Đại lục Huyền Nguyên, Cửu Châu Vực, Huyền Châu! Bên cạnh một hồ nước trong hoàng thành Đại Chu.

Một thiếu niên công tử mặc cẩm y, gương mặt dịu dàng, phong thái lạnh lùng đang lặng lẽ ngồi đó, cầm gậy trúc trong tay câu cá.

Ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve bề mặt nhẵn nhụi của gậy trúc, ánh mắt thiếu niên bình tĩnh nhìn mặt hồ không ngừng gợn sóng.

Thiếu niên bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chân trời trắng xóa, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, lẩm bẩm: “Mười bảy năm, thời gian trôi qua thật nhanhI”

Thiếu niên ở trước mắt tên là Sở Dạ. Là thế tử của Sở gia thành Thiên Ninh, đế đô của hoàng triều Đại Chu này.

Đang lẩm bẩm, gậy trúc trong tay Sở Dạ nhúc nhích, hắn nâng tay lên, một con cá vừa cắn câu.

Đợi Sở Dạ nhấc con cá lên, phía sau đã xuất hiện vài tên võ tốt hung hấn, bên hông đeo đao, bọn họ vươn tay nắm lấy dây câu, gỡ con cá xuống cho Sở Dạ rồi bỏ vào giỏ cá.

Chờ đến khi con cá được gỡ ra, tên võ tốt dẫn đầu khom người phía sau Sở Dạ: “Sở thế tử, đã đến thời gian, chúng tiểu nhân phụng mệnh đến đưa ngài vào thiên lao, xin Sở thế tử đừng làm chúng tiểu nhân khó xử.”

Sở Dạ không nói gì, chỉ ném gậy trúc trong tay cho một tên võ tốt gần đó trước.

Sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi.” Nhìn thấy Sở Dạ phối hợp như vậy, mấy tên võ tốt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng Sở Dạ chỉ là một thế tử, nhưng gia chủ Sở gia — Sở Tiếu Thiên đã trấn thủ Bắc Cảnh mười năm không quay về đế đô, đã ăn sâu bám rễ ở Bắc Cảnh, uy thế ngập trời.

Mặc dù không được phong vương phong hầu, nhưng đã có không ít người âm thầm gọi ông ấy là Bắc Cảnh vương, dựa vào uy thế của Sở Tiếu Thiên, có thể nói Sở Dạ ở trong hoàng thành này không cần kiêng nể thứ gì, muốn làm gì thì làm.

Số tội lỗi hắn từng phạm phải nhiều vô số kể, cướp bóc cống phẩm, thiêu cháy phủ nha của đế đô, dùng thánh chỉ giả trêu chọc thủ phụ đương triều, chỉ vì nuốn thủ phụ đương triều quỳ lạy hẳn ba lạy...

Những tội lớn có thể mất đầu, Sở Dạ có thể phạm thì gần như đều đã phạm vài lần.


Tiến vào thiên lao đối với Sở Dạ mà nói chẳng khác nào về nhà, trong thời gian bốn năm này, số lần Sở Dạ bị đưa đến thiên lao đã có mười một lần.

Cộng thêm cả lần này, chính xác là mười hai lần.

Nhưng mọi người đều biết, lần này Sở Dạ sẽ khó có thể bình yên rời khỏi thiên lao như lần trước.

Dù sao lần này Sở Dạ cũng đã chạm vào vảy ngược của bệ hạ.

Dám cư,ỡng bức Phù Dao công chúa mà bệ hạ yêu thương nhất.

Phải biết rằng, Phù Dao công chúa sắp bái sư gia nhập Lăng Tiêu Kiếm Các, đó là một tông môn tiên đạo, là một con quái vật có thể lay chuyển cả hoàng triều chỉ bằng lực lượng của tông môn.

Chẳng bao lâu sau, mấy tên võ tốt đã đưa Sở Dạ đến cửa thiên lao.

Sau khi giao cho lính ngục của thiên lao, bọn họ không dám dừng lại một giây nào mà lập tức rời khỏi đó như chạy trốn.

Lính ngục cũng không mấy ngạc nhiên về điều này.

Cũng không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Sở Dạ, ngược lại còn nhiệt tình chào đón hắn: “Sở thế tử, phòng giam của ngài đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn là gian trước kia, nếu có gì cần ngài có thể dặn dò.”

Sở Dạ gật đầu, cũng không cần lính ngục dẫn dường mà trực tiếp đi về phía cuối thiên lao.

Kẹt!

Cánh cửa nhà lao nặng nề mở ra, một gã mập mạp lắc lư cái bụng phệ chạy đến trước mặt Sở Dạ, dáng vẻ cực kỳ nịnh nọt: “Sở gia, ngài đến rồi, mời ngồi.”


Nhìn tên mập mạp trước mặt, Sở Dạ nhếch môi nói: “Bổn thế tử mới ra ngoài được hai tháng, ngươi lại mập lên rồi, xem ra đồ ăn trong thiên lao không tệ.”

Tên mập tên là Trần Cửu Thành, là con trai duy nhất của một gia đình giàu có trong một thành nhỏ của hoàng triều Đại Chu, ba năm trước hắn ta chạy đến thành Thiên Ninh đế đô, đắc tội một vị đại quan, sau đó bị giam vào nhà lao này đã tròn ba năm, đến nay vẫn chưa ra ngoài.

Trần Cửu Thành sờ sờ cái bụng to, cười toe toét: “Tất cả đều nhờ vào sự quan †âm của Sở gia, trong ngục này ai mà không biết ta là người của Sở gia.”

“Tên béo chết tiệt, Sở gia nhận ngươi là người của ngài ấy từ khi nào?”

Mập mạp vừa dứt lời, lại có một người khác từ trong góc đi tới, mỗi lần nhìn thấy người này, mí mắt Trần Cửu Thành đều không khỏi nhảy dựng lên.

Người này tên là Đông Phương Khinh Nhu, y bị nhốt ở thiên lao này còn lâu hơn Trần Cửu Thành, đã bảy năm.

Rõ ràng sinh ra với thân phận nam nhi, nhưng lại có một gương mặt còn hại nước hại dân hơn cả nữ nhân.

Chính gương mặt này đã mang đến cho y một tai họa lớn, không chỉ bị thiến sống mà còn bị đưa đến thiên lao tối tăm này, để cho những tên tù nhân hung ác nhất trong tận cùng thiên lao tra tấn ngày đêm.

Mãi cho đến khi Sở Dạ bước vào thiên lao lần đầu tiên vào bốn năm trước, Đông Phương Khinh Nhu mới thoát khỏi nanh vuốt của đám người đó.

Trần Cửu Thành có vài phần sợ hãi Đông Phương Khinh Nhu này theo bản năng, không phải vì thân thể của hắn ta không đủ.

Mà là vì tâm tính của Đông Phương Khinh Nhu mấy năm gần đây càng lúc càng trở nên tàn nhẫn...

Nhưng có Sở Dạ ở đây, Trần Cửu Thành lại tràn đây dũng khí: “Đồ yêu quái chết tiệt, ta và Sở gia nói chuyện từ khi nào đến lượt ngươi xen miệng vào?”


Đông Phương Khinh Nhu che miệng cười, giống như bị Trần Cửu Thành chọc cười, dáng vẻ quyến rũ động lòng khó tả kia khiến người ta nổi da gà.

Nhưng đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía Trần Cửu Thành lại giống như một con rắn độc lạnh lùng: “Chờ Sở gia đi rồi, hy vọng ngươi vẫn có thể nói được lời này.”

Trần Cửu Thành rõ ràng bắt đầu cảm thấy chột dạ, hắn ta thật sự sợ hãi con yêu quái Đông Phương Khinh Nhu này, không chỉ có hắn ta, ở trong thiên lao này

ngoại trừ Sở Dạ ra thì không ai là không sợ Đông Phương Khinh Nhu.

Bất kỳ ai từng nhìn thấy thủ đoạn tra tấn người khác của Đông Phương Khinh Như đều sẽ gặp ác mộng.

Trần Cửu Thành nhanh chóng nắm lấy tay áo Sở Dạ, trong mắt lộ rõ vẻ cầu cứu: “Sở gia, ngài không thể để cho con yêu quái này muốn làm gì thì làm.”

“Nếu không ngài sẽ không bao giờ gặp lại Cửu Thành nữa.”

Sở Dạ không để ý đến Trần Cửu Thành đang khóc lóc, hắn đi thẳng đến chiếc ghế gỗ rồi nằm xuống.

Phòng giam này tuy nhỏ nhưng có mọi thứ cần thiết, kể cả đồ ăn nhẹ.

Sau khi Sở Dạ nằm xuống, Đông Phương Khinh Nhu đi tới bên cạnh rót rượu cho Sở Dạ.

Loại rượu này là loại rượu Sở Dạ thích nhất, bởi vì rượu này là do chính tay Sở Dạ ủ ra.

Tên là Liệt Hỏa, có tính mạnh như lửa, vừa vào miệng lập tức thiêu đốt toàn thân, vô cùng mạnh mẽ.

“Sở gia, lần này tại sao ngài lại vào đây?”

Đông Phương Khinh Nhu vừa hỏi vừa rót rượu.

Mỗi lần Sở Dạ tiến vào thiên lao đều là vì những lý do khác nhau, nhưng đều là phạm phải tội tội ác tày trời không có ngoại lệ, bằng không với uy thế của Sở gia, sao có thể nhốt Sở Dạ vào thiên lao?

“Không có gì, bị người ta đổ oan.”


Sở Dạ trả lời thản nhiên, nhưng lại khiến tay của Đông Phương Khinh Nhu khựng lại trong không trung, ngay cả Trần Cửu Thành bên cạnh cũng ngừng than

khóc, không dám tin nhìn Sở Dạ.

Một hỗn thế ma vương như Sở Dạ, trước nay luôn là hắn đổ oan cho người khác, ai dám đổ oan cho hắn?

Uống xong một ngụm Liệt Hỏa, Sở Dạ vẫn không giải thích.

Chỉ nói: “Lần này có thể ta sẽ nhanh chóng ra ngoài, nhưng sau khi ra ngoài sẽ không bao giờ vào nữa.”

Đông Phương Khinh Nhu và Trần Cửu Thành còn chưa hiểu ý Sở Dạ, lại nghe thấy Sở Dạ nói: “Các ngươi đã đi theo ta bốn năm, lần này cùng đi với ta.”

Nghe vậy, ngoài mặt Đông Phương Khinh Nhu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không giấu được chút dao động, mà gương mặt mập mạp của Trần

Cửu Thành đã sớm run lên vì hưng phấn.

Sở Dạ đã dạy cho hai người bọn họ rất nhiều thủ đoạn trong thiên lao này, dựa vào những thủ đoạn đó, nếu rời khỏi thiên lao không phải chuyện khó.

Nhưng không có sự cho phép của Sở Dạ, bọn họ không dám tự ý ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở trong thiên lao.

Lúc này Trần Cửu Thành đã có chút sốt ruột hỏi: “Sở gia, khi nào thì chúng ta có thể ra ngoài?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay.” “Hôm nay?”

Trên mặt Trần Cửu Thành và Đông Phương Khinh Nhu đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Không phải ngài mới vào hôm nay sao?

Thùng thùng... Không đợi hai người họ nói ra nghi ngờ trong lòng.

Tiếng bước chân dồn dập đột ngột vang lên từ bên ngoài phòng giam.