“Sao lại hôn em?” Đã từ rất lâu rồi cô với Lưu Trạch Hằng không có động chạm thân mật anh đột ngột làm thế khiến Lưu Tiêu Di có chút xấu hổ không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là vòng tay ôm lại anh.
“Thích thì hôn thôi...”
“Em còn chưa đồng ý làm bạn gái anh đâu...”
“Thế thì em mau mau đồng ý đi!” Lưu Trạch Hằng giở trò làm nũng, tóc mai cọ vào hõm vai cô ngưa ngứa.
“A... Đừng dụi nữa, em nhột...” Lưu Tiêu Di giơ tay lên cố gắng giữ lấy đầu anh, không để cho anh dụi lung tung nữa, hai tay ôm lấy mặt anh đối diện với cô, trán hai người kề sát với nhau. Đã rất lâu rồi cô không còn thấy Lưu Trạch Hằng cười đẹp đến thế, từ lúc anh bắt đầu "trưởng thành" cô đã không còn thấy anh cười vô tư như vậy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người cứ thế nhìn nhau, tình ý tràn ra trong khóe mắt, đời trước chuyện quan hệ vợ chồng của hai người vô cùng hài hòa như sinh ra để dành cho nhau vậy, lửa dục cứ thế cháy lên giữa hai người. Lưu Trạch Hằng vươn người đè cô xuống sô pha, bờ môi dần tiến tới môi cô...
“Hai đứa đang làm gì vậy?” Mẹ Lưu Trạch Hằng vừa bước một chân vào nhà, đập vào mắt là cảnh hai đứa trẻ một trên một dưới trên sô-pha, cứ thế đứng sững người ở cửa.
Hai người vừa rồi quá "tập trung " không để ý tiếng mở cửa, may mắn quần áo hai người vẫn còn đầy đủ, vẫn chưa thiếu cái nào, hai người vội vàng ngồi thẳng dậy, Lưu Tiêu Di ấp úng giải thích: “Vừa nãy Trạch Hằng bị vấp và chân ghế nên ngã...”
Mẹ Lưu Trạch Hằng trầm mặt nhìn hai người, rõ ràng bà không tin vào cái lý do sứt sẹo kia của cô.
“Trạch Hằng, vào phòng mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con!” Bà nổi giận thật rồi, nghiêm giọng gọi Lưu Trạch Hằng.
Lưu Tiêu Di nhớ lại  một lần kia ở kiếp trước, cô lừa Lưu Trạch Hằng lên giường với mình lại sơ ý để mang thai, anh vì cô mà giấu giếm gia đình nhận hết tội lỗi về mình, bị bố mẹ hai bên đánh thừa sống thiếu chết. Cô lo lắng lát nữa bà sẽ đánh Lưu Trạch Hằng, thế nên anh vừa đứng dậy cô lo lắng kéo lấy vạt áo anh, ngẩng đầu do dự.
“Không sao đâu, em mau ăn cơm đi, không thì nguội mất.”

Mấy ngày này bà phát hiện Lưu Trạch Hằng thật sự thay đổi, không còn lạnh lùng như trước nữa. Trước nay bà vẫn luôn yên tâm về hai đứa nhỏ này, dù sao đấy cũng là con trai bà, bà biết. Ai ngờ hôm nay bà lại nhìn thấy cảnh này, con trai bà đè lên người con gái nhà người ta đấy, nếu như để bố mẹ Lưu Tiêu Di biết được, không tức chết mới lạ, bà phải tranh thủ dạy dỗ lại Lưu Trạch Hằng.
Lưu Tiêu Di nhìn Lưu Trạch Hằng đi vào trong phòng mẹ anh, ngồi bên ngoài vẫn nghe được một chút tiếng vọng, nhưng lại không rõ là đang nói gì. Lưu Trạch Hằng dặn cô cứ ăn cơm trước, nhưng trong lòng cô vẫn cứ lo lắng không yên, cô cứ thế ngồi ở bàn ăn rất lâu. Khoảng chừng hai mươi phút sau, Lưu Trạch Hằng nguyên vẹn không sứt miếng nào đi ra khỏi phòng, cô mới thoáng yên tâm. Mẹ anh cũng chỉ quay về nhà lấy chút đồ, lấy xong bà cũng vội vã rời đi, ra đến cửa bà còn không yên tâm mà dặn lại anh: “Nhớ lời mẹ dặn đấy.”
“Con biết rồi mà mẹ.” Lưu Trạch Hằng trả lời.
Lưu Tiêu Di nhìn bà bước ra khỏi cửa mới hỏi Lưu Trạch Hằng: “Vừa rồi mẹ nói chuyện gì với anh thế?”
“Ngoài chuyện của chúng ta ra thì còn chuyện gì, mẹ nói trước khi tốt nghiệp không thể đụng vào em.” Lưu Trạch Hằng thấy canh đã nguội, nói: “Đã bảo em ăn cơm trước đi mà, sao lại không ăn?” Nói chưa dứt lời đã cầm bát canh vào bếp hâm nóng.
Lưu Tiêu Di hơi lo lắng, cũng đi theo anh, tiếp tục hỏi: “Mẹ có đánh anh không, có đau chỗ nào không.” Lưu Tiêu Di vừa hỏi vừa kéo áo anh kiểm tra.
Lưu Trạch Hằng chỉnh lại vài vạt áo bị Lưu Tiêu Di kéo nhăn, nói: “Không  đâu, mẹ thương anh như thế nỡ lòng nào đánh anh, đằng nào thì anh cũng chưa làm gì em mà.”
“Vừa nãy, thiếu chút nữa là anh chạm vào rồi đó...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không đâu...” Lưu Trạch Hằng phủ định: “Vừa rồi anh chỉ định hôn em thôi, không định làm gì em cả. Em vẫn còn nhỏ, anh cũng không chuẩn bị cái đó, anh nhất định sẽ không để chuyện đó  lặp lại ở kiếp này nữa, còn đi học mà mang thai quá khó khăn cho em.”
“Chuyện đó đâu phải lỗi của anh...” Nguồn cơn mọi sự năm đó dù sao cũng đều do cô.
“Không, đó là lỗi của anh, anh không nghĩ đến chuyện phải bảo vệ cho em. Nếu lúc đó anh cso một chút ý thức phòng vệ, dù  chuyện đó đã xảy ra chỉ cần sau đó anh cho em uống thuốc tránh thai cũng được mà, ít nhất cũng không để em bị sảy thai, xém chút nữa thì mất mạng.”

Kiếp trước anh quá bị động, một số chuyện cứ thế xảy ra, vượt quá so với dự tính của anh. Đã đủ làm anh tay chân luống cuống, không biết phải xử lý ra sao...
“Cho nên, kiếp này anh muốn cứ như những cặp đôi bình thường khác, yêu đương, kết hôn, sinh con, lần lượt từng bước một không cần phải vội vàng.”
“Tiêu Di, anh biết bản thân anh còn thiếu sót rất nhiều thứ, nhưng mà anh xin em, anh còn gì không tốt em cứ nói ra anh sẽ  cố gắng hết sức để thay đổi, không, nhất định, nhất định anh sẽ thay đổi..”
Lưu Tiêu Di không nghĩ tới anh đã tính toán chu toàn tương lai cho cả hai, trong lòng vô cùng vui vẻ, chỉ là vừa mới mạnh miệng nói phải thử thách ai đó nên vẫn phải cố gắng nói chuyện như thường: “Được rồi, đừng nói nữa, ngày tháng còn dài bây giờ ăn cơm đã.”
...
Cuối tháng mười, chuẩn bị thi thử lần đầu tiên, Trình Trí An chờ cả nhóm đang huấn luyện ở thành phố Thanh Dương về thi. Trở về phòng học cũ, nhưng chỗ ngồi đã khác, Trình Trí An ngồi gần cuối lớp, Lưu Tiêu Di thì bị xếp ở mấy bàn đầu khoảng cách bây giờ thật sự quá xa đi. Không cách nào để tám chuyện như lúc trước quay ngang là thấy nữa, khá buồn.
Thế nên cứ đến giải lao giữa giờ là Trình Trí An lại đi lên chỗ cô ngồi cùng cô nói chuyện, bởi vì ở thành phố Thanh Dương mỗi ngày đều phải học vẽ tranh, buổi tối thì phải tự học các môn văn hóa, không có thời gian nói chuyện với nhau, bây giờ trở lại trường học có rất nhiều chuyện để tám nha, một ít chuyện thú vị trên lớp huấn luyện, một ít kiến thức mới mẻ.
Trình Trí An được ông trời ưu ái cho khuôn mặt soái ca vô cùng hút fan, mấy bạn nữ bên cạnh cũng chơi khá thân với Lưu Tiêu Di, cũng nghe anh nói chuyện rất chăm chú, không chỉ nghe thôi, thỉnh thoảng cũng tham gia nói vài câu, vẻ mặt vô cùng hâm mộ thiếu điều tỏa sáng lấp lánh. Tô Băng nhìn Lưu Tiêu Di như vậy thì khó chịu có gì hay ho đâu mà ai cũng xoay quanh cô, ra vẻ giận dỗi nói: “Các cậu không nhỏ tiếng một chút được à? Ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng các bạn khác học bài!”
Hội chị em làm sao không nghe ra vị chua trong giọng nói của Tô Băng, trăm miệng một lời đáp trả: “Đang ra chơi mà, nói chuyện ồn chút thì có sao, chúng mình không làm ồn, ngoài hành lang cũng ồn vậy!”
Trình Trí An vẫn luôn đóng vai đại sứ hòa bình, lên tiếng xoa dịu hội chị em nóng nảy: “Thôi chúng mình ra hành lang nói chuyện, không nên quấy rầy các bạn nghỉ ngơi học tập.”
Cuối cùng hội chị em cũng chịu cùng Trình Trí An ra hành lang nói chuyện tiếp, Lưu Tiêu Di vốn cũng đi cùng cả nhóm ra hành lang tám tiếp, nhưng giữa đường thì bị gọi lại.

“Tiểu Di..” Lưu Trạch Hằng đang ngồi ở tổ 4 vẫy tay gọi Lưu Tiêu Di.
“Có chuyện gì thế?” Lưu Tiêu Di ngoan ngoãn đáp lời đi từ tổ 1 sang tổ 4. trước mặt Lưu Trạch Hằng có một ghế trống cô liền ngồi tạm ở đó.
“Không có gì, chỉ muốn em ở đây, với anh.” Lưu Trạch Hằng khóe miệng hơi hơi kéo lên, chỉ vì cô đến đây với anh.
Lưu Tiêu Di để tay lên bàn gối đầu nhìn anh, cười nói: “Anh ghen à?”
“Ừ.” Lưu Trạch Hằng thừa nhận, anh đang ghen. Trước kia Lưu Tiêu Di vì sợ anh hiểu lầm, vẫn luôn không chơi cùng con trai luôn giữ vững khoảng cách bạn bè, anh cũng vì thế mà vô cùng yên tâm về cô. Anh rất biết ơn, Trình Trí An vào lúc Lưu Tiêu Di bị ngập trong bóng đêm đen tối nhất, anh ta đã kéo lấy cô giúp cô có can đảm để đối mặt với thế giới này lần nữa.
Nhưng như thế  không có nghĩa là anh sẽ nhường Lưu Tiêu Di cho ai.
“Đừng như vậy, em với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi, người em thích là anh.”
Lưu Trạch Hằng nghe Lưu Tiêu Di nói “người em thích là anh”, cong môi cười.
Chuông vào lớp reo lên, Trình Trí An quay về lớp, đã là tiết cuối rồi nên Trình Trí An ngồi ở tổ 2, lại quay sang cô đang ngồi ở tổ 4 hỏi: “Tiểu Di, buổi tối tự học xong chúng mình đi ăn đêm nhé.”
Lưu Tiêu Di nhìn Lưu Trạch Hằng, anh lắc đầu không muốn cô đi. Lưu Tiêu Di lại trả lời Trình Trí An: “Ok!”
Lưu Trạch Hằng nháy mắt đen mặt.
Lưu Tiêu Di cười nói: “Chúng ta cùng đi, cậu ấy rất dễ chơi chung.”
Lưu Trạch Hằng hơi khó chịu, trên đời có người đàn ông nào lại chơi chung với bạn thân khác giới của vợ mình không chứ?
...

Hết giờ tự học buổi tối, Trình Trí An còn gọi thêm một người bạn cùng huấn luyện ở thành phố Thanh Dương, Lý Tuấn Văn, 4 người cùng nhau ăn cháo niêu ở một quán ăn đêm cạnh trường. Trình Trí An nhìn thấy Lưu Tiêu Di đi cùng với tảng núi băng  đến, có chút ngạc nhiên. Rất nhanh ra vẻ hiểu rõ nội tình, trưng ra gương mặt hóng chuyện cười tà: “Yêu rồi?”
“Không có đâu! Còn đang trong thời gian thử thách.” Lưu Tiêu Di liếc mắt nhìn Lưu Trạch Hằng, anh chàng  này bị bệnh sạch sẽ, lấy khăn ướt lau ghế ba lần xong mới dám ngồi, mặt bàn ít nhất cũng đã bị lau khoảng năm sáu lần.
Lý Tuấn Văn vẫn chưa hết ngạc nhiên, tảng núi băng và Lưu Tiêu Di quen nhau, còn cần trải qua thử thách? Lý Tuấn Văn đã ở đây hơn hai năm, đã nghe không biết bao nhiêu nữ sinh nói chuyện với nhau về Lưu Trạch Hằng blah blah, diện mạo, thành tích, thậm chí cậu ta ăn gì mặc gì, ra đường hôm nay không mang ô cũng đều được các cô gái ấy bình luận sôi nổi. Người thích cậu ta nhiều vô cùng đến anh còn phát ghen đấy, chính là bản thân cậu ta cũng chưa từng tỏ thái độ gì với họ, dù sao cũng không hổ danh cậu ta là tảng băng ngàn năm, lạnh băng băng, người sống chớ lại gần.
Lưu Tiêu Di biết Lưu Trạch Hằng không thoải mái, cô lấy khăn giấy vô cùng chăm chỉ miệt mài giúp ai đó lau mặt bàn. Lau lau, mặt bàn bám đen vừa nãy giờ đây sáng đến mức có thể soi gương.
Trình Trí An nhìn Lưu Tiêu Di, đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi, miệng thì nói “thử thách ” trong lòng vẫn là hướng về người ta rồi.
Mọi người cùng nhau gọi vài món, vừa ăn vừa trò chuyện, chỉ có Lưu Trạch Hằng từ đầu đến cuối vẫn cầm lon coca uống, vừa uống vừa im lặng nghe bọn họ nói chuyện kinh nghiệm vẽ tranh với một chút chuyện tâm đắc về tranh.
Trình Trí An cũng rất cố gắng, tới Thanh Dương huấn luyện hơn một tháng tiến bộ rất nhiều, Lưu Tiêu Di từng nói, Trình Trí An rất có thiên phú, chỉ là trước kia không ai biết mà thôi, anh ta vì một người con gái mà chuyển ngành học chọn khoa mỹ thuật chỉ để thi cùng trường với người ta.
Nói đến thi đại học, Lưu Trạch Hằng giống như chưa từng bỏ thời gian suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, anh ư, nhất định là sẽ học đại học Thanh Dương. Đại học Thanh Dương là trường đại học đứng top đầu trong tỉnh, học ở tỉnh thành, phần lớn là do gần nhà, cách khoảng hai tiếng đi xe. Kiếp trước Lưu Tiêu Di thi vào trường đại học hạng ba đối điện với Thanh Dương, nếu lần này môn mỹ thuật tạo hình kết quả khá một chút cũng có thể đỗ vào trường tốt hơn chút. Trong tỉnh 
cũng có một trường mỹ thuật trọng điểm ở ngoại thành, mà đại học Thanh Dương ở nội thành, cách nhau khoảng 2 tiếng đi xe bus. Đại học Thanh Dương cũng tuyển sinh viên mỹ thuật, nhưng hướng phát triển giảng dạy chủ yếu là công nghiệp và thời trang. Anh rất muốn học cùng một trường đại học với cô, chỉ là anh không biết cô có thích ngành thiết kế công nghiệp hay thiết kế thời trang không.
Vừa lúc, Trình Trí An nói muốn thi vào học viện Mỹ Thuật Đế Đô, Lý Tuấn Văn cũng tiếp lời, Lưu Tiêu Di  nâng ly nói: "Chúc chúng ta đều thi đỗ học viện Mỹ Thuật Đế Đô, cạn ly."
Khoan đã, Đế Đô?
Đế Đô cách thành phố Thanh Dương những 3000 km!
Chuyển ngữ: Nấm