Sở Dạ gật đầu, đã hiểu tại sao lại có nhiều người tu hành như vậy xuất hiện ở Trường Uyên Tuyệt Cảnh. Vượt qua mười hai cảnh giới tiên đạo, thừa nhận thiên mệnh, đạt tới Đế Cảnh và trở thành người mạnh nhất đương thời. Đây là mục tiêu mà tất cả người tu hành đều theo đuổi.

Hễ nơi nào có dấu vết của thiên mệnh sẽ có vô số người tu hành đổ về đó.

Nói cách khác, những người này tới đây là để tìm điện Yêu Hoàng.

Trong khi Huyền Châu là nơi giao nhau của Cửu Châu Vực và Hoang Vực.

Nơi bị sự ra đời của Vô Phong Nhai kinh động đầu tiên là Huyền Châu.

Sở Dạ ngước mắt hỏi: "Hiện tại có bao nhiêu người tu hành tiến vào Hoang Vực rồi?"

Dư Trường An suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Trường Uyên Tuyệt Cảnh nằm ở nơi giao nhau giữa Huyền Châu và Hoang Vực. Vô Phong Nhai hiện thế kinh động trước nhất là hàng trăm tông phái ở Huyền Châu.”

“Nhưng trăm tông phái của Huyền Châu lập tức ra lệnh phong tỏa tin tức, làm cho tin tức này vẫn chưa hoàn toàn truyền ra ngoài. Song dù vậy, vẫn có gần hai vạn người tu hành đã vào Hoang Vực."


Sở Dạ nói: "Nói cách khác, trong khoảng thời gian tiếp theo, người tu hành tiến vào Hoang Vực sẽ ngày càng nhiều?"

Dư Trường An gật đầu nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay, số lượng người tu hành tiến vào Hoang Vực đã tăng gấp đôi."

Khóe miệng Sở Dạ đột nhiên xuất hiện một nụ cười, hắn nhìn những người tu hành ở phía xa đang liên tục ra vào cổng vực.

Hắn mở miệng nói: “Trường Uyên Tuyệt Cảnh chính là kết giới cho Tử Doanh trấn thủ Hoang Vực, gánh vác an nguy của Cửu Châu Vực, từ khi nào nó lại trở thành nơi mà những người này có thể tuỳ ý ra vào?"

Dưới cái nhìn của Dư Trường An, Sở Dạ mang theo nụ cười thâm thúy, nói: "Từ nay trở đi, ai muốn đi qua cổng vực đều phải trả tiền.” Ngày hôm sau, mưa lớn tiếp tục bao phủ Trường Uyên Tuyệt Cảnh, nhưng cũng không ngăn cản được hàng vạn hàng nghìn tu sĩ tiến vào Hoang Vực. Và trước cổng của Hoang Vực có một tấm bia đá mới toanh, nội dung trên tấm bia đá rất đơn giản.

Từ hôm nay trở đi, trong Trường Uyên Tuyệt Cảnh không còn Người Gác Đêm Trường Uyên, chỉ có Người Gác Đêm Tử Doanh.

Bất kỳ người tu hành nào ra vào Hoang Vực đều phải trả tám viên linh thạch cho Tử Doanh để đổi lấy lệnh thông hành Tử Doanh, như thế mới có thể ra vào cổng vực.

Những người tu hành trước đây đã vào Hoang Vực, chưa nộp tám viên linh thạch, đến khi rời khỏi Hoang Vực, chỉ cần không thể lấy ra được lệnh thông hành Tử Doanh thì đều phải nộp bổ sung tám viên linh thạch.

Ngay khi tấm bia đá này được dựng lên đã dẫn tới sự bất mãn của nhiều người tu hành. Bọn họ đều chỉ vào tấm bia đá chửi rủa: "Mẹ kiếp, trong Trường Uyên Tuyệt Cảnh từ khi nào lại có quy định như vậy? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói đến?"

“Nghe nói quy định này vừa được ngự tọa tân nhiệm của Tử Doanh lập ra."

“Ngự toạ chó má gì, chẳng phải chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi à?"

“Hôm nay ta phải đi qua cổng vực này, hơn nữa sẽ không nộp một viên linh thạch nào, xem ai dám ngăn cản ta."


"Đúng, chúng ta cùng nhau đi xem bọn họ có dám ngăn cản chúng ta không."

Nói rồi một đám người tu hành tiến về phía cổng vực với khí thế hung hăng. Vừa đến gần cổng vực đã bị hai Người Gác Đêm chặn lại: “Xin cho xem lệnh thông hành."

"Lệnh thông hành chó má gì, tốt nhất các ngươi nên tránh đường cho ta, nếu không ta cho các ngươi biết mặt."

Một người tu hành không chút khách khí, trực tiếp mắng mỏ hai Người Gác Đêm. Hai Người Gác Đêm không tỏ vẻ gì, song Trảm Tiên Đao trong tay đã ra khỏi vỏ.

"Bịch!"

Kèm theo đầu người lăn xuống, khung cảnh vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh. .

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

Đối mặt với những người tu hành đang khiêu khích, hai Người Gác Đêm lạnh lùng nói: "Ngự toạ có lệnh, ai dám phá vỡ quy củ của Tử Doanh sẽ chết!"

Những người tu hành này hiển nhiên không ngờ rằng thái độ của những Người Gác Đêm Tử Doanh lại kiên quyết như vậy.


Nói giết là giết!

Bọn họ không sợ gây phẫn nộ dư luận sao?

Nhưng những người này còn chưa kịp suy nghĩ thì cơn mưa lớn trên bầu trời lúc này đột nhiên ngừng lại.

Từ chỗ sâu trong Hoang Vực, một đạo hào quang chói mắt bay lên trời, xuyên thẳng vào mây trắng, lóe sáng ra xa hàng ngàn dặm.

Nó lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong và ngoài Hoang Vực.

Trong ánh sáng rực rỡ còn có thể lờ mờ nhìn thấy mấy chữ lớn, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

"Chúng sinh bái Phục Thiên!"