Chương 38: Tình địch (3): Cứng như thế này mới gọi là cơ bắp

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Cảnh sát đặc nhiệm đã đến. Toàn bộ trung tâm mua sắm bị phong tỏa ba tầng ngoài ba tầng trong. Cố Ninh vội vàng đi tìm cậu bé trước khi cảnh sát ập vào.

Lúc cảnh sát ập vào, Cố Ninh đã thành thật quay lại siêu thị nhỏ. Tên côn đồ mặt mũi sưng vù không đứng dậy nổi bị cảnh sát trực tiếp đưa đi, những người còn lại thì ghi lời khai.

Cố Ninh thừa dịp mọi người không chú ý, phất tay mở cửa đồng, đưa đám tiểu yêu tụ tập lên đường.

Viên cảnh sát đang tìm thang, chuẩn bị trèo lên lấy khẩu súng dính trên trần nhà. Tiểu yêu vừa vào cửa, thì khẩu súng kia đột nhiên mất đi yêu lực, rơi bịch xuống đất.

Cố Ninh nhìn bốn phía, thấy Tiểu Sơn trong đống người lấy lời khai.

"Sao cậu cũng vào?" Cố Ninh cau mày.

Tiểu Sơn nhìn thấy Cố Ninh, thì cả người đều thả lỏng, "Đi vào tìm cậu, nếu như tôi để một mình cậu đi vào, thì sư huynh sẽ đập chết tôi chứ sao?"

Lúc hai người lên xe, Nguyên Nguyên vẫn còn ngoan ngoãn đợi, khi thấy Tiểu Sơn, trong mắt cô ấy lần đầu tiên có chút sùng bái, "Anh Tiểu Sơn, anh có biết không, anh vừa nãy xông vào cứu chị Ninh Ninh —— mặc dù em cảm thấy chị Ninh Ninh cũng không cần anh cứu —— trông rất đẹp trai!"

Tiểu Sơn xấu hổ, nói sang chuyện khác, "Chúng ta đi thôi, trễ cả cả buổi rồi, khách hàng đợi đến sốt ruột."

Đại học U nằm đối diện với Đại học S của Sở Hiên, tương đối xa. Vị khách hàng may mắn rút xổ số trúng dịch vụ miễn phí của Ninh Hợp Đường này, ở trong ký túc xá sinh viên của Đại học U.

Cố Ninh vừa tới dưới lầu, là đã nhìn thấy bạn học 'Tiểu Nha Tiêm Tiêm' này chờ ở bên ngoài, là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi. Nhìn thấy đám Cố Ninh, thì tò mò nhìn quanh, "Anh trai rất đẹp trai của mọi người đâu? Không đến sao?"

Cố Ninh bất lực: Cô ấy gọi cho chúng ta tới, chính là để xem anh trai?

"Anh ấy sao? Anh ấy không phụ trách nghiệp vụ này." Tiểu Sơn thuận miệng qua loa, "Em gửi tin nhắn nói có người trúng tà, bảo chúng tôi tới xem một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cô gái "Tiểu Nha" kia dẫn bọn họ lên lầu, nói, "Là bạn cùng phòng của em, hai bọn em đều từ Trung Quốc tới. Em cảm thấy hình như cậu ấy bị điên rồi."

"Nếu như bị điên, thì nên dẫn cô ấy đi gặp bác sĩ. Trường của các em có tư vấn tâm lý miễn phí chứ?" Cố Ninh trịnh trọng đề nghị. Ở nhà mấy du học sinh này đều là bảo bối, đột nhiên phải xa nhà, thì gặp một số vấn đề về tâm lý cũng rất bình thường.

"Tư vấn tâm lý?" Tiểu Nha ngạc nhiên, "Em cho rằng chị sẽ nhân cơ hội rao bán nước bùa gì đó cho em, em sẽ lén rót hết cho cậu ấy, đầu xuôi đuôi lọt."

Hóa ra cô ấy đang có loại ý tưởng ma quái này.

"Em nói cô ấy điên rồi, là điên như thế nào?" Cố Ninh hỏi.

"Ban ngày ngủ, ban đêm hoạt động, đóng cửa phòng, còn vừa nói vừa cười ở trong đó, không biết đang làm gì. Khi bước ra khỏi phòng thì mặt vô hồn, mắt đờ đẫn, em nói chuyện với cậu ấy đều không có phản ứng gì, mới ăn được một chút thì đi nhà vệ sinh, rồi lại quay về phòng."

Nguyên Nguyên chen vào nói, "Đây mà tính là điên cái gì? Lúc mọi người lên mạng xem phim chơi game, không phải đều như vậy sao? Cậu không chịu được thức đêm sao?"

Tiểu Nha nghiêm túc nói, "Mỗi ngày tôi đều dậy lúc năm giờ sáng, ăn sáng vận động, ban ngày lên lớp làm bài tập, buổi tối đi ngủ đúng chín giờ, thời gian lên mạng luôn kiểm soát trong vòng hai tiếng, chưa bao giờ thức khuya."

Cố Ninh và Nguyên Nguyên nhìn nhau, trong lòng thầm than: Cô ấy mới là người không bình thường đó?

Tiểu Nha và bạn cùng phòng ở trong một phòng ký túc xá hai người, phần dùng chung bên ngoài rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho ghế salon nhỏ, bên trong là hai căn phòng riêng biệt. Một phòng mở cửa, bên trong chỉ có một cái giường ngủ cho một người và một cái bàn kèm theo giá sách, còn cửa của một phòng khác thì đóng chặt.

"Văn Văn? Văn Văn?" Tiểu Nha đi thẳng đến gõ cửa phòng đang đóng.

Gõ một lúc lâu, cửa mới mở ra một chút.

"Có chuyện sao?" Đứng cạnh cửa là một cô gái không lớn hơn Tiểu Nha bao nhiêu, mặc một chiếc váy ngủ vải bông màu trắng, tóc xõa dài, đôi mắt thâm quầng, giống như không thể tập trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc.

Khách quan mà nói, thì cô gái ấy trông vẫn khá đẹp. Nhưng lại có vẻ không bình thường.

"Văn Văn, cậu đã không đến lớp nhiều ngày rồi, có mấy bài tập nhỏ chưa nộp, ở đây không thể so với Trung Quốc, điểm ngày thường không có, thì sẽ đánh trượt." Tiểu Nha nói rất chân thành.

Văn Văn nhếch miệng cười, "Không có sao." Cửa sắp đóng lại.

"Chờ một chút." Tiểu Nha vội vàng nói, "Đây là cố vấn tâm lý mà tôi mời tới, cậu có muốn nói chuyện với cô ấy một chút không?"

Văn Văn cau mày, "Cố vấn tâm lý? Tại sao tôi lại cần cố vấn tâm lý?"

Cố Ninh vốn đang lắng nghe ở phía sau Tiểu Nha, nhưng đột nhiên tiến lên trước, giữ cánh cửa Văn Văn định đóng lại, "Bạn học này, khắp người bạn đều là yêu khí, tinh khí bị tổn hại, nếu tiếp tục như vậy nữa, thì chỉ sợ sống không được bao lâu đâu."

Văn Văn nghe vậy thì im lặng một lúc, sau đó lại dùng ánh mắt u ám nhìn Tiểu Nha, trên mặt đều là: Cố vấn tâm lý mà cậu mời tới còn kiêm chức xem tướng sao?

Cố Ninh đè cửa không buông, "Tôi vào xem một chút?"

Tay của Văn Văn cũng dùng sức nắm cửa, vẻ mặt kiên quyết, "Việc của tôi, không cần cô quản."

"Bắt yêu là việc của tôi, có quản hay không cũng không phải do cô định đoạt."

Giữa lúc này, Cố Ninh nhanh tay ấn tay còn lại lên trước ngực Văn Văn, một lá bùa màu vàng đập trước ngực Văn Văn. Văn Văn lập tức mềm nhũn ngã xuống.

"Nguyên Nguyên, Tiểu Sơn, dìu cô ấy đến ghế salon đi." Cố Ninh đưa tay đỡ Văn Văn, kéo cô ấy ra khỏi cửa, "Tôi muốn vào xem một chút, trong phòng này có vẻ không ổn, mọi người ở bên ngoài đợi, không gọi thì mọi người không được vào."

Cố Ninh bước vào căn phòng nhỏ của Văn Văn, tiện tay đóng cửa lại.

Những năm này Cố Ninh đã bắt được không ít yêu ma, đám tiểu yêu bất kể thiện hay ác, thì đều biết nơi này không phải địa bàn của chúng, hơi lơ là một chút thì sẽ bị đưa về quê nhà, cho nên đều sống rất cẩn thận, có lộ mặt thì cũng không dễ gì mà hiện nguyên hình. Hoặc là giống như Hạ Bạch vậy, bám lên con người, che giấu mùi của mình.

Cố Ninh chưa bao giờ nhìn thấy một bầu không khí tràn đầy yêu khí như căn phòng này.

Yêu khí mặc dù phách lối, nhưng lại không hung dữ, giống như một người không có tiền vậy, ném đầy đồng xu một tệ khắp phòng. Cố Ninh cũng không quá để trong lòng, nhìn chung quanh, đặt túi lớn xuống, lấy ra một lá bùa.

Vừa đốt, thì ngọn lửa màu xanh lập tức bốc lên, rầm một tiếng vang thật lớn.

Cố Ninh thầm chửi một tiếng trong lòng. Lơ là rồi.

Tại năm góc của căn phòng nhỏ dọc theo vách tường, đột nhiên có năm đồng tiền phát ra ánh sáng chói mắt, năm ánh sáng này hội tụ về một điểm, đốt một nén hương trên giá sách, một tầng sương mù dày đặc màu đen đột nhiên tràn ra từ cái lỗ ở giữa đồng xu, bao trùm cả căn phòng.

Cố Ninh nín thở, đến khi sắp không chịu nổi nữa, thì sương mù dày đặc cuối cùng cũng tiêu tán, trước mắt hiện ra một chỗ xa lạ.

Cố Ninh liếc nhìn xung quanh, biết tất cả đều là ảo ảnh, chẳng thèm nhìn nữa, mà ngồi xuống trầm tư.

Trước kia đã từng nghe ông nội nói, năm đồng tiền xu tạo thành Kim cang dẫn hồn trận, còn rất lợi hại, đã bị thất truyền rất nhiều năm. Bây giờ vậy mà lại có thể nhìn thấy ở một quốc gia cách ngàn dặm.

Chỉ cần bố trí tốt trận địa này, thiết lập một mồi nhử để kích hoạt trận pháp, một khi dẫn hồn trận được khởi động, thì sẽ dùng dẫn hồn hương để hút dương hồn của người sống đi vào trận địa này, để cho dương hồn không nhận ra rơi vào trận địa. Trước khi dẫn hồn hương cháy xong, mà không thể ra ngoài được, thì dương hồn cũng xem như không trở về được.

Bây giờ nhìn lại, thì mồi nhử để kích hoạt dẫn hồn trận trong phòng của Văn Văn, chính là đốt bùa lửa. Người bày ra trận địa này biết nếu như có người đi vào bắt yêu, thì việc đốt bùa lửa là không thể tránh khỏi, cố tình làm ra cái bẫy này.

Phải làm thế nào để thoát ra đây?

Ông nội nói, trong trận địa có cửa sinh, không biết cửa sinh đang ở đâu?

Cố Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận quan sát xung quanh, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lúc đang suy nghĩ, thì xung quanh lại đột nhiên có tiếng sét đánh, bên cạnh Cố Ninh xuất hiện một bóng người.

Cố Ninh im lặng. Không phải đã nói với đám Tiểu Sơn không được vào rồi sao? Lỗ vốn một không đủ, còn muốn mua một tặng một sao?

Bóng người kia dần dần ngưng tụ thành thật thể.

Cố Ninh nhíu mày, "Sao anh lại tới?"

Trên mặt Sở Hiên không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút tò mò, nhìn chung quanh, "Tiểu Sơn gọi điện cho anh, nói em sau khi vào một căn phòng thì không đi ra, có thể gặp nguy hiểm, cho nên anh mới tới xem. Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm, sau đó thấy em nằm bất động trên mặt đất, anh tiến lên một bước, thì rơi vào đây. Đây là chỗ nào?"

Cố Ninh suy nghĩ một chút, "Theo như cách giải thích mê tín phong kiến ​​của chúng tôi, thì bây giờ chúng ta đang ở trong một ảo trận tên là Kim cang dẫn hồn trận, hai chúng ta đều bị dẫn hồn hương mê hoặc, rơi vào trận địa của sinh hồn. Nếu theo như cách giải thích không mê tín của các anh, thì tôi cũng không biết. Ảo giác tập thể? Không gian song song?"

"Em nói bây giờ chúng ta là sinh hồn, không có cơ thể?" Sở Hiên duỗi một ngón tay, chọc cánh tay của Cố Ninh cánh tay. "Có thịt, mềm mềm, có không ít."

Đây là nói cô mập sao? Cố Ninh nổi giận, nắm chặt tay duỗi thẳng cánh tay, "Đây là cơ bắp có được không?"

Sở Hiên cầm tay của Cố Ninh đè lên cánh tay của mình, "Em nhất định là có hiểu lầm gì với cơ bắp rồi. Cứng như thế này mới gọi là cơ bắp."

Cơ tay của anh phồng lên dưới lớp áo mỏng, săn chắc mạnh mẽ.

"Đè xong lại không buông tay, thích sao?" Sở Hiên hơi nghiêng người tới.

Cố Ninh rút tay về, "Những thứ này đều là ảo giác."

"Cơ thể là ảo giác, cảnh vật xung quanh cũng vậy?" Sở Hiên lại liếc nhìn những ảo ảnh xung quanh mình, sau đó không nhìn nữa, nhìn Cố Ninh chăm chú, trong mắt mang theo chút trêu ghẹo.

Cố Ninh vẫn luôn không muốn thảo luận với anh về cảnh vật xung quanh.

Cố Ninh là người đầu tiên rơi vào đây, đây chính là ảo ảnh trong lòng Cố Ninh.

Dẫn hồn trận kíƈɦ ŧɦíƈɦ bực dọc trong lòng sinh hồn, thủ đoạn được dùng chính là khiến cho bạn nhìn thấy những thứ bạn không muốn nhìn thấy nhất, mê loạn tâm trí con người.

Bây giờ Cố Ninh và Sở Hiên đang lơ lửng trong khoảng không đen kịt, bốn phía còn có vô số ảo ảnh vây quanh, đều là bóng người của một cặp rồi lại một cặp, có gần hơn một chút, rõ ràng hơn một chút, có xa hơn một chút, nhìn không quá rõ. Nhưng tất cả đều có cùng một chủ đề, làm cùng một chuyện.

Là Sở Hiên. Sở Hiên cùng với đủ loại đủ kiểu phụ nữ thuộc mọi chủng tộc Hoàn phì Yến gầy [1] khác nhau hú hí, vuốt ve, quấn quít nhau.

[1] Hoàn phì Yến gầy: Cụm gốc là Hoàn phì Yến sấu 環肥燕瘦 chỉ sự đối lập về thân hình giữa hai đại mỹ nhân là Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế và Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông.

Đôi lời tâm tình của editor: Lộ ra rồi nhé Cố Ninh, hết đường chối với anh Hiên rồi. =)))))