“Giết!"

Tiếng hét to như sấm.

Vỡ cả màng nhĩ.

Thanh kiếm cuối cùng cũng rơi xuống.

Đối mặt với một kiếm này, cơ thể của Đại Thao sợ run tẩy không thôi.

Dường như số phận của tám ngàn năm trước lại được nặng nề ghỉ lại một lần nữa

Nhưng ánh mắt giữa trán của Đại Thao lại vô cùng bình tĩnh.

Một móng vuốt đơn giản là phản ứng của nó đối với một kiếm này.

"Âm ầm!"

Dưới tiếng nổ chói tai.

Kiếm quang tiêu tán, máu thịt trên người Vương Thủ Dạ bay khắp nơi, xương cốt vỡ vụn.


Đây chính là cái giá đất phải trả cho việc sử dụng Cửu Thiên Kiếm

Nhưng cái giá đất này rất đáng giá...

Một kiếm này, chém vỡ nửa người của Đại Thao.

Ngay lúc Vương Thủ Dạ cho rằng mình đã thành công chém giết Đại Thao, trên khóe miệng ông ta xuất hiện một nụ cười khổ sở thì ông ta sợ hãi phát hiện.

Chưa đầy mười hơi thở, thế mà phần cơ thể bị đến phá hủy của Đại Thao thực sự đang hồi phục lại

Cơ thể khổng lồ, cao hơn vạn trượng thế mà đã hoàn toàn khôi phục lại, như thể nó chưa từng có một vết thương nào cả.

"Lực lượng pháp tắc, thời không đáo lưu!" Từ phía xa xa, nhìn thể cơ thể của Đại Thao hồi phục lại. Sở Dạ từ từ phun ra mấy chữ.

Sự lĩnh ngộ của Đệ Ngũ Kinh Hồng đối với pháp tắc, vượt ra khỏi dự đoán của Sở Dạ.

Khôi phục lại cơ thể, sức mạnh của Yêu Vương không những không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm,

Nó hướng về chỗ Vương Thủ Dạ và lập tức vỗ móng vuốt của mình.

Sức mạnh của một vuốt này đã tăng hơn mười lần so với trước đây.

Vương Thủ Dạ tự biết rằng mình khó có thể ngăn cản cho nên ông ta đã nhanh chóng lui ra sau.

Trong mắt ông ta cảng thêm kiên định.

Ông ta nghiêng người nhìn sang Sở Dạ đang ở. trên mặt đất và nói: "Nếu một ngày nào đó ngươi đến Thanh Châu, hãy thay ta mang một câu đến trước phần mộ Dạ gia”

"Vương Thủ Dạ ta trấn thủ Trường Uyên tám nghìn năm, không nợ thiên hạ muôn dân trăm họ bất cứ thứ gì cả, duy chỉ thiếu nợ nàng một câu... Ta nguyện ý lấy nàng”

Không đợi câu trả lời của Sở Dạ, Vương Thủ Dạ đã xoay người đi rồi.

Cửu Thiên Kiếm trong tay ông ta lại phát ra ánh. sáng màu đỏ một lần nữa. Cơ thể của Vương Thủ Dạ cũng phát ra ánh sáng đỏ tương tự.

Giọng nói lại vang lên một lần nữa.

"Kinh Phong một lưồng xây sóng lớn,


Ngàn năm năm tháng dẫn đầu

"Ta dùng cơ thể để vươn tới bầu trời

Cửu Thiên nhất kiếm chém Đại Yêu!”

Người Gác Đêm Tử Doanh Vương Thủ Dạ mời ngự toạ xem nhất kiếm."

"Một kiếm này có thể chém chết Yêu Vương! Một kiếm này là Vương Thủ Dạ chém ra với cái giá phải trả rất đắt, thiêu đốt sinh mệnh."

Thanh kiếm bay lên, gió dừng lại!

Kiếm rơi xuống, mây tan đi!

Sau một kiếm đó, hình bóng của Yêu Vương Đại Thao đã không còn tồn tại nữa.

Thi thể của Vương Thủ Dạ cũng rơi từ trên trời xuống, phiêu dật như một con diều ở phía chân trời.

Đi tới trước mặt Vương Thủ Dạ, ánh mắt Sở Dạ trở nên phức tạp.

Sau khi đứng một lúc lâu, hắn nhàn nhạt phun ra vài chữ.

“Ta sẽ chuyển lời thay ngươi.” Sau đó Sở Dạ ngước mắt nhìn về phía bầu trời.

Yêu Vương Đại Thao vốn dĩ đã bị Vương Thủ Dạ chém chết thế mà cơ thể của lại ngưng tụ một lần nữa

Khí tức phun ra nuốt vào, đều mang đến sự tuyệt vọng cho những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai.


Dưới một đòn kiếm đáng sợ như vậy của Vương Thủ Dạ, Yêu Vương Đại Thao vẫn bình an võ sự.

Vậy thì ở bên trong Vô Phong Nhai làm gì còn ai có thể ngăn cản Đại Thao chứ?

Chỉ trong chốc lát mà những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai đã loạn thành một đoàn.

Sở Dạ đi vào trong đám đông hoảng loạn, không một ai chú ý tới hần.

Chỉ có Đại Thao bao phủ trời xanh vẫn luôn chăm chú nhìn Sở Dạ.

Trước mặt Sở Dạ, tựa như có một nấc thang vô. hình, dẫn thẳng lên trời.

Mỗi lần Sở Dạ tiến lên phía trước một bước, trên không trung, bóng dáng của hẳn sẽ cao lên thêm một chút.

Cho đến khi bóng dáng của Sở Dạ bay lên không trung.

Lúc này mới có người bắt đầu chú ý tới Sở Dạ.

"Ai vậy? Hắn đang muốn làm gì?"

Trong Vô Phong Nhai, phần lớn các người tu hành đều không biết Sở Dạ.