"Ngại quá, vì một phòng cho khách xảy ra vấn đề, nên căn phòng vốn chuẩn bị cho hai người còn chưa sắp xếp xong. Vì thể hiện lời xin lỗi chân thành của chúng tôi, hiện tại chúng tôi có thể bố trí cho hai người vào căn phòng tình nhân rộng rãi xa hoa, hiện đại tiện nghi nhất trong khách sạn này, hai vị thấy thế nào?" Cô gái đứng trước quầy tiếp tân tỏ vẻ sủng nhục bất kinh, một bộ "mấy cô làm khó dễ được tôi chắc" giải thích, như thể vẫn là hai người Trần Mặc và Lương Sơ Lam chiếm lời to. Mà quả thật cũng đúng thế.
Trên con đường bách hợp của hai người thật đúng là được nhiều quý nhân tương trợ, nếu căn phòng khách sạn kia không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu chú tài xế tốt bụng một chút không trở hai nàng đi lòng vòng khiến khách sạn đầy hết phòng thì họ đã không có cơ hội vào ở căn phòng tình nhân xa hoa kia.
Đã gần rạng sáng, nếu đổi khách sạn khác cũng không khả thi, huống chi hai cô gái đi một mình cũng không an toàn, tỏ vẻ ngại ngùng dè dặt như thế ngược lại càng khiến người ta nói linh tinh. Cho nên lúc Lương Sơ Lam đã đành chấp nhận sự thật khiến nàng không thể tiếp tục giữ trạng thái băng sơn nữa, khi đẩy cửa tiến vào phòng, nàng thật sự bội phục sát đất giám đốc khách sạn và người thiết kế phòng, cảm thán bọn họ bày biện trang trí căn phòng tình nhân thật chu đáo.
Cảnh sắc trong phòng rơi vào mắt Trần Mặc, khiến hành lý trên tay tương ứng rớt xuống đất.
Quá lãng mạn rồi. Đập vào mắt chính là ô cửa sổ rất lớn cao sát đất có thể trông thấy biển rộng xanh thăm thẳm. Trên cửa sổ còn thiết kế hai cái tai nghe hình trái tim, lúc nói vào một đầu, từ đầu kia sẽ phát ra tiếng bộc bạch chân tình kèm tiếng sóng biển, hơi làm quá nhưng lại cực kỳ tri kỷ.
Chiếc giường lớn hình tròn màu hồng nhạt rải đầy hoa bên trên, phía sau là một tầng vách tường mỏng manh bằng thuỷ tinh, phản chiếu một bức tranh biển rộng, nhìn qua tựa như thật sự đang trôi lênh đênh trên biển. Thảm trải sàn có điểm những nét trang trí hình gợn sóng màu lam, tinh tế mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn bước lên lăn lộn một phen. Ấn tượng sâu sắc nhất về buồng tắm chính là thiết kế hoàn toàn bằng thuỷ tinh cùng một bồn tắm thật lớn, hai người vào cũng dư dả.
Mọi đồ đạc trong phòng đều thiết kế cho tình nhân, cốc đôi, dép đôi, áo tắm đôi...Trên mỗi một logo đều thêu hình trái tim thật to, ngay cả những sản phẩm đặc biệt cần trả tiền thêm cũng đều dùng giấy gói thuần một màu hồng phấn, phía trên biết mấy cái quảng cáo đáng yêu "Mời người sử dụng", những lời mang theo ý tứ hàm xúc suýt chút nữa chói loá đến làm mù mắt Trần Mặc.
Lần này ông trời rất tốn sức nha, gần đây khẩu vị nặng nhỉ, chẳng lẽ là muốn ám chỉ, trong căn phòng hồng hồng này bổ nhào vào Lương Sơ Lam, trực tiếp nhảy đến bước cuối cùng?
Trần Mặc nhìn chăn lông nhung tơ ngẩn người, nghĩ nếu không chỉ có thể hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của Lương Sơ Lam, mà trên cái giường lớn này còn cùng nàng lăn lăn, lập tức khiến mặt đỏ bừng bừng. Thế nào cũng không thể phụ lòng tốt của ông trời được, vừa nghĩ, vừa quyết định phải dụ ~ dụ dỗ ~ dỗ Lương Sơ Lam mới được.
Nhìn Trần Mặc mặt đỏ tai hồng ngây ngô cười, vẻ mặt giống sắc lang kia, Lương Sơ Lam liền cảm thấy mình nhận lời Hiệu trưởng Mã dẫn cô tới đây tham gia [Hội nghiên cứu và thảo luận] là một sai lầm. Dung nhân vốn băng tuyết cũng nhuốm một tầng hồng sắc.
"Trần Mặc." Lương Sơ Lam liếc liếc, cố hết sức duy trì giọng điệu bình thản gọi Trần Mặc. Về vấn đề ngủ tối nay, nàng thật sự không nghĩ ra phải làm sao mới được.
"Có mặt!"
"Đêm nay......"
"Em không nghĩ gì hết." Trần Mặc còn đang nhìn ga giường ngẩn người theo bản năng bật thốt.
Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi, cái này chính là giấu đầu lòi đuôi! Thật sự không nghĩ gì sao? Lương Sơ Lam chẳng tin chút nào.
"Muộn rồi, em tắm rửa trước đi. Mai còn phải đến hội trường từ sáng sớm." Lương Sơ Lam cố ý lãnh đạm nói. Nàng cũng không định cùng tiểu quỷ đầu chứa đầy mấy thứ sắc tình không lành mạnh kia thảo luận vấn đề trình tự gì, nhanh nhanh phái cô đi ngủ mới là chính đạo. Hôm nay thiệt thòi cho mình ngủ sô pha là được rồi.
"Muốn vào cùng nhau không? Bồn tắm lớn lắm ý." Trần Mặc chớp chớp đôi mắt to vô tội, nhích lại gần Lương Sơ Lam, đường cong thân thể linh lung, lại dưới sự cố ý thể hiện của Trần Mặc càng tăng thêm vẻ quyến rũ, nếu một tên đàn ông nhìn thấy hình ảnh này chắc chắn sẽ phun máu. Rõ ràng không chỉ có ý nghĩa về mặt chữ, lại bị Trần Mặc nói như thể thật sự bồn tắm rất lớn nên mới mời Lương Sơ Lam, không hề tiềm ẩn hàm nghĩa tình sắc gì.
"À...thôi khỏi đi." Máu dồn hết lên mặt Lương Sơ Lam, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên, ngay cả vành tai cũng loé lên ánh lửa, như đoá hoa hồng nở trên nền tuyết, cực kỳ xinh đẹp mê người. Lại còn cùng tắm nữa, nếu ngại mạng mình dài quá mới có thể chọn cùng tắm uyên ương với Trần Mặc.
"Thật sự không muốn à? Hiếm khi mới được vào phòng này ở, không tận dụng mọi thứ một chút sao?"
"Đừng lảm nhảm nữa, nếu không em về trường cho tôi." Lương Sơ Lam ngửa mặt lên, ngữ khí trở nên cường ngạnh.
"Được rồi, em đi tắm." Trần Mặc thè lưỡi, đương nhiên cô biết người bảo thủ như Lương Sơ Lam chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu quá đáng đó. Cô chỉ thích đùa giỡn nữ nhân này, nhìn nàng gỡ bỏ lớp nguỵ trang băng sơn xuống trước mặt mình, cũng chỉ có mình mới có thể khiến nàng dùng khuôn mặt chân thật để đối diện, cũng chỉ có mình mới khiến nàng ngượng ngùng.
Dù sao còn được nghỉ ngơi năm ngày, thế nào thì Lương Sơ Lam cũng đều là vật trong tay mình, từ từ rồi sẽ đến.
Dục vọng và niềm hạnh phúc tràn đầy bao phủ Trần Mặc, cô chẳng thèm để ý, cởi áo ngoài ra chỉ còn để lại đồ lót đi vào phòng tắm, ngay cả rèm cũng không kéo đã bắt đầu tắm rửa, hơi nước mờ mịt toả ra, khiến lớp kính thuỷ tinh trở nên mơ hồ, lại càng tăng thêm một phần mỹ cảm mơ hồ mị quyến rũ.
Sau khi thẳng thắn bày tỏ, Trần Mặc nhận ra mình căn bản đã vô pháp vô thiên rồi, dùng sắc dụ thì tính là gì!
Lương Sơ Lam thề, nàng chỉ là trong lúc chỉnh sửa lại hành lý không cẩn thận nhìn thoáng qua mới có thể trông thấy hình ảnh đốt lửa như thế. Mấy đứa trẻ thời nay ai nấy đều không biết xấu hổ thế à? Lúc tắm rửa cũng không biết kéo rèm nữa, không biết người bên ngoài tuỳ tiện liếc một cái có thể thấy cảnh xuân trước mắt sao?!
Tuy chỉ phần trên của bộ ngực trần cao hơn thành bồn tắm nên bị lộ ra, nhưng hơi nước ngưng đọng thành những giọt sương đọng lại trên tay, rồi ba ngàn tóc đen buông thả, vì dính hơi nước mà dán trước ngực, trên bờ vai mỏng manh nghiêng nghiêng là khuôn mặt linh lung tinh xảo như tiểu yêu tinh, mang theo xuân tình ẩm ướt.
Trần Mặc gỡ những lọn tóc hơi rối, vươn hai tay trơn mềm, hớt bọt sữa tắm, quyến rũ vẽ từ trên xuống dưới cánh tay ngọc của mình.
Cô chính là muốn để Lương Sơ Lam lơ đãng nhìn thấy, quả nhiên Lương Sơ Lam ngồi bên ngoài mới liếc một cái liền mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc xoay người sang chỗ khác, lòng nổi sóng mãnh liệt.
"Lam, em quên lấy áo ngủ, có thể lấy giúp em được không?" Một lúc sau, Trần Mặc gọi Lương Sơ Lam.
Đây là âm mưu, nhất định là âm mưu. Lúc Lương Sơ Lam nghe được trong thanh âm như tiếng chuông bạc của Trần Mặc xen lẫn một tia hưng phấn truyền ra từ phòng tắm liền kết luận là Trần Mặc cố ý.
"Tôi để lên bồn rửa tay, em tự lấy đi." Khi Lương Sơ Lam giống như một chính nhân quân tử thời cổ đại phi lễ chớ nhìn, đem quần áo để thay đặt lên chỗ bồn rửa tay, không chớp mắt một cái chuẩn bị xoay người rời đi, lại không ngờ ngay lúc xay người, từ phía sau vang lên một trận tiếng nước, Trần Mặc như một con cá chép lao ra khỏi bồn tắm, ôm lấy eo Lương Sơ Lam, mặt đối mặt ôm nàng vào lòng, đè lên bồn rửa tay.
Người luyện [Không thủ đạo] quả thật có tốc độ và lực đạo hơn xa người thường, cho dù cả người không mặc gì, dính đầy bọt nước, dưới tình huống dẫm lên nền bồn tắm ẩm ướt bằng gốm sứ vẫn dễ dàng ngăn chặn Lương Sơ Lam tay chói gà không chặt. Hai tay Trần Mặc đặt hai bên, giữ chặt nửa người trên đang muốn chạy thoát của Lương Sơ Lam.
Lương Sơ Lam bị công kích bất thình lình biến thành trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng dùng hai tay chống lấy bồn rửa tay phía sau. Cô gái ánh mắt đong đầy nước, sóng mắt lưu ly trước mặt đang dùng thân thể ẩm ướt trơn nhẵn dán lên người mình. Cằm tựa trên ngực mình, hai tay không an phận đặt trên ngực, toàn bộ sức nặng nửa người trên đều chuyển lên người mình.
Những lọn tóc ướt sũng theo hai bên tóc mai rủ xuống, từng giọt từng giọt, lại càng tăng thêm vẻ yêu mị của Trần Mặc, đôi mắt long lanh nước, chiếc mũi duyên dáng yêu kiều, đôi môi gợi cảm mê người, như đoá hoa hồng nở rộ giữa màn đêm mang theo dụ hoặc trí mạng, khiến Lương Sơ Lam trong lúc nhất thời thất thần.
"Em! Mặc quần áo vào trước đã." Lương Sơ Lam xoay khuôn mặt hồng hồng qua chỗ khác, cố hết sức không nhìn Trần Mặc.
"Ah ~ khỏi đi, nóng thế cơ mà, Lam, người ta có đẹp không?" Trần Mặc tiếp tục vô tội dán sát vào người Lương Sơ Lam, từng tiếng làm nũng khiến cho đầu Lương Sơ Lam nổ bùm một cái, ngón tay ngọc mảnh khảnh của cô còn vẽ vòng vòng trên ngực nàng, động tác hạ lưu lại còn dùng giọng điệu hồn nhiên.
Trần Mặc thật sự yêu chết được bộ dáng ẩn nhẫn nhíu mày này của Lương Sơ Lam, nhịn không được đùa giỡn.
"Em đứng thẳng lại trước đi!" Lương Sơ Lam cảm thấy toàn bộ máu trong người đã chảy ngược lên não, ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào, làm sao cũng đều không thể ngăn được cảnh xuân. Người dụ dỗ lại hoàn toàn một bộ như không biết thế sự, khiến nàng như biến thành quái thúc thúc lòng rục rịch không an phận. Lương Sơ Lam chỉ có thể cố sức để Trần Mặc rời xa khỏi người mình trước.
"Chị còn chưa trả lời em mà, có phải nhìn không rõ không? Để em đứng ra xa một chút cho chị thưởng thức nhé. Hì hì."
"Không cần!"
Giọng điệu ngả ngớn lả lơi, nhu tình đến mức như sắp chảy nước, Trần Mặc cảm thấy mình có thể diễn vai Đát Kỷ được rồi, định lực của Lương Sơ Lam thật không phải tốt bình thường.
"Lam, vậy chị cho em hôn một cái, em sẽ đứng thẳng dậy, được không?"
Tuy là hỏi, nhưng còn chưa nói xong thì Trần Mặc đã tự ý kiễng chân, ngẩng đầu, đôi môi kiều diễm ướt át đã tự giác áp lên cổ Lương Sơ Lam. Cô thật sự không nhịn được, nhìn Lương Sơ Lam mê người đến vậy, từ khoảnh khắc nàng đi vào phòng tắm, dục vọng của cô liền như hồng thuỷ tràn ra không ngừng, nằm mơ cũng muốn thân cận với nàng, mọi hậu quả cũng chẳng muốn lo nghĩ.
"Uhm ~" Lương Sơ Lam còn chưa kịp từ chối, đôi môi ướt át mà ấm áp của Trần Mặc đã hút dính lấy cổ mình. Lương Sơ Lam hít một hơi lạnh, cơ thể trở nên căng cứng.
Chống đỡ thân thể Trần Mặc, ý nghĩ sợ mình đẩy cô ra sẽ khiến cô ngã biến thành sự đồng loã để Trần Mặc muốn làm gì thì làm. Lương Sơ Lam không biết vì sao, mình vốn cực kỳ phản cảm với sự tiếp xúc thân mật của người khác dĩ nhiên lại không đẩy Trần Mặc ra ngay lập tức, mà lại tuỳ ý để cô rong ruổi trên người mình.
Lương Sơ Lam cau mày quay mặt đi, tư thế này rất không ~ chịu nổi, đối với nàng mà nói, dù cho Cảnh Đằng cũng chưa từng làm hành động thân mật như thế, mà thân thể của mình lại vì chút đụng chạm nho nhỏ này mà bắt đầu nóng lên. Sức lực vốn muốn đẩy ra cũng biến thành hư ảo.
Trần Mặc thật cẩn thận vươn đầu lưỡi, liếm lên cần cổ căng cứng của Lương Sơ Lam.
Thì ra hương vị của Lam như thế. Thật thơm ngon, thật muốn tiếp tục ăn quá. Thuận theo tâm ý của mình, Trần Mặc dịu dàng một đường lưu lại dấu vết ướt át. Đột nhiên, đùa dai cắn cằm Lương Sơ Lam một chút, rồi lại đau lòng liếm liếm. Lương Sơ Lam bị màn liếm cắn đầy lửa nóng mà gợi tình này khiến cả người vô lực, vô thức vặn vẹo trốn tránh, suýt nữa cọ thân thể Trần Mặc ra lửa.
Trần Mặc cười khẽ tháo kính của Lương Sơ Lam xuống. Lương Sơ Lam nhắm chặt hai mắt, bộ dáng cực lực ẩn nhẫn lại thuận theo hiếm hoi quả thật khiến trái tim cô ngứa ngáy khó nhịn.
Nếu có thể, cô chỉ hận không thể nuốt nữ nhân này vào bụng.
Không sao cả, đêm còn rất dài, Lam, em không tin chị kiên trì nổi!
Hết chương 22