"Nghiệp chướng! Muốn trốn đâu, còn không mau quỳ xuống nhận tội, đưa tay chịu trói!" Trọng Tử vừa mới chạy đến chân núi bất chợt nghe tiếng quát lớn, nàng ngước mặt nhìn lên chỉ thấy trước mặt mình là một đám người đang đứng giữa không trung, có Ngu Độ, có Mẫn Vân Trung, có chưởng giáo Côn Luân Ngọc Hư Tử, còn có Minh cung chủ Trường Sinh Cung...

Ánh mắt của Trọng Tử dừng lại trên người của một tên thiếu niên đang đứng bên cạnh Minh cung chủ, nàng tức giận nhìn y.

Tên thiếu niên kia bị ánh mắt của Trọng Tử làm cho chột dạ, hoảng hốt lui về phía sau một bước: "Ngươi... là tội đồ của tiên môn!"

Trọng Tử chỉ "À" lên một tiếng rồi cất giọng đầy châm chọc: "Ngươi nên cảm thấy bản thân ngươi rất may mắn đi, bởi vì mạng của ngươi là do kẻ tội đồ tiên môn ta đây cứu sống."

"Cậu ấy báo tin về ngươi chính là đã lập công lớn cho tiên môn," Mẫn Vân Trung quát lớn, "Ngươi tự tiện trốn ra khỏi băng lao ở Côn Luân, nếu như không có cậu ấy báo thì ngươi còn muốn trốn bao lâu nữa?"

"Vì sao ta lại phải trốn chứ!" Trọng Tử tức giận nắm chặt hai nắm tay của mình lại, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người tên thiếu niên kia, "Ta chưa hề làm chuyện xấu gì, cũng chưa bao giờ giết một người nào, lại càng không hề vong ân phụ nghĩa, các người luôn miệng nói rằng tiên môn của các người là quang minh chính đại nhưng sự thật thì như thế nào chứ, các người chỉ làm ra cái vẻ quang minh chính đại cao ngút trời như vậy mà thôi, còn bên trong thì mặc kệ và dung túng cho những tên đồ đệ lòng dạ bất chính, mặt người dạ thú, vì sao các người lúc nào cũng cố tình muốn ép ta tới đường cùng như vậy?"

Cả đám người kia nghe Trọng Tử mắng mà cảm thấy hổ thẹn không một ai nói gì, tên thiếu niên kia lại càng xấu hổ hơn, cúi gằm mặt xuống.

Mẫn Vân Trung giận dữ mắng nàng: "Dùng sát khí đả thương người khác mà ngươi còn không chịu nhận sai!"

"Đó là do Nguyệt Kiều có ý đồ xấu xa, lòng dạ bất chính, tự làm tự chịu!"

"Ngươi dám làm càn!"

"Thôi, đừng nói nữa" Ngu Độ giơ tay lên ngăn Mẫn Vân Trung lại, nghiêm khắc nói, "Nể mặt sư phụ ngươi, nếu như ngươi tự mình quay lại băng lao thì việc này ta sẽ không truy cứu nữa, ngược lại nếu như ngươi cố tình chống đối thì ta sẽ xử trí theo giáo quy!"

"Ta không làm gì sai, vì sao phải quay lại cái chốn quỷ quái đó!" Trọng Tử cắn răng nhìn khắp xung quanh rồi quay người bỏ chạy, nhưng bất chợt lại bị một sức mạnh vô hình đánh ngược trở về khiến nàng ngã lăn đến dưới một gốc cây.

Một tiên nhân áo trắng lặng im nhìn nàng, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.

Trọng Tử vừa nhìn thấy người đó lập tức cúi thấp mặt xuống, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Sư phụ."

"Quay trở lại băng lao."

Ngay cả người mà cũng không chịu buông tha cho nàng sao? Trọng Tử vẫn cúi thấp đầu xuống như trước khiến cho mái tóc dài phủ xuống che khuất cả khuôn mặt nàng, cố gắng chịu đựng những cơn đau nhức đang truyền đến khắp thân thể, chậm rãi bám vào thân cây đứng lên, tận dụng hết sức lực của mình để đứng thẳng người, hai cánh tay của nàng giấu kín bên trong ống tay áo.

Lạc Âm Phàm tạm thời dời ánh mắt từ trên người Trọng Tử chuyển sang phía Ngu Độ, lạnh lùng nói: "Ma kiếm và Thiên Ma Lệnh đã bị đánh cắp."

Hắn vừa dứt lời lập tức cả đám người đều ồ lên.

Thì ra đã phát sinh ra chuyện động trời như thế này, trách không được vì sao hắn lại đến đây để chủ trì mọi việc, Ma kiếm và Thiên Ma Lệnh vốn được cất giấu ở một nơi vô cùng bí mật trong Nam Hoa, thế mà giờ lại phát sinh ra sự việc như thế này, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là do bên trong Nam Hoa có gian tế rồi, Ngu Độ lập tức biến sắc: "Là do ai làm!"

Lạc Âm Phàm không trả lời.

Đầu tiên là con gái của Mộng Ma ẩn nấp trong Nam Hoa hơn mười năm trời mà không bị phát hiện ra, bây giờ lại xảy ra việc gian tế đánh cắp Thiên Ma Lệnh và Ma kiếm, phen này Nam Hoa quả thực là vô cùng mất mặt rồi, vốn nghĩ rằng hắn không tiện nói rõ ràng chuyện này trước mặt mọi người cho nên Mẫn Vân Trung không khỏi bị chấn động, càng nghĩ lại càng vội vàng, gấp rút, lập tức rút Phù Đồ Chương ra giương lên: "Trước tiên, cần xử trí nghiệp chướng này xong rồi tính tiếp!"

Trọng Tử cũng không hề trốn tránh.

Sự việc đã đi đến nước này thì chết có gì là đáng sợ đâu chứ, nhưng mà cho dù có chết nàng cũng phải biết được sự áy náy của sư phụ nàng trong những năm qua là thật hay là giả!

Lạc Âm Phàm còn chưa kịp ra tay ngăn cản thì đã có người nhanh hơn một bước, nhảy qua đứng chắn trước mặt Trọng Tử. Sự việc xảy ra bất thình lình khiến Mẫn Vân Trung kinh hãi, vội vàng thu chiêu lại, nhưng cho dù là y đã thu chiêu rất mau lẹ nhưng người nọ vẫn bị đánh trúng, cả người quay cuồng ngã xuống đất.

Vạt áo trắng trước mặt nàng bị một ngụm máu đỏ phun lên thấm ướt đẫm, Trọng Tử sửng sốt một lúc lâu, rốt cục cũng ngước mặt lên nhìn người nọ: "Thành Phong đại ca?"

Một cơn gió thổi qua làm ống tay áo bay lên để lộ ra cánh tay dị dạng của Trọng Tử, tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy cánh tay của nàng mà như hớp phải một ngụm khí lạnh, những tiên nhân có chút mềm lòng đều quay mặt đi không đành lòng nhìn lại một lần nữa, bọn họ đã sớm được nghe nói về chuyện Lạc Âm Phàm xử trí nàng, nhưng theo như những lời đồn đãi bấy lâu nay thì hắn đối với đồ đệ này vô cùng trân trọng, bởi vậy không ai có thể thể tưởng được hắn lại xuống tay nặng như vậy.

Lạc Âm Phàm cũng khiếp sợ nhìn Trọng Tử, nhìn khuôn mặt của nàng, cánh tay nàng, nhìn nàng từng bước từng bước khập khiễng đi qua mà sắc mặt trắng bệch.

Hai kiếp là thầy trò cũng là hai kiếp tổn thương sâu sắc.

Ba năm qua, phần lớn thời gian hắn đều bế quan tu luyện, trong thâm tâm hắn cũng từng nghĩ việc đi thăm con bé nhưng trước sau gì hắn cũng không có dũng khí đối mặt với con bé. Hắn có thể giấu diếm được mọi người nhưng lại không nghịch được ý trời. Không làm tổn thương đến con bé được không? Không thể, hắn không thể lấy an nguy của tiên môn thậm chí lục giới ra để đặt cược được; Hay là lại dùng một kiếm giết chết con bé để mãi mãi diệt trừ hậu hoạn? Cũng không được, vì hắn không thể nào xuống tay một lần nữa. Hắn phế xương tỳ của con bé chỉ vì muốn khống chế sát khí trời sinh, hắn thà rằng để cho con bé sống không bằng chết, để cho con bé sống oan khuất khổ sở trong băng lao, cũng không thể cam nguyện đứng nhìn Trọng nhi của hắn biến mất một lần nữa.

Nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy con bé bị biến thành bộ dạng như thế này xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn chỉ hối hận đã không thể dùng một kiếm giết chết con bé ngay lúc ấy.

Cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này, Trọng nhi của hắn lúc nào cũng là một cô gái thông minh, lanh lợi, luôn luôn xuất hiện trước mặt hắn với dung mạo mới mẻ và xinh đẹp nhất, dù chỉ với một cây trâm gỗ cài lên mái tóc dài, đen nhánh, hoặc chỉ đơn giản là thay đổi cách búi tóc, mỗi khi hắn đi xa trở về điều đầu tiên hắn phát hiện ra là đồ đệ của hắn chỉ cần thay đổi một thứ đơn giản hay thô sơ nhất cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều. Một kẻ được mệnh danh là lạnh nhạt, vô tình vô dục như hắn, cho dù không có ý này nọ đi chăng nữa thì hắn cũng biết rằng đồ đệ của hắn là người con gái đẹp nhất trong tiên môn.

Nhưng giờ đây người đang đứng trước mặt hắn thực sự chính là người con gái đẹp nhất đó hay sao?

Mái tóc dài đen mượt ngày nào đã trở thành mái tóc khô vàng xơ xác, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như trăng rằm giờ đây khô quắt lại, làn da mịn màng, trắng muốt như tuyết nay trở nên trắng bệch thô ráp bởi vì bị đóng băng trong băng lao tối tăm nhiều năm, còn có đôi tay thon dài, ngọc ngà trước đây... Đôi tay ấy đã bị hắn nhẫn tâm bẻ gãy nát thành mấy đoạn nhưng không được xử lý đúng cách chỉ thuận theo tự nhiên mà khép lại nên biến thành dị dạng vô cùng, cánh tay trái cong cong thành hình vòng cung thực kỳ quái, cánh tay phải thì quanh co khúc khuỷu, bàn tay lại chìa ra ngoài ngoặt sang một bên. Nhìn con bé lúc này không khác gì một yêu ma, hình dáng ghê sợ khiến người khác phải khóc thét mà không dám ngước nhìn.

Con bé... sẽ hận hắn ư?

Lạc Âm Phàm cảm thấy hoảng hốt đến cực độ, mắt nhìn Trọng Tử cúi người xuống ôm lấy Thành Phong, muốn mở miệng nói với nàng nhưng lại nói không ra lời.

…………..

"Thành phong đại ca," khuôn mặt của Trọng Tử không chút thay đổi, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi, "Đại ca muốn biết điều gì?"

"Ta... Không thể nhìn thấy mặt nàng một lần cuối cùng," Thành Phong cố gắng hết sức nói, "Ta chỉ muốn hỏi muội một điều thôi, lúc nàng ra đi có nói thêm gì không?"

Trọng Tử im lặng một lát, nói: "Tỷ tỷ cảm thấy có lỗi với đại ca."

Thành Phong nghe nàng nói mà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Từ lúc muội gặp chuyện không may, Thực Châu thường hay nói nàng cảm thấy rất áy náy trong lòng, từ đó ta đã sớm hoài nghi chuyện của muội nhất định có liên quan đến nàng, chỉ là ta cố gắng tránh né không chịu tin vào sự thật mà thôi. Muội thật sự đã bị nàng hại cho đến bước đường này nhưng nay nàng vì cứu muội mà chết, ta cũng coi như miễn cưỡng cứu muội một mạng, xin muội hãy tha thứ cho nàng, có được không?"

Trọng Tử không trả lời chỉ khẽ gật đầu.

Thành Phong nhìn thấy nàng đồng ý thì hài lòng nhắm mắt lại chìm vào hôn mê.

Vô tình đả thương đệ tử của bổn môn, Mẫn Vân Trung vừa đau lại vừa tức, vội vàng ra lệnh cho các đệ tử ở hai bên xông lên cứu người, rồi lại mắng: "Thằng bé này bị ma nữ kia mê hoặc hết tâm trí rồi!"

"Tỷ tỷ là ma nữ thì đã sao nào?" Trọng Tử buông Thành Phong ra lạnh lùng nói, "Tiên môn các người vô tình nhưng ma nữ lại có tình, tỷ tỷ là thật lòng thật dạ đối với Thành Phong đại ca, bản thân ta là người bị tỷ ấy vu oan, hãm hại còn không oán hận, các người lấy tư cách gì để mà hận tỷ ấy?"

Mẫn Vân Trung nghe nàng mắng mà khựng người lại, im bặt không nói tiếng nào.

Lạc Âm Phàm thấy tình hình như thế đang muốn mở miệng can ngăn thì bỗng nhiên xung quanh nổi lên một trận gió lốc thật quỷ dị.

Cát đá bị trận gió lốc kia cuốn bay lên rồi rơi xuống, trận gió lạ kia biến mất lập tức hiện ra khung cảnh thật mờ ảo, dưới tàng cây xuất hiện một bóng đen thon dài, theo sát phía sau y là tứ đại hộ pháp và ma binh đứng lờ mờ trong sương khói mịt mù, bởi vì sương khói chưa tan hết cho nên không nhìn thấy rõ có bao nhiêu người kéo đến.

"Cửu U!" Đám người trong tiên môn đều đoán được thân phận của người mới đến, ai nấy giật mình kinh hãi, đều tự giác đề phòng.

Vùng đất này rất gần với ranh giới của Ma giới, nhìn tình hình này thì xem ra bọn họ đã kinh động đến ma cung rồi, nhưng không thể tưởng tượng được thanh thế của bọn họ lại lớn như vậy, ngay cả ma tôn Cửu U mà cũng tự mình đến đây.

Trọng Tử ngước nhìn kẻ mặc áo đen kia có chút ngạc nhiên: "Vong Nguyệt?"

Vong Nguyệt gật đầu: "Là ta, ta tới đón ngươi."

Trọng Tử kinh ngạc hỏi lại y: "Đón ta? Đón ta đi đâu?"

"Đón ngươi đi ma cung, tiên giới khinh khi, chối bỏ, không dung chứa ngươi, vậy thì hãy gia nhập ma đạo đi."

"Ta... làm sao có thể nhập ma được!"

"Nhất niệm tiên nhập ma, nhất niệm ma thành tiên, ma và tiên về cơ bản là không có gì khác nhau cả."

Trọng Tử nhìn hắn, vẻ mặt vừa hoang mang lại vừa ngẩn ra như kẻ ngốc.

Tiên và ma không khác nhau sao? Đúng rồi, những kẻ thần tiên này nếu đem so với ma quỷ có lẽ cũng không thua kém bao nhiêu, những kẻ đó chỉ biết hùa nhau bức hại nàng, không cần biết phải trái trắng đen gì cả, mặc kệ sự oan uổng của nàng, bọn họ chỉ một lòng muốn nàng phải chết! Nói Ma giới dơ bẩn, chẳng lẽ tiên giới lại sạch sẽ hay sao? Tiên giới đã không buông tha cho nàng, một lòng ép buộc nàng đi đến bước đường cùng, vậy thì chỉ còn duy nhất con đường nhập ma này là nàng có thể đi mà thôi.

"Nghiệp chướng!" Lạc Âm Phàm nghe được những lời của Cửu U mà lửa giận bốc lên tới tận đỉnh đầu, giọng nói lập tức trở nên nghiêm khắc, "Y muốn dùng những lời lẽ như vậy để mê hoặc tâm trí của ngươi mà ngươi còn muốn nghe theo sao, còn không mau quay trở về với sư phụ, ngươi thật sự muốn rời bỏ sư môn sao?"

Rời bỏ sư môn? Những từ này quả nhiên là đả kích rất lớn đối với Trọng Tử, nàng lập tức hoàn hồn trở lại, xoay mặt nhìn Lạc Âm Phàm, cả người chợt trầm mặc xuống.

"Không ai tức giận hay ép buộc được con cả, mau trở về bên cạnh sư phụ ngay." Lạc Âm Phàm mềm giọng lại, cật lực kìm chế sự tức giận nói với Trọng Tử, đồng thời trong tay áo bên phải âm thầm ngưng tụ linh lực, tính kéo mạnh Trọng Tử về bên này.

Trọng Tử bỗng nhiên nói: "Nếu như sư phụ cũng nghĩ giống như bọn họ, cho rằng con sẽ là mối nguy hại đối với lục giới, vì sao lúc trước người không để một kiếm kia làm cho con hồn phi phách tán đi, cần gì người phải cứu con chuyển thế để làm gì?"

Từng câu từng chữ trong lời nói của Trọng Tử khiến cho trái tim của Lạc Âm Phàm chợt trở nên nặng nề, thái độ và khuôn mặt hoàn mỹ của hắn rốt cục cũng hiện ra một sự bối rối.

Con bé đang hỏi cái gì vậy?

"Đúng vậy, Thực Châu tỷ tỷ đã đem trí nhớ trả lại cho con, con đã nhớ lại tất cả rồi," Trọng Tử ngước khuôn mặt xấu xí của mình lên, đôi mắt phượng của nàng nhìn thẳng vào Lạc Âm Phàm, cho tới bây giờ nàng mới tin được sự thật phũ phàng này, thì ra sư phụ của nàng, người mà nàng tin tưởng nhất trên đời cũng giống như bọn họ mà thôi, cũng không cần biết đúng hoặc sai, một lòng chỉ muốn nàng chết." Sư phụ đã tự mình ra tay giết con vì sao lại muốn cứu con làm gì?"

Nàng thực sự mơ hồ không hiểu rõ nguyên nhân vì sao người lại cứu nàng, đem đến kiếp sau cho nàng, lại ra sức che chở, bảo vệ nàng, có lẽ là bởi vì người thật sự áy náy chăng? Nhưng mà vì sao đến cuối cùng, người vẫn lựa chọn từ bỏ nàng, bỏ lại một mình nàng như thế?

Lạc Âm Phàm im lặng nhìn sang hướng khác.

Không có câu trả lời cho cả nàng lẫn hắn, bởi vì không ai có thể trả lời được câu hỏi này.

"Ngươi không nên hỏi hắn," giọng nói của Vong Nguyệt vang lên, "Bởi vì người cứu ngươi không phải là hắn, mà là Vạn Kiếp, Vạn Kiếp đã dùng phần hồn phách còn sót lại của mình trong Ma kiếm cản một kiếm của hắn thay cho ngươi, hơn nữa còn có Thiên Chi Tà đã thiết đặt cơ quan ở trong điện trước đó mang hồn phách của ngươi cất giấu đi nên mới giấu diếm được Ngu Độ, sau đó thì y đưa ngươi đi chuyển thế."

Đại thúc, tàn hồn... Thì ra là thế!

Từ khi biết được sự thật cho đến bây giờ, nàng luôn có những điều mơ hồ không hiểu nổi, không hiểu vì sao người đã biết rõ là nàng vô tội mà vẫn nhẫn tâm xuống tay giết nàng như vậy, không hiểu vì sao người có thể giết nàng rồi lại muốn cứu nàng chuyển thế, lại càng không rõ người có thật sự áy náy và thương tổn hay không...

Thì ra tất cả đều là do nàng vọng tưởng, cho dù người đang đứng trước mặt nàng đây có áy náy thì đã sao chứ, nó không đại diện cho thứ gì cả, bởi vì người chưa bao giờ hối hận vì việc mình đã làm.

Người mà nàng không tiếc tánh mạng đi cứu đến cuối cùng lại dùng tánh mạng của mình để cứu nàng. Vì sao lại bi thương đến tột cùng như thế này.

Nước mắt tự nhiên rơi xuống trong im lặng, đôi mắt phượng của nàng ướt đẫm lệ nhòa, Trọng Tử dường như trở nên vô tri vô giác, trái tim của nàng giống như đã chết đi vậy: "Người cứu con là đại thúc chứ không phải là sư phụ, đối với cái chết của con tuy rằng người cảm thấy áy náy nhưng chưa bao giờ hối hận, cho nên khi mọi việc lại tái diễn giống như trước đó, người vẫn quyết định sẽ làm như vậy, có đúng không?"

Mọi chuyện là như thế này sao? Lạc Âm Phàm khẽ nhắm mắt lại.

Hắn nghĩ rằng chỉ cần con bé không nhớ lại kiếp trước, quên hết mọi tổn thương thì thầy trò hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau như vậy, cho dù kiếp này con bé cũng phải chịu nhiều oan khuất nhưng ít ra hắn vẫn còn cơ hội cứu vãn, chỉ cần chờ đến khi hắn tu luyện thành kính tâm thuật, hắn sẽ lập tức đón con bé ra ngoài, dù cho con bé bị biến thành phế nhân cũng không có gì phải lo lắng cả, hắn sẽ che chở cho con bé mãi mãi, không để cho bất cứ kẻ nào khinh thường hay bắt nạt đồ đệ của hắn hết.

Nhưng mà trên đời này những thứ phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra rồi.

Một kiếm vô tình kia làm sao hắn có thể bù đắp lại cho con bé đây? Hắn lấy cái gì để bù đắp được chứ?

"Trọng nhi!" Hắn cất giọng trầm thấp gọi nàng rồi khẽ thở dài đầy áy náy.

Trọng Tử chỉ đứng đó cười vô lực.

Đúng rồi, người là thần tiên, là thủ tọa tiên môn người người đều kính ngưỡng, cả đời người làm bất cứ việc gì cũng đều vì tiên giới. Sự thái bình của tiên môn, sự an bình của chúng sinh, là tất cả những gì mà người suốt đời bảo vệ, ngoài những thứ đó ra người không thể dung nạp thêm bất kỳ thứ gì nữa, bởi vậy người bỏ qua nàng cũng đúng thôi, đó chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất của người.Mãi mãi khắc sâu trong tâm trí nàng hình ảnh vị tiên nhân áo trắng trẻ tuổi, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đi từng bước một lên Tử Trúc Phong;

Mãi mãi khắc sâu trong tâm trí nàng hình ảnh người kéo bàn tay nàng nói: "Có sư phụ ở đây, không ai dám bắt nạt con nữa đâu ."

Nhưng lời nói kia nhất định chỉ là một lời hứa hẹn thoáng qua mà thôi.

Nàng yêu thương người vô cùng, cũng vì yêu thương người mà bảo vệ hết tất cả những thứ thuộc về người, vì nàng thế nhỏ sức yếu nên nàng chỉ có thể liều mạng trợ giúp người bảo vệ những thứ người trân trọng, người cần bảo vệ ấy, nhưng người lại không hề hay biết, không hề tin tưởng nàng.

Trọng Tử chua xót: "Con không sai, sư phụ cũng không sai."

Trên đầu lưỡi rồi khắp trong khoang miệng lan tỏa xuống tận đáy lòng hoàn toàn là mùi vị của sự chua xót đến vô tận, Lạc Âm Phàm như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng hắn chỉ nhẹ giọng: "Con có hôm nay, tất cả đều là lỗi của sư phụ, sư phụ xin lỗi con." Nói tới đây, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trọng Tử, ánh mắt và giọng điệu đều trở nên nghiêm khắc: "Nhưng Trọng nhi, nhập ma cũng không phải là mong muốn của con, con thật sao muốn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, lục giới bị giết sao?"

"Con còn có sự lựa chọn nào khác sao?"

"Hãy cùng trở về với sư phụ."

"Trở về để nhận lấy cái chết sao sư phụ?"

"Chỉ cần sư phụ còn sống trên đời này một ngày, nhất định sẽ không cho để cho con chết."

"Sư phụ đã hứa với con quá nhiều rồi, nhưng sự tín nhiệm của con đã đến giới hạn, sự áy náy của sư phụ không thay đổi được thứ gì hết, con nhập ma nhất định là ý trời, người không thể ngăn cản được cũng không thể thay đổi được đâu!"

"Không phải!" Lạc Âm Phàm quả quyết nói, "Trên đời này không có gì là hoàn toàn chắc chắn cả, nhập ma hay thành tiên tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân con.”

"Phụ thuộc vào chính bản thân con sao?" Trọng Tử chỉ khẽ lắc đầu, "Mọi việc xảy ra cho tới bây giờ hoàn toàn không phải do bản thân con gây ra, nhưng tất cả các người đối xử với con như vậy chẳng phải là vì tin tưởng vào ý trời đó sao? Thật ra sư phụ cũng hy vọng con sẽ thực sự trở thành ma có phải không, vì như vậy thì sư phụ có thể dùng một kiếm giết con mà không cần phải áy náy gì cả."

"Trọng nhi!" Hắn không thể phủ nhận rằng hắn đã từng có suy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng mà hiện tại... Hắn thà rằng cam nguyện làm cho con bé xương cốt đứt thành từng khúc, phải sống đau đớn trong băng lao cũng không cam nguyện nhìn con bé chết đi một lần nữa, hắn sợ cái cảm giác con bé lại biến mất trước mắt hắn, hắn sợ thật sự rất sợ, cái cảm giác đó không chỉ xuất phát từ sự áy náy mà nó còn ẩn chứa một cảm giác mà hắn không thể giải thích được, hai kiếp là thầy trò con bé đối với hắn mà nói, không phải không quan trọng, không phải không cần thiết mà là ngược lại.

Vong Nguyệt nói: "Vạn Kiếp vì cứu ngươi mà hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, ngươi thực sự cam tâm đem tánh mạng của mình giao cho bọn họ dễ dàng như vậy sao?"

Trọng Tử nghe Vong Nguyệt nói mà đờ đẫn cả người.

"Tiểu Trùng nhi, con sẽ không thích sống những ngày như này đâu, nhân lúc còn có thể quay đầu, nghe lời đại thúc, hứa với đại thúc, con nhất định không được nhập ma! ", nhưng mà đại thúc không biết rằng, trên đời này ngoại trừ người ra thì tất cả mọi người ở nơi này đều hy vọng nàng nhập ma.

Mẫn Vân Trung, Ngu Độ, Ngọc Hư Tử...

"Ngươi, còn có ngươi, các ngươi nữa," Trọng Tử nâng cánh tay lên chỉ thẳng vào từng người đang đứng trước mặt nàng, "Ta là trời sinh sát khí, thì đã sao! Ta chưa từng có tâm hại người, lại càng chưa từng phản bội Nam Hoa, nhưng các người luôn luôn gán những tội danh đó lên người ta, tiên giới các người có thể dung chứa một tên Nguyệt Kiều mặt người dạ thú như vậy, có thể dung chứa một tên đồ đệ vong ân phụ nghĩa của Trường Sinh cung như vậy, nhưng lại không thể dung chứa duy nhất một mình ta. Thực ra ta hiểu rất rõ cho dù ta có nhập ma hay không cũng chẳng có gì là quan trọng, thứ các ngươi cần, chỉ là một cái cớ để đường đường chính chính giết ta mà không phải bận tâm suy nghĩ gì cả, chỉ khi nào loại bỏ được ta, làm cho ta hoàn toàn biến mất trên cõi đời này thì các ngươi mới có thể an tâm."

Nàng xoay người chỉ thẳng vào Lạc Âm Phàm, thấp giọng xuống nói: "Người, cũng giống như bọn họ mà thôi."

Lạc Âm Phàm lắc đầu: "Con..."

"Thật sự thì sư phụ vốn không có một chút hối hận nào đối với những việc mình đã làm đúng không?"

Hối hận sao? Lạc Âm Phàm không thể trả lời được câu hỏi này của Trọng Tử.

Khi hắn chém xuống một kiếm kia, hắn đã nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đến đây là chấm dứt, nhưng thực sự là hắn chưa từng cảm thấy hối hận, ngay cả khi hắn biết bản thân hắn sẽ mãi mãi mang theo nỗi áy náy này cả đời cũng không hề hối hận. Nhưng mà Trọng nhi của hắn đã quay trở lại, lại một lần nữa quỳ gối trước mặt gọi hắn là "Sư phụ ", lại dùng cả kiếp sau để đến bên cạnh hắn, ngày ngày làm bạn với hắn, lại trở thành nỗi vướng bận duy nhất của hắn trong cuộc sống tịch mịch mấy trăm năm qua mà hắn không biết gì ngoài trách nhiệm, ngày con bé trở lại cũng là ngày hắn cảm thấy chính mình sống lại sau những tháng ngày như đã chết đi vậy, hắn cảm nhận thấy rõ sự sống đã quay về với hắn, vì con bé mà hắn sẵn sàng quấy nhiễu Thiên Cơ, dùng pháp lực cả đời của mình che dấu sát khí cho con bé, là lần đầu trong cuộc đời hắn lại làm những việc riêng tư như thế, hắn làm tất cả mọi thứ vì con bé như thế đó, nhưng mà hắn thật sự không cảm thấy hối hận.

Vấn đề này, ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ ràng cho lắm.

"Trọng nhi..."

"Ta vốn nghĩ rằng ta sẽ mãi mãi làm Trọng nhi của người, nhưng thật đáng tiếc người và bọn họ đã không cho ta làm, " Trọng Tử nâng hai cánh tay lên trước mặt, vẻ mặt chán ghét nói, "Hiện tại ta đã trở thành bộ dạng gớm ghiếc như thế này, sư phụ còn có thể đem ta trở thành Trọng nhi của người được sao?"

Lạc Âm Phàm nhìn nàng mà mặt mày tái nhợt, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Cho dù con có trở thành bộ dạng như thế nào thì sư phụ cũng không ghét bỏ."

"Nhưng mà ta ghét bỏ, ta không cam lòng! Ta không hề làm gì sai, cho nên ta không thể đứng yên để mặc các người quyết định, để mặc các người phán xét và sắp đặt cuộc đời của ta được, " Trọng Tử buông ống tay áo xuống, quay sang Vong Nguyệt: "Sự an nguy của Tiên môn, sự an nguy của lục giới, bọn họ muốn dùng tánh mạng của ta để đánh đổi, vậy thì hãy thành toàn cho bọn họ đi."

"Ma cung đã chờ ngươi quá lâu rồi, " Vong Nguyệt tao nhã nâng cánh tay lên, một thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong không trung, toàn thân kiếm lóe lên thứ ánh sáng màu đỏ sậm thật yêu dị, "Đến đây đi, Tử Ma."

"Nghịch Luân ma kiếm!"

"Là người của Cửu U ma cung đã lấy cắp Ma kiếm!"

...

Không hề để ý tới sự ồn ào của mọi người xung quanh, Trọng Tử bước chân đi không một chút do dự, từng bước một hướng về phía Vong Nguyệt, càng ngày càng gần.

Lúc này, sát khí đã lan tỏa ra dày đặc khắp bốn phía, một trận gió lốc thật lớn đột nhiên thổi bùng lên, làm quần áo màu trắng của nàng bay lên phần phật trong gió, giống hệt như một con bướm đang bay lượn, lại chính là điệu múa đẹp nhất trên đời.

Nàng đi tới với bước chân khập khiễng nhưng không ai cảm thấy khó coi. Mỗi bước chân dấn tới là quần áo trắng toát của nàng giống như bị mực nước nhuộm dần dần từ trên xuống dưới, dần dần màu trắng tinh khôi trên người nàng đã biến thành màu đen; mỗi bước chân dấn tới là có thể nghe thấy những tiếng "Răng rắc răng rắc" vang lên, đó chính là tiếng chân tay, xương khớp bị bẻ gãy lại một lần nữa.

"Ngươi nói cho ta nghe, tiên đúng hay là ma đúng?"

"Tiên có tiên đạo, ma cũng có ma đạo. Đúng hay sai về căn bản không phân ra được. Ma giới, cũng chính là một tiên giới khác mà thôi."

"Ta phải làm sao để nhập ma?"

"Hãy cầm lấy Ma kiếm, ngươi mới là chủ nhân chân chính của nó, chỉ có ngươi mới là người có đủ điều kiện để tiếp nhận sức mạnh mà nó sở hữu."

Trọng Tử đưa tay ra đón nhận lấy Nghịch luân ma kiếm vào trong tay mình, lập tức một luồng ma khí cực mạnh đột nhiên truyền qua người nàng, bởi vì nó quá mạnh cho nên cơ thể của nàng khó có thể thích ứng ngay được, bởi vậy lúc này chỉ thấy trên khuôn mặt nàng ngũ quan vặn vẹo, khiến cho khuôn mặt trở nên vô cùng mơ hồ, do đó lại càng trở nên đáng sợ hơn nữa.

"Muội hãy cố gắng chịu đựng, đừng sợ ... Sư huynh nhất định sẽ cứu muội ra."

Thực xin lỗi, nàng muốn đợi nhưng không thể đợi được ngày đó.

Hai kiếp mang theo oán hận, hai kiếp không cam lòng, tất cả những thứ tích tụ lâu ngày trong lòng nàng mà không có lời giải đáp đó rốt cục đã kích thích sát khí trong người nàng bùng phát và tăng vọt một cách trọn vẹn. Mái tóc dài chấm đất của nàng bị những trận gió xoáy thổi qua bay tán loạn, từng cọng từng cọng, từng lọn từng lọn bay bổng trong gió, mái tóc khô vàng, xơ xác giờ đây đã trở nên đen mượt để lộ sắc sáng bóng thật xinh đẹp, nhìn giống như một thác nước màu đen uốn lượn.

Lạc Âm Phàm nhìn Trọng Tử ngày càng trở nên mờ mịt, xa cách hắn, bởi vậy không kìm chế được mình mà trở nên thất thố, không kịp suy nghĩ gì mà vội vàng tiến lên phía trước từng bước, cánh tay hắn đưa ra giống như phải bắt được cái gì đó, hắn khẽ gọi: "Trọng nhi! Trọng nhi!"

Hai từ “Trọng nhi” mà nàng biết bao nhiêu trân trọng và yêu thích giờ đây lại vang lên bên tai nàng, nhưng thật đáng tiếc nó đã không còn đánh thức được cái cảm xúc nàng từng trải qua nữa rồi, giờ này chỉ nhìn thấy nàng thản nhiên giống như không nghe thấy gì mà quay mặt đi.

Trên người nàng, xương cốt vừa bị bẻ gẫy một lần nữa tiếp hợp lại với nhau, gắn khít chặt khép kín lại, rốt cục nàng đã đứng thẳng được, thẳng như một thanh trường kiếm không chịu khuất phục.

Lúc này, khuôn mặt và hình dáng của nàng nhìn lại càng rõ ràng hơn, đã không còn là làn da trắng bệch vì băng giá nữa mà là da thịt mịn màng, trắng muốt như tuyết, hình dáng cũng không nhiều khác biệt so với năm đó, chỉ là cái cằm nhọn hơn một chút, cái mũi cao hơn một chút, đôi mắt to tròn lại thêm sâu hơn một chút nữa, hai hàng lông mày cong cong cao cao hơn một chút, xéo lên chạm đến tận tóc mái, tất cả những thứ làm cho người nàng tỏa ra một khí thế thật yêu mị.

Lạc Âm Phàm kinh sợ nhìn Trọng Tử, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tiểu đồ đệ của hắn - người đã từng nhận hết mọi oan khuất, nhận hết mọi sự tra tấn cũng không thay đổi bản tính của mình, người đã từng rất cố chấp làm đủ mọi cách kể cả làm tổn thương bản thân mình để được ở lại làm bạn bên cạnh hắn mỗi ngày, người đã từng ỷ lại hắn, nay bỗng nhiên trở nên vô cùng xa lạ, môi không khỏi run run, một câu cũng không nói nên lời.

Hắn đã làm được gì, đến cuối cùng vẫn là không kịp ngăn cản, không kịp cứu Trọng nhi của hắn. Hắn đã vĩnh viễn đánh mất con bé. Ngay tại thời khắc con bé nói rằng đã khôi phục lại trí nhớ, hắn không còn biết gì nữa, trong đầu óc hắn chỉ biết một điều duy nhất là hắn đã đánh mất con bé rồi.

Tất cả những việc này rốt cuộc là lỗi của ai?

Là do con bé sao? Ngoại trừ việc con bé hết lòng phụng dưỡng hắn, đem tình yêu say đắm trao cho hắn, nhận hết tất cả mọi sự oan khuất, bị hắn tự tay giết chết, bị hắn đánh gãy xương cốt, bị nhốt vào trong băng lao thì con bé còn làm gì nữa?

Hay là do tiên môn? Đối một đứa bé trời sinh sát khí có khả năng gây nguy hại đến an nguy của lục giới, thử hỏi ai có thể nắm chắc được mọi chuyện, đảm bảo không có gì xảy ra hay không? Nếu như không nhanh chóng loại bỏ thì còn biện pháp nào hơn?

Không, bọn họ chẳng làm gì sai cả, tất cả là lỗi lầm của hắn! Là hắn sai! Hắn là sư phụ của con bé, là người mà con bé tin tưởng nhất, vậy mà vào thời điểm tất cả mọi người hoài nghi con bé nhất định sẽ nhập ma, hắn lại lựa chọn buông tay con bé ra, để mặc cho con bé một mình gánh vác mọi chuyện. Khi đó thứ con bé cần là gì chứ, chỉ cần duy nhất sự tin tưởng của hắn, duy nhất chỉ mình hắn mà thôi, nhưng hắn đã làm gì, việc hắn làm chính là chặt đứt niềm hy vọng cuối cùng của con bé. Rồi khi mọi người cùng nhau làm tổn thương con bé, hắn không những không cản mà còn theo bọn họ làm tổn thương con bé nặng nề hơn nữa!

Trọng Tử ngước đôi mắt đen quyến rũ lên, vẻ mặt và giọng nói của nàng đều đạm mạc như nhau: "Ma cung nơi nào?"

"Chỉ cần trong lòng ngươi có ma thì ngươi có thể thấy được ma cung."

"Ta đi theo ngươi."

Những trận gió lốc cuồn cuộn nổi lên quét khắp nơi này, trong gió hai bóng đen một trước một sau hướng về chỗ sâu ở trong lòng những cơn gió lốc đó bước đến.

Con bé và Thiên Ma Lệnh vốn có mối quan hệ kỳ dị không thể giải thích được, mà nay Thiên Ma Lệnh cũng bị đánh cắp, nếu quả thực để cho con bé triệu hồi quần ma trong Hư Thiên ra một lần nữa thì cả tiên giới lẫn nhân gian sẽ chìm trong đọa kiếp mới! Việc này nhất định không thể xảy ra được. Đám người của Ngọc Hư Tử đang còn chần chờ thì Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đã không hẹn mà cùng ngự kiếm chém tới.

Trọng Tử mỉm cười đầy giễu cợt, mũi kiếm trong tay nàng phóng lên không trung vẽ nên một vòng tròn, lập tức đẩy Phù Đồ Chương của Mẫn Vân Trung ra một cách dễ dàng, cùng lúc đó, Vong Nguyệt nhẹ nhàng nâng cánh tay trái của mình lên đánh ngược trở lại một chưởng của Ngu Độ.

Tận mắt chứng kiến năng lực và sức mạnh hiện tại của Trọng Tử, Lạc Âm Phàm vô cùng khiếp sợ, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên sắc bén nhìn về phía Vong Nguyệt: "Cửu U!"

Hắn thừa nhận, không bảo vệ tốt cho con bé, tự tay làm tổn thương con bé sâu sắc, tất cả là sai lầm của hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho con bé nhập ma được! Trấn tĩnh lại tâm trí đang hỗn loạn và xúc động, hắn cương quyết cắn chặt răng rút Trục Ba ra khỏi vỏ, một dòng linh khí cuốn hình tròn quanh kiếm của hắn, rõ ràng lại là "Tịch diệt" !

Tuy rằng kiếm thế phát ra thật huy hoàng, nhưng giống như nó rất chậm chạp nên không đủ lực công phá, bởi vậy chỉ miễn cưỡng đi được tới nửa đường rồi bị bẻ gãy.

Chỉ cảm thấy đau lòng đến cực độ, như có thứ gì đó khóa chặt rồi bóp nát tim hắn, chẳng lẽ có thứ gì có thể khóa được trái tim vô tình vô dục suốt mấy trăm năm của hắn sao? Rốt cục Lạc Âm Phàm không nhịn được nữa liền bị đẩy lui ra phía sau nửa bước, bàn tay trái của hắn ôm trên ngực, một dòng máu đỏ tươi tự động tràn ra khóe môi, rõ ràng là dấu hiệu của nội thương.

Mọi người nhìn thấy mà vô cùng kinh hãi, Ngu Độ nhanh chóng đỡ lấy hắn: "Sư đệ!"

Hắn trơ mắt đứng nhìn hai người bước đi mà đầu cũng không hề quay lại rồi hoàn toàn biến mất giữa không trung, nhìn thấy tình cảnh đó Lạc Âm Phàm cứng ngắc cả người, cố gắng giữ cho thân mình đứng thẳng dậy, nhanh chóng đưa tay lên lau đi vết máu ở bên môi, tránh né Hành Huyền đang đi lên để xem xét thương thế cho hắn: "Những ngày gần đây ta tu luyện quá gấp gáp cho nên chân khí và nguyên thần bị tổn thương, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần điều tức là sẽ khỏe ngay thôi."

Sự tình đã biến thành kết cục như đã định trước, tất cả mọi người đều biểu lộ thái độ hết sức mê man, mơ hồ, khó mà giải thích được.

Ngu Độ thở dài: "Ý trời đã như thế thì chắc chắn con bé sẽ không quay đầu lại đâu, đệ cũng đừng tự trách mình quá mức, chúng ta trở về rồi nói sau."