Đời trước, sau khi Kim Mộng được cô và Bành Lăng Tân cứu, trở thành một đội viên trong đoàn.

Kim Mộng thích kêu cô Thích Tiểu Miên, mà cũng chỉ cô ấy kêu cô là Thích Tiểu Miên.

Mang theo một chút nuông chiều của người chị đối với em gái, chẳng sợ Thích Miên có mạnh tới đâu, cũng trước sau rất lo lắng cho Thích Miên.

Hiện giờ, xưng hô Thích Tiểu Miên này, lại phát ra từ miệng một người giả mạo.

Người giả mạo này giống hệt Kim Mộng, mà cô ta biết Bành Lăng Tân, biết Thích Miên, thậm chí biết chuyện chỉ có Kim Mộng đời trước mới biết.

Bởi vì ngay cả Kim Mộng đời này cũng chưa từng gặp Thích Miên.

Cô ấy không quen biết hiện tại Thích Miên, càng không cần nói đến xưng hô thân mật như vậy.

Nếu người giả mạo này biết Bành Lăng Tân, còn có thể nói là bởi vì Bành Lăng Tân cướp đi Kim Mộng nên bị bọn họ tra ra thân phận, nhưng xưng hô mà hiện tại đến Kim Mộng thật sự còn không biết, người giả làm sao biết được?

"Cô biết cái gì? Nói." Đao Thích Miên lại ấn xuống một phân, cơ hồ muốn cắt cổ người phụ nữ giả mạo.

Người này cực kỳ sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, hơi hơi hé miệng, tầm mắt lại hướng về mập mạp chết trên mặt đất, sợ mình nói ra lời không nên gì đó, cũng sẽ bị dị chủng phá từ trong người ra.

Thích Miên lạnh giọng: "Cô còn không nói, không cần chờ dị chủng xé người chui ra, hiện tại cô sẽ chết ngay."

"Tôi hỏi một câu, cô đáp một câu. Cô là ai, vì sao ở chỗ này?"

Người phụ nữ khóc lóc, trên gò má nước mắt và dịch mủ chảy lẫn vào nhau: "Tôi, tôi tên Tiểu Hồng, là bọn họ tìm tới thế thân người phụ nữ xinh đẹp kia."

"Dị năng gì?"

"Ô ô...... Dị năng của tôi là clone, chỉ cần có DNA, tóc, móng tay, máu thịt của đối phương là tôi có thể bắt chước, bề ngoài, vân tay, thậm chí là dị năng."

Thích Miên không ngoài ý muốn, gật đầu.

Kim Mộng đẹp nhất không chỉ là vẻ bên ngoài mà còn ở chỗ, dị năng của cô mang đến ấn tượng rất tốt cho những người khác.

Nhìn thấy Kim Mộng từ ánh mắt đầu tiên, trừ phi có cấp bậc dị năng cao hơn không bị ảnh hưởng, nếu không rất khó nảy sinh ra chán ghét.

Cho nên người phụ nữ Tiểu Hồng giả mạo này sẽ hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, ngay cả Thích Miên lúc vừa thấy cũng không hoài nghi.

Khó trách người căn cứ Thành Đông không sợ hãi, bọn họ chắc cảm thấy giả mạo sẽ không bị phát hiện.

Người phụ nữ gian nan nuốt nước miếng: "Bọn họ cho tôi rất nhiều đầu tóc của Kim Mộng, đủ cho tôi dùng đến già... Họ nói người lãnh đạo căn cứ đế đô chỉ tên tôi, là muốn tôi qua hầu hạ."

"Dù sao tôi...... Ở đâu hầu hạ lại không phải hầu hạ?"

Thích Miên nhíu mày, hiểu được Tiểu Hồng là làm nghề gì.

Có dị năng này sẽ tạo ra được chút ít yêu thích từ nam lẫn nữ, ở mạt thế dùng thân thể làm trao đổi cũng không phải là chuyện lạ.

Chỉ không biết những người đó có biết khuôn mặt chân chính của cô ta hay không...

Thích Miên trầm giọng: "Thích Tiểu Miên tên này là ai nói cho cô?"

Người phụ nữ rúc đầu, nhận ra mình còn chưa bị dị chủng phá cơ thể chui ra, gan dạ được thêm một chút, yếu ớt nói: "Không có ai nói cho tôi..."

Đao Thích Miên lập tức nhích nhích, người phụ nữ sợ tới mức kêu lên nức nở, ngực run rẩy, thở d.ốc: "Thật mà!"

"Tôi... sau khi tôi biến thành Kim Mộng, họ cho tôi một ống máu! Uống ống máu đó xong, tôi ngủ một giấc, mơ một giấc mơ... thấy được Kim Mộng ở chung với mấy người."

"Có Kim Mộng, Bành Lăng Tân, còn có một người câm nhỏ."

Thích Miên: "!!!"

Người phụ nữ không nhận ra được Thích Miên khiếp sợ, tiếp tục: "Đám người có quan hệ rất tốt, Kim Mộng kêu tên Thích Tiểu Miên, A Tân, người câm nhỏ là người yêu của Thích Miên, tôi nghe nói lần này người dẫn đội căn cứ đế đô đến đây tên Thích Miên, cho nên......"

Người phụ nữ oán niệm, sớm biết vậy đã không nói ra tên Thích Tiểu Miên, uổng công còn tưởng rằng kêu ra như vậy, đối phương sẽ cảm thấy thân cận hơn.

Kết quả tên này thế nhưng lại không nên kêu, làm cho cô ta phải tới nông nỗi này.

Não Thích Miên một mảnh hỗn loạn.

"Tôi còn mơ thấy cuối cùng là Kim Mộng và Bành Lăng Tân cùng với một con sói rất lớn màu nâu, rời khỏi một căn cứ rất lớn. Chúng tôi tiễn họ đi, họ cưỡi con sói đi về hướng núi, tôi không gặp lại họ nữa, sau đó thì tôi tỉnh......"

Cô ta cực kỳ sợ hãi: "Mỗi câu tôi nói đều là sự thật! Tôi thật sự mơ thấy giấc mơ đó, người cho tôi ống máu kia nói với tôi, cứ dựa vào trong mộng mà đi nhận người, nếu nhận sai thì nói mình nhớ lầm..."

"Kết quả, kết quả......" Sợ hãi liếc nhìn Thích Miên, "Tôi còn chưa có cơ hội nói ra tôi nhớ lầm, đã bị cô phát hiện......"

Cô ta cũng không nghĩ tới, Thích Miên hung dữ và quyết đoán như vậy, không cần tới chất vấn đã trực tiếp nhận định cô ta là giả mạo.

Ngón tay Thích Miên siết chặt lên chuôi đao, thật lâu cô không nói gì cả, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.

Người giả mạo này vì sao sẽ mơ thấy người câm nhỏ?!

"Cô mơ thấy người câm nhỏ trông như thế nào?" Thích Miên như cũ không muốn tin tưởng.

Người phụ nữ chớp mắt, lắp bắp: "Rất cao, thật gầy, nhưng người rất đẹp trai, mỗi góc cạnh và đôi mắt đều thật đẹp, so với người diễn viên kia còn đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà có vẻ không đủ ăn, lại luôn bị người khi dễ......"

"Anh ta thích nấu canh, mỗi lần đều sẽ mang tới sân huấn luyện, nhưng hay bị khi dễ, tôi có giúp anh ta trả đũa lại, nhưng vẫn ngăn không được tất cả, sau đó tôi không cho anh ta tới nữa."

Tựa hồ cảm thấy mình nói quá qua loa, cô ta cau mày suy nghĩ thật lâu: "Còn có, còn có, anh ta có một đặc điểm......"

Cơ thể Thích Miên không tự chủ được mà hướng tới gần.

"A!" Người phụ nữ đột nhiên nhớ tới, "Anh ta không thể nói chuyện, hình như là bị dị chủng cảm nhiễm, nhưng không biết vì sao vẫn còn thần trí của con người. Chúng tôi có đi viện nghiên cứu tìm thuốc cho anh ta, anh ta uống xong thì sẽ đỡ hơn một chút, nhưng không thể khỏi hẳn hoàn toàn..."

Tim Thích Miên nặng trĩu xuống, những lời này làm cho cô hoàn toàn không thể phủ nhận.

Người giả mạo này thật sự có mơ thấy đúng sự thật!

Mơ thấy chuyện đời trước của cô!

Chân tay Thích Miên lạnh toát, đao nắm trong tay như muốn tuột đi.

Dưa Dưa mơ mơ màng màng bò ra từ phía sau tóc Thích Miên, cấp chút hơi nóng hòng an ủi chủ nhân một chút.

Đây là cái gì? Đây là có chuyện gì!

Người phụ nữ run rẩy, nhút nhát nói: "Không còn gì nữa, tôi mơ chỉ là những chuyện này! Cô tha cho tôi đi, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, nghe được hưởng lợi nên mới đến đây. Tôi không phải cố ý lừa dối, nếu sớm biết như vậy, tôi, tôi... cho tôi cả trăm lá gan tôi cũng không dám, ô ô......"

Cô ta sợ đến muốn rớt tim, nhưng trước sau không nghe trả lời gì cả. Người phụ nữ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt mình rũ đầu xuống, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.

Tần Chiếu cũng khó được an tĩnh, ôm cánh tay đầy máu ngồi bên cạnh, chỉ có cái miệng mím thật chặt, không vui khi nghe người phụ nữ kia nói về người yêu Thích Miên, mỗi lần cô ta nhắc tới, ánh mắt hắn lại lạnh đi một phần.

Nhưng mà nghĩ lại, Thích Miên có một người yêu cũ như vậy, cho nên khó chịu không chỉ là hắn, còn có tên chính cung đang ở căn cứ đế đô hẳn là nên sốt ruột hơn.

1

Nghĩ đến Giang Hành Chu sẽ càng không vui vẻ, Tần Chiếu lập tức lại sung sướng.

Thích Miên còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Người giả mạo chẳng những biết được tên xưng hô Thích Tiểu Miên của đời trước, còn biết cuối cùng Kim Mộng và Bành Lăng Tân cuối cùng đi quy ẩn, còn biết được người câm nhỏ, thậm chí biết được mình và người câm nhỏ ở chung như thế nào...

Rốt cuộc vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì.

Có chi tiết nào bị cô xem nhẹ?

Có chỗ nào đó làm cô rõ ràng cảm giác được dị thường, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra?

......

Trong đầu Thích Miên chợt lóe lên.

Là...... Thị giác!

Người phụ nữ dùng rất nhiều lần "tôi", "chúng tôi", nhưng nói đến Kim Mộng lại gọi thẳng tên cô ấy...

Thậm chí có những nơi chỉ có chuyện của cô và người câm nhỏ, Kim Mộng không ở đó...

Trong mộng của cô ta, là thị giác của ai?

Cô ta dùng đôi mắt của ai để mơ giấc mơ này?

Không phải ai khác...... Đó là chính cô, Thích Miên!

Hô hấp Thích Miên càng thêm trầm trọng, cô chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lo sợ bất an của Tiểu Hồng.

Cô ta nghĩ lầm Thích Miên còn muốn hỏi thêm, cầu xin: "Xin cô, chuyện khác tôi không còn nhớ rõ."

Đồng tử Thích Miên co chặt lại.

Những lời này, cô đã nghe qua từ miệng một người khác!

Chẳng lẽ nói......

Tay Thích Miên một lần nữa nắm chặt trúc đao, cơ hồ muốn đứng lên ngay lập tức, lại cưỡng bách mình dừng lại.

Không có việc gì, không có việc gì, cô đã sắp xếp mọi thứ thật tốt, bọn họ sẽ không có việc gì......

Không thể để bị người đứng sau màn phát hiện ra trước.

Thích Miên nặng nề thở hắt ra một hơi, nhìn về phía người phụ nữ còn nằm bò kia.

Vừa lúc thiếu niên ôm một đống lớn đồ vật từ trong căn lầu nhỏ đi ra.

Thích Miên hướng về phía thiếu niên: "Đem cô ta về, nhốt lại."

Người phụ nữ kêu khóc, thiếu niên không kiên nhẫn đẩy cô ta ra một chút: "Nhốt cô lại còn tốt đó, có gan thì chính cô đi ra ngoài, xem ai để ý tới cô."

Tiếng kêu khóc lập tức nuốt trở lại trong cổ họng, người phụ nữ nghe lời, đi theo vào trong.

Thích Miên cầm đao, chờ thiếu niên đi ra, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

Từ ngoài cửa làng du lịch thất tha thất thểu vọt vào một đám người, toàn bộ máu tươi đầm đìa, ở giữa thậm chí có mấy người chân tay đã bị cụt.

Là đám người căn cứ Thành Đông ban nãy không phục Thích Miên, mang theo đội ngũ rời khỏi làng du lịch.

Họ vừa vọt vào tới làng du lịch là té ngã khắp nơi trên đất, lộn nhào hướng tới căn nhà chỗ Thích Miên ở.

Mãi cho đến khi xác nhận phía sau đã không còn nguy hiểm, họ mới như trút được gánh nặng, tê liệt nằm bò, kêu thảm thiết, khóc thét lên.

"Cứu cứu chúng tôi!"

Người cầm đầu cơ thể còn nguyên vẹn, bổ nhào vào dưới chân Tần Chiếu, "Tần Chiếu đại nhân, cứu, cứu chúng tôi......"

"Bên ngoài, bên ngoàibị một con dị chủng bao vây!"