Kể từ khi Kinh Nhất Mộng và hai người tu hành của Lăng Tiêu Kiếm Các xuất hiện.

Đám người Kim Quảng đã bị tấn công không dưới hai mươi lần trên hoang mạc này.

Thậm chí trong số đó còn có không ít cao thủ.

May mắn là mỗi lần đều có sự chỉ điểm của Sở Dạ, Đám người Kim Quảng mới có thể may mắn thoát nạn, phản sát những người tham gia tấn công.

Đối với những người này, Sở Dạ chưa bao giờ hỏi lai lịch của bọn họ, cũng không hỏi kẻ chủ mưu đứng sau bọn họ là ai, bao gồm người hoàng thất, người Lăng Tiêu Kiếm Các, kẻ thù của Sở gia...

Có quá nhiều người muốn hắn chết. . ngôn tình hoàn

Nhiều lúc hắn cũng lười nhớ.

Nhưng bởi vì gặp phải quá nhiều lượt công kích, lúc ra khỏi hoang mạc, trên người đám người Kim Quảng đã có những thương tích với nhiều mức độ khác nhau.

Bốn người nghiêm trọng nhất đã mất đi ý thức.

Nếu không được chữa trị kịp thời, ba ngày nữa sẽ khó sống sót.

Sở Dạ thì ngược lại, khi rời khỏi đế đô hắn thế nào, thì bây giờ vẫn như thế đấy.


Thậm chí ngay cả y bào trên người cũng không dính một hạt bụi nào.

Tuy nhiên đám người Kim Quảng cũng không có chút phàn nàn gì, trên suốt đường đi này, nếu như không có Sở Dạ, bọn họ đã chết vô số lần.

Nhóm người bọn họ lúc này đã đến mức Sở Dạ nói gì nghe nấy.

Sau một hành trình dài...

Đám người Kim Quảng cuối cùng đã nhìn thấy hình dáng của thành Phong Vân.

Thành Phong Vân là trạm trung chuyển trước khi đi vào Trường Uyên Tuyệt Cảnh.

Đến thành Phong Vân, sẽ có những người gác đêm thay bọn họ bắt giữ Sở Dạ, tiếp tục xuất phát từ thành Phong Vân đến Trường Uyên Tuyệt Cảnh.

Kim Quảng đã từng đến thành Phong Vân một lần.

Trước đây, thành Phong Vân nằm ở một khu vực hoang vu, ngoại trừ những người gác đêm của Trường Uyên Tuyệt Cảnh ra thì có rất ít người lạ đến đây.

Nhưng hôm nay, ngay ngoài cổng thành đã có thể nhìn thấy rất nhiều người lạ ra vào, xét theo khí tức tỏa ra từ những người này thì phần lớn đều là người tu hành.

Chẳng qua đều là một ít tán tu ở cảnh giới thấp.


Sự xuất hiện của nhiều người tu hành như vậy ở thành Phong Vân khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ, có phải trong thành Phong Vân đã xảy ra chuyện gì lớn hay không?

Nhưng dù có chuyện lớn đến đâu cũng không liên quan gì đến đám người Kim Quảng.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là đưa Sở Dạ đến thành Phong Vân.

Sau khi vào thành Phong Vân, Kim Quảng đưa theo cỗ xe đến nơi dừng chân của Trường Uyên Tuyệt Cảnh trên địa đồ.

Đó chỉ là một căn nhà gỗ đổ nát.

Bên trong nhà gỗ phủ đầy bụi và mạng nhện.

Hình như đã lâu không có ai đến đây.

Chỉ có một ông lão lưng gù đang ngồi xổm trước ngưỡng cửa ngôi nhà gỗ, chậm rãi phả ra rít vào điếu thuốc lá.

Đôi mắt ông lão trống rỗng, như thể đang tận hưởng phần còn lại của cuộc đời.

Nhìn thấy ông lão này, Kim Quảng lịch sự bước tới hỏi: “Xin hỏi lão nhân gia, mọi người của Trường Uyên Tuyệt Cảnh đâu rồi?”

Ông lão lại rít thêm hai hơi thuốc lá.

Thở ra một làn khói, rồi nói: “Các người đến từ thành Thiên Ninh đúng không?”

Kim Quảng gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Ông lão nói: “Để lại công văn dẫn độ và người đưa đến lại, các người có thể đi rồi.”

Kim Quảng nhìn ông lão, có chút nghi hoặc: “Không biết lão nhân gia đây là?”