Nàng thích ăn cái gì nhỉ?
Lần đầu tiên Trần Mặc muốn lấy lòng người ta, hưng phấn cầm chiếc cà mên yêu thích nhất của mình, tính mang đến cho Lương Sơ Lam một bữa sáng tình yêu đầy đủ chất dinh dưỡng, nhưng mà số lương món ăn rực rỡ muôn màu đa dạng cũng quá nhiều đi! Đây căn bản chính là chuyên môn dùng để tra tấn những đứa trẻ đáng thương thầm mến người khác mà lại không biết khẩu vị người ta mà!
Bên này Trần Mặc đang rối rắm không biết rốt cuộc nên mua gì thì được, còn bên kia Hạ Đông Noãn nằm trong phòng ngáy khò khò, tất cả bài giảng của các lớp buổi sáng đều bị đánh bại trước quyết định trốn học của nàng. Các vị giáo sư đều không đáng yêu như Chu Công*, giờ Hạ Đông Noãn đang đánh cờ với Chu Công cực kỳ vui vẻ, ai gọi cũng không tỉnh. Do đó có thể đưa ra một kết luận rõ ràng, sức lực của người thường xuyên vui chơi so với người không hay đi chơi vẫn có sự khác biệt hiển nhiên.
(*ý chỉ đang nằm ngủ)
Rối rắm đến cuối cùng thì Trần Mặc vẫn lựa chọn đóng gói một vài món điểm tâm nhẹ cùng một ly sữa đậu nành. Dù sao nhìn dáng vẻ Lương Sơ Lam thì hẳn không giống kiểu người thích ăn bữa sáng mặn. Cứ nghĩ đến cảnh mình cầm bữa sáng tinh tế tỉ mỉ thế này xuất hiện trước mặt Lương Sơ Lam, trái tim Trần Mặc lại bắt đầu điên cuồng đập bình bịch, có loại tâm tình kích động giống như lúc mới thi đại học. Hơn nữa ngay cả cớ cô cũng đã suy nghĩ ổn thoả rồi, tuy cái lý do dùng thân phận đại biểu lớp để quan tâm đến Lương Sơ Lam có hơi không ổn, nhưng mà mèo đen mèo trắng, có thể túm được chuột thì cũng đều là mèo tốt cả. Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh Lương Sơ Lam, xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của nàng, vậy dùng cớ gì đi nữa đối với người da mặt dày như Trần Mặc mà nói thì cũng chẳng sao cả.
Dọc đường đi, cô cẩn thận cầm điểm tâm, cao hứng phấn chấn vào toà nhà Viện Nhân Văn. Có điều vừa đến cửa văn phòng, một người coi như đã gặp qua đủ loại phương pháp theo đuổi người, cũng từng bị người khác theo đuổi cuồng nhiệt như Trần Mặc mà nhìn thấy cảnh tượng kia, trái tim vẫn không khỏi chìm xuống thật sâu.
Lương Sơ Lam còn chưa tới trường, nhưng trước cửa văn phòng của nàng đã bày đầy các thứ mà nhìn cũng đoán được là bữa sáng, có mấy thứ thậm chí chỉ vừa liếc sơ liền biết là tự tay làm. Bên trong cà men có trứng luộc, gạo nếp, đủ loại kiểu dáng, nhìn qua còn đa dạng phong phú hơn căn tin trường. Càng khoa trương là, cả hộp giữ nhiệt đựng cháo cũng có, thật sự kỹ thuật quá cao, so với bữa sáng keo kiệt ở căn tin của mình không biết phải cao hơn bao nhiêu cấp bậc.
Người mình thích rốt cuộc được bao nhiêu người hâm mộ yêu mến đây!!!
Trần Mặc nhìn nhìn chung quanh không có người liền ngồi xổm xuống, oán hận mở ra mấy tờ giấy nho nhỏ, trên cơ bản mỗi tờ đều làm rất mới lạ, rất công phu tinh xảo. Cô rất khó tưởng tượng, nam sinh dĩ nhiên lại có một đôi tay khéo léo cùng nội tâm tinh tế đến vậy. Thì ra, về mặt phương thức theo đuổi người khác, mình thật đúng là hoàn toàn không đủ kinh nghiệm.
Cô trên cơ bản nhìn qua một lượt toàn bộ các món điểm tâm, phi thường nhục nhã đưa ra một kết luận, nếu muốn dựa trên sinh hoạt hàng ngày của Lương Sơ Lam mà bắt lấy nàng thì cơ bản là chuyện không có khả năng. Nữ nhân này đã hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất, cho dù sáng mình có đem vi cá mập mới ra lò đến trước mặt nàng thì đoán chừng cũng không khơi dậy nổi một tia gợn sóng trong lòng nàng.
Trừ phi mình có thể có ý tưởng gì mới lạ một chút. Bất quá việc này không phải nhất thời nửa khắc là có thể đạt được kết quả, vẫn nên trở về hỏi Sam một chút thì tốt hơn, xem nàng có cách gì không, ví dụ như làm một bữa sáng âm nhạc linh tinh gì đó.
Trần Mặc có chút chán nản cầm cà men của mình, khoảnh khắc ngọt ngào suy nghĩ hoàn mỹ cả một đêm, cứ như vậy ngay cả người còn chưa thấy đã bị đả kích, thật sự khiến người ta nhụt chí. Bất quá, cô không phải người dễ dàng chịu thua như vậy, không phải đã nói đó thôi, sẽ có lúc thành lúc bại, huống hồ Lương Sơ Lam cũng chưa chắc đã thích mấy người đó, cho nên mình vẫn còn cơ hội. Cô vừa tự an ủi lòng mình như vậy, vừa đứng dậy quay đầu rút lui.
Tuy rằng sau khi củng cố lại tinh thần, tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương thoáng có chút thư thái, nhưng Trần Mặc hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình hoàn toàn không thấy được có một hôi mắt nghi hoặc ở phía sau nhìn cô chằm chằm, nhìn cô như diễn kịch ngồi xuống rồi lại đứng lên, mỉm cười nhíu mày, sau đó ủ rũ rời đi.
Tối qua thật sự Lương Sơ Lam ngủ không yên ổn, một phần nguyên nhân nho nhỏ chính là tại bạn học Trần Mặc thực thành công khiến lòng nàng có một chút cảm giác kỳ dị, nhưng càng chủ yếu là hai vị phụ huynh trong nhà lại bắt đầu thúc giục hôn sự giữa nàng và Cảnh Đằng, hy vọng nàng thực sự có thể đưa ra một kết quả cho chuyện này trong năm nay. Có đôi khi nàng cảm thấy sự nhiệt tình của Cảnh Đằng khiến nàng có phần ăn không tiêu, mà hơi tiếp xúc thân mật cũng khiến lòng nàng có chút mâu thuẫn, cứ nghĩ đến việc nếu kết hôn rồi sẽ phải làm chuyện vợ chồng liền càng bất chi bất giác kháng cự. Vì áp lực tâm lý, đương nhiên chất lượng giấc ngủ cũng kém đi rất nhiều. Mà càng khỏi nói là hình ảnh cái đầu của Trần Mặc còn thường xuyên không ngừng xen kẽ xuất hiện giữa dòng suy nghĩ của nàng, khiến nàng cảm thấy cực kỳ kỳ cục.
Cho nên, Lương Sơ Lam cảm thấy có phải mình bị hoa mắt không mà dĩ nhiên ngay mới sáng sớm đã nhìn thấy thân ảnh đỏ rực như lửa đã dây dưa với mình suốt buổi tối kia xuất hiện trước mắt mình rất rõ ràng, sau đó đi tới văn phòng của mình ở khu học viện.
Nhìn cô bưng một chiếc cà men, bồi hồi đứng trước cửa văn phòng mình.
Cô cũng là vội tới đưa điểm tâm cho mình sao? Lương Sơ Lam đột nhiên có cảm giác tò mò.
Phải biết rằng cho tới giờ nàng đều chưa từng nếm qua điểm tâm mà sinh viên tặng cho nàng. Nguyên nhân là, mỗi sáng ở nhà cũng đã ăn qua một lần, cho nên những đồ đặt trước cửa trên cơ bản đều chia cho đồng nghiệp của mình. Nhưng mà, không biết vì lí do gì, hôm nay nhìn vẻ mặt chờ mong của Trần Mặc, đột nhiên nàng rất muốn biết cô sẽ đưa bữa sáng gì lại đây cho mình. Đặc biệt thấy Trần Mặc ngẩn người nhìn chằm chằm những bữa sáng người khác đưa tới hàng ngày mà bình thường mình đã sớm coi như không thấy, rồi sau đó nhíu mày, chơi xấu nhấc từng chiếc nắp lên nhìn lén, sau đó vẻ mặt chán nản rời đi, dáng vẻ mất mát nhỏ bé ấy khiến lòng nàng tự nhiên có chút nhoi nhói. Lần đầu tiên Lương Sơ Lam có cảm giác thèm ăn.
"Giáo sư Lương, sao lại đứng ở đây vậy?" Trưởng khoa Mã Như Sơn cùng khoa Nhân Văn vừa lúc đi ngang qua, thấy Lương Sơ Lam ngây ngốc đứng trong góc vẫn không nhúc nhích, không khỏi thấy kỳ quái.
"Hả? Trưởng khoa Mã, buổi sáng tốt lành." Lương Sơ Lam xấu hổ vuốt vuốt tóc, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ra từ cổ họng, mà trong lòng lại như đánh trống. Dù thế nào thì cũng không thể nói cho Trưởng khoa Mã biết là mình nhìn một sinh viên đến ngẩn người được!
"Ừ, buổi sáng tốt lành. Tôi đi trước. Bữa sáng của sinh viên hôm nay tính tôi một phần nhé. Hắc hắc."
"À, được."
Mã Như Sơn cười ha ha nói xong, vác cái bụng bia còn lớn hơn phụ nữ mang thai sáu tháng của mình đi trước. Bị hắn làm cho giật mình như vậy, Lương Sơ Lam cũng quên mất nỗi xúc động mà chuyện mới xảy ra gây cho mình, lấy chìa khoá trong túi ra, tra chìa vào ổ mở cửa đi vào.
"Lương giáo sư, cô thấy em cũng không gọi em, cô khiến em đau lòng quá đi." Giọng nói đầy đau khổ ai oán từ sau lưng truyền tới, mang theo chút làm nũng, lại có chút mất mát, nghe vào tai thấy uỷ khuất cực kỳ.
Lương Sơ Lam giật mình xoay người, nhìn thấy Trần Mặc giống một tiểu oán phụ, tay chắp sau lưng, dùng ánh mắt đáng yêu yếu ớt nhìn nàng, như thể việc nàng nhìn thấy cô mà không gọi là một tội ác tày đình.
"Ah...bạn học Hạ, buổi sáng tốt lành."
Trần Mặc thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, đây là Lương Sơ Lam cố tình đánh trống lảng để che dấu sự chột dạ đây mà, mình cũng đâu phải Trưởng khoa Mã, nào dễ qua mặt như vậy, rõ ràng thấy mình cũng không gọi, nếu không nghe được giọng nam trung khí mười phần gọi "giáo sư Lương" thì hôm nay đã quay về không chút thu hoạch rồi.
Trần Mặc tiến lên vài bước, vẻ mặt vốn đầy mất mát đột nhiên bừng nở rộ nụ cười, thật đúng là biến sắc còn nhanh hơn lật sách. Nhất thời Lương Sơ Lam không phản ứng lại kịp, chỉ có thể tuỳ ý để nụ cười tươi nở rộ tưng bừng cùng khuôn mặt tuyệt mỹ của Trần Mặc trong nháy mắt phóng đại trước mặt mình.
"Giáo sư Lương, hôm nay da cô nhẵn nhụi ghê, dùng mỹ phẩm gì thế?" Bên tai Trần Mặc thốt lên những lời nghe doạ người, lớn mật đùa giỡn, thế này Lương Sơ Lam mới giật mình nhận thấy lúc này hai người đã chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, gần đến mức chỉ chút nữa là chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau. Nàng bối rối lùi lại phía sau, lại vừa lúc vấp phải mấy cà men đặt bên, khiến nàng lập tức mất trọng tâm, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống thân mật tiếp xúc với sàn nhà thân yêu.
"Cẩn thận!!!" Trần Mặc kinh hoảng hô lên, may mắn thần kinh vận động của Không Thủ Đạo cấp năm không phải vô dụng, lúc thấy Lương Sơ Lam mất trọng tâm, Trần Mặc cũng tiến lên một bước, đỡ lấy chiếc eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Xuất phát từ bản năng, Lương Sơ Lam coi Trần Mặc như cọng cỏ cứu mạng của mình, hai tay nắm chặt cánh tay cô, ôm đầy cõi lòng, một nửa sức nặng cơ thể đều dồn lên người Trần Mặc.
Nhận ra mình thất thố, Lương Sơ Lam vừa đứng vững liền lập tức tách ra khỏi vòng tay Trần Mặc.
"Có bị trẹo chân không???" Trần Mặc lo lắng hỏi.
"Uhm, không sao đâu." Lương Sơ Lam ngượng ngùng đáp, trên mặt lại nhiễm một tầng hồng nhạt. Thế nào mà mỗi lần gặp cô nhóc này đều xảy ra chuyện doạ người như thế vậy nhỉ? Nhưng sự quan tâm hoàn toàn không giả dối cùng hành động ôm lấy mình ngay lập tức lại khiến nàng cảm thấy thực tri kỷ, khiến nàng có chút lưu luyến.
Nhiều năm về sau Lương Sơ Lam mới đưa ra kết luận, cô nhóc đáng chết này chính là dựa vào một bước làm chuyện doạ người ấy cho mình ngày hôm nay mà khiến mình từ từ rơi vào cạm bẫy ôn nhu của cô.
Trần Mặc nhìn giai nhân mặt ửng đỏ trước mắt, bản thân lại tham luyến cảm giác nàng ở trong lòng mình đến thế. Hương thơm thanh nhã, thân thể mềm mại như nước, chiếc eo tinh tế đáng yêu, mỗi một điểm đều khiến mình yêu thích không nỡ buông tay. Giáo sư Lương thật đúng là không hiểu phong tình, cũng không để mình ôm lâu một lát.
Ý niệm lớn mật muốn thân mật hơn trong đầu bị Trần Mặc vất vả ép xuống, cô ngồi xổm xuống, chỉnh sửa lại đống cà men trước cửa.
"Giáo sư Lương, cô cứ đi trước đi. Để em giúp cô đi phân phát đống cà men này, cô uống ly sữa đậu nành trước đã." Cô cũng không muốn Lương Sơ Lam ăn đồ của người khác, cho nên cô chỉ đưa cho Lương Sơ Lam ly sữa đậu nành mình mua, còn toàn bộ số cà men kia thì ôm lấy, đi về phía văn phòng của Mã Như Sơn. Đều đưa cho Mã mập mạp kia ăn là được, dù sao bụng lớn, ăn sạch là tốt nhất.
Lương Sơ Lam sao có thể không biết được tâm tư Trần Mặc, nhìn Trần Mặc ngây ngô cười ôm một đống điểm tâm vui vẻ đi qua cửa, chính nàng lại đột nhiên muốn dung túng tiểu mỹ nhân nũng nịu xinh đẹp này.
Nụ cười nho nhỏ hiếm hoi nở trên khuôn mặt vốn lạnh như băng kia.
Thì ra, băng sơn mỹ nữ cười rộ lên lại đẹp như thế, tựa như hoa đào nở trên nền băng thiên tuyết địa, khiến người ta không nhịn được nhìn ngây ngốc. Chỉ là, Trần Mặc đã được nhận một cái ôm lại không có vận may nhìn thấy Lương Sơ Lam như vậy. Dù sao, nhân phẩm sao thì sẽ được nhận cái giá tương xứng, cho nên làm người cũng không thể có lòng tham không đáy được.
Hết chuơng 9