không khí chung quanh trở nên căng thẳng, lạnh lùng.

Trác Hạo giật mình, nhưng vì tức giận nên sao có thể nghe ra trong sự khác thường trong lời nói đó kia chứ, chỉ cảm thấy nàng có thể thân mật với Mộ Ngọc, vậy mà lại chỉ luôn kháng cự y, “Ha ha” cười lạnh hai tiếng: “Ta cho muội giết đấy!”

Trác Hạo càng ôm chặt Trọng Tử hơn.

Trọng Tử càng bị kích động, gần như dùng hết sức lực toàn thân mà giãy dụa, Trác Hạo mặc dù đang nổi nóng, nhưng vẫn sợ làm Trọng Tử bị thương nên không dám dùng hết sức, nhất thời cũng khó ứng phó, bí quá nên định dùng thuật pháp.

“Trác thiếu cung chủ.” Giọng nói thản nhiên vang lên, giống như áng mây lượn lờ dưới chân rừng trúc, không phân biệt được vui mừng hay tức giận.

Hai người vốn đang co kéo đồng thời hoàn hồn, sát khí chung quanh thu về hết.

Trước mặt Lạc Âm Phàm, Trác Hạo rốt cuộc cũng không dám làm càn, chậm rãi buông tay ra, thi lễ: “Vãn bối bái kiến tôn giả.”

Lạc Âm Phàm nhíu mày, không tỏ vẻ gì.

Có người vô lễ với đồ đệ, thân là sư phụ lẽ nào không tức giận, không trừng phạt y ngay tại đây cũng đã là nể mặt Thanh Hoa lắm rồi. Trác Hạo im lặng một lát, giải thích: “Mới vừa rồi có chuyện muốn hỏi Trọng Tử muội muội, nhất thời nóng vội, cho nên mới thất lễ, muội muội đừng trách.”

Nhận ra vừa rồi mình không khống chế được sát khí, Trọng Tử vừa sợ hãi vừa hối hận, vội vàng lui sang một bên.

Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Hỏi xong rồi thì về đi.”

Trác Hạo không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Trọng Tử.

Lạc Âm Phàm không hề để ý tới, xoay người bước lên bậc thềm. Trọng Tử không nói gì, cúi đầu đi theo sư phụ.

Nhìn nàng đã đi xa, Trác Hạo cắn răng, rốt cuộc không nhịn được nữa đánh ra một chưởng, vách đá cao hai trượng trong tích tắc biến mất theo làn gió, những cây trúc tím chung quanh gẫy rạp, mây mù bốn phía tan rã bay đi.

Mẫn Tố Thu ngự kiếm bay đến, sợ hãi gọi: “Trác Hạo ca ca dừng tay, tôn giả sẽ tức giận đấy!”

Trác Hạo đứng yên như khúc gỗ không trả lời.

“Muội đoán là huynh sẽ tới đây.” Mẫn Tố Thu giữ chặt cánh tay y, nhẹ giọng: “Muội đã nghe tổ phụ nói, những lời đó đúng là do Trọng Tử nói, huynh tốt với muội ấy như vậy, muội ấy sao lại…”

“Sao lại không đúng.” Trác Hạo cười lạnh, phất tay áo bỏ đi: “Muội ấy vô tình với ta, Trác Hạo ta cũng không nhất thiết có mỗi mình muội ấy!”

“Trác Hạo ca ca!” Mẫn Tố Thu đuổi theo.

………

Làn áo bay phấp phới trong gió, trắng tinh tựa mây khói, phiêu đãng xuất trần, sắc trắng rạng ngời còn đẹp hơn cả tuyết, bước đi không nhanh không chậm, có sự tao nhã của mây vờn tiên sơn, cũng có khí độ vững vàng của người đạp sông, vượt bể.

Thầy trò hai người không ngự kiếm cứ thế mà đi bộ lên.

Đi vào đại điện Trọng Hoa cung, Lạc Âm Phàm ngồi trước án thư.

Mới vừa rồi bản thân không không chế được sát khí, Trọng Tử vẫn thấy bất an, càng sợ sư phụ sẽ hiểu lầm những lời Trác Hạo nói, liên lụy tới Mộ Ngọc, do dự bước đến: “Sư phụ.”

Vừa muốn quỳ xuống, một luồng lực vô hình đã nâng nàng đứng lên.

Lạc Âm Phàm ý bảo nàng không cần nói: “Ta đã biết rồi.”

Thấy sư phụ không có ý trách cứ, Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, đứng ở xa xa bên kia án thư, sửa sang lại ống đựng bút, sổ sách và vật dụng.

Không ai nói gì, vẫn như thường ngày, mạnh ai làm việc nấy.

Màn đêm dần buông, minh châu lại chiếu sáng.

Án thư được lau chùi sạch bóng, sổ sách sắp xếp ngay ngắn, bút trong ống đựng được tẩy rửa sạch sẽ, trà trong ấm cũng được thay mới, mực trong nghiên tản mùi thơm khắp phòng, mỗi đồ vật trong điện đều được sắp xếp lại gọn gàng.

Thân ảnh mảnh mai xuất hiện ở cửa, hai tay bưng chậu nước, sắc mặt có chút nhợt nhạt, trên trán có lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Lạc Âm Phàm ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi sửng sốt.

Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện về.

Châm trà thay nước, tẩy bút mài mực, sắp giấy đưa thư, đi ra đi vào … từ khi vào bước chân vào đại điện này đến tận bây giờ đôi bàn tay trắng nõn kia không có lúc nào rãnh rỗi. Mỗi màu mực, mỗi loại giấy, ngay cả chính bản thân hắn đến giờ cũng không còn biết rõ nơi đặt chúng nữa. Mấy năm nay, ngày qua ngày, đồ đệ nhỏ bé này vẫn yên lặng hầu hạ bên cạnh hắn như thế.

Đổi lại nếu là người khác trở thành đồ đệ của hắn, chắc hẳn đã vang danh khắp bốn bể. Mà con bé, không được học thuật pháp, không có vinh quang và địa vị xứng đáng, ngược lại lại bị thương hết lần này đến lần khác.

Nếu con bé không như thế, hắn cũng sẽ không cảm thấy áy náy đến vậy.

Tử Trúc Phong vốn nổi danh là thuật pháp nhất mạch (*) đứng đầu Nam Hoa, thậm chí đứng đầu cả tiên môn, nhưng luôn luôn không có người thừa kế, không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc thu nhận thêm đồ đệ, nhưng mà…

* Chỉ truyền thừa cho một người duy nhất

Tâm tình Lạc Âm Phàm phức tạp, chỉ biết thầm thở dài.

Sự cố chấp của con bé làm hắn không đành lòng, huống chi trước mắt Tử Trúc Phong cũng không thích hợp có thêm nhiều người.

Thôi, chờ sau này tu thành Kính Tâm thuật, thay con bé diệt trừ sát khí, rồi sẽ truyền thuật pháp cho con bé vậy. Có lẽ số mệnh đã định rồi, Lạc Âm Phàm hắn chỉ có thể thu nhận một đồ đệ duy nhất mà thôi.

Trọng Tử cảm nhận được ánh mắt sư phụ, tim đập thình thịch, đặt chậu nước xuống, quay lại nói: “Đệ tử có một chuyện muốn hỏi sư phụ.”

Lạc Âm Phàm vuốt cằm ý bảo nàng nói.

Trọng Tử im lặng một lát, nói: “Thật sự không thể cứu được đại thúc sao, lấy thân tuẫn kiếm, ngay cả một chút hồn phách cuối cùng cũng không giữ lại được sao ạ?”

Ánh mắt Lạc Âm Phàm khẽ lay động, nhìn Trọng Tử một lúc lâu mới cất lời: “Biết rõ ma kiếm không thể giữ lại, còn cam lòng làm kí chủ, nhìn nó làm hại nhân gian. Sở Bất Phục mặc dù không hổ thẹn với Trường Sinh cung, nhưng nếu y biết quý trọng tiên môn, biết quý trọng chúng sinh thì hà tất có kết cục này sao. Y cũng đã hiểu ra tất cả, con không cần phải đau buồn nữa, rõ chưa?”

“Trọng Tử hiểu, không biết việc tinh lọc ma kiếm tiến triển thế nào?”

“Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”

Trọng Tử cụp mắt: “Nó là do đại thúc dùng tính mạng đổi lấy, con muốn… đi xem.”

“Sư phụ và chưởng giáo tự biết sắp xếp, kiếm sắp được tinh lọc, lúc này con không nên đến gần.” Lạc Âm Phàm sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa, con lui xuống trước đi.”

Trọng Tử cũng không viện cớ ở lại giống như trước nữa, vâng lời lui xuống.

“Những ngày tới không cần phải nóng lòng luyện công đâu, con nên nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa đi.”

“Dạ.”