"...!A Sâm , cháu bây giờ là trụ cột duy nhất của Hải Long Hội rồi ...." Tạ Chí Hoa tận tình khuyên bảo , một ông lão đã gần 80 tuổi gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi .Ánh mắt Ô Sâm vẫn luôn không thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ , chỉ vô lực xua xua tay," Chú Hoa , xin chủ cho cháu chút thời gian ".Anh đang đợi , đợi cô xuất hiện , hôm nay đã ngày thứ ba rồi ......Tạ Chí Hoa thở dài một tiếng, cuối cùng không cách nào khác mà lắc đầu đứng dậy rời đi , khuôn mặt vốn dĩ hồng hào rực rỡ , giờ đây đầy vẻ thê lương của sự thất bại .Là một người sinh tử chi giao với Long Vương, là anh em hoạn nạn có nhau , Tạ Chí Hoa dĩ nhiên rất đau lòng đối với cái chết của Hồ Thế Hữu , nhưng làm một đại trưởng lão của bang Hải Long , bang Hải Long cũng là tâm huyết một đời của ông , lúc đầu không dễ dàng gì mới tách ra khỏi bang Tam Hoàng bên Hồng Kông ở Hoa Hạ tự lập môn phái riêng.Ông ta làm sao nhẫn tâm mở to con mắt nhìn tâm huyết bấy lâu nay của mình bị hủy vào giờ phút này chứ ?Thật ra , đối với những cái chết ly kỳ của các anh em trong bang hội , lòng Tạ Chí Hoa đầy vẻ nghi hoặc người bị nghi ngờ đầu tiên đến chính là Ô Sâm.Người bạn thân này nhất thời tâm huyết đến viện phúc lợi Triều Tùng nhận nuôi dưỡng những cô nhi , tuy rằng biểu hiện trên mặt chúng có cung kính có lễ phép , gặp ai mặt cũng tươi cười hớn hở , vậy nhưng trong nụ cười đó lại không chạm đến đáy , thay vào đó thường bị che lấp bởi một loại nhìn vào quỷ dị mà làm cho người ta cảm thấy sợ hãi .Ông cũng từng nhắc nhở với người bạn thân này - Người này không thể giữ lại .Tuy nhiên , mỗi lần như thế đều bị người bạn tốt này nhiều lần lấy cớ mà tránh né , lâu dần , ông cũng không tiện mà nhắc lại nữa .Lần này người bạn tốt này bị tập kích mà chết , người đứng thứ hai trong bang hội là Hắc Xà chết trong tình trạng kỳ quái và thảm thiết, bí mật về 32 anh em trong bang hội ở phòng khách lầu 4 của quán bar Lam Mị lại không một ai sống , nhưng mà lại chỉ có Ô Sâm là còn sống.Đơn giản chỉ với điều này , sự hiềm nghi của anh sẽ rửa mãi mà không sạch được !Một khi bang chủ chết đi , Hắc Xà sẽ là người dành chính ngôn thuận trở thành người thừa kế , hiện tại Hắc Xà cũng mất rồi , người có lợi nhất , đương nhiên là - Ô Sâm !Sau khi trải qua một lượt suy xét cặn kẽ , Tạ Chí Hoa khéo léo để Tiểu Đệ trong bang truyền lại ra bên ngoài - Ủng hộ Ô Sâm kế nhiệm làm bang chủ của Hải Long Hội .Thứ nhất , là vì ổn định Hội Tam Hoàng nơi xa bên Hồng Kông vẫn luôn rục rịch , khiến cho Hướng Kí không dám manh động khinh suất ; thứ hai , bang chủ mất đi , các phe thế lực trong bang đã bắt đầu ngồi không yên , đều thèm thuồng ngồi chiếc ghế ấy , không ngừng tranh giành cấu xé lẫn nhau , khiến cho lòng người càng thêm hoang mang, lần hành động này là cách tốt nhất để ổn định lòng anh em trong bang hội.Điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất , ông muốn nhận lấy tình hình hỗn loạn này thử lòng Ô Sâm .Nếu như , sau khi ô Sâm tỉnh lại nghe thấy tin tức này nhất định sẽ Có vẻ mặt vui mừng hớn hở , mặc kệ chứng cứ có thật sự chính xác hay không , Tạ Chí Hoa cũng sẽ một súng giết chết anh !Thà giết lầm chứ tuyệt đối không để lại hậu hoạn !Ông tuyệt đối không đem tương lai của Hải Long Hội giao vào tay của một kẻ vong ân phụ nghĩa, vì lòng ích kỷ của bản thân mà ra tay tàn sát cả cha nuôi của mình.Hôm nay , anh ta có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà giết chết người cha mười mấy năm đã ân tình nuôi dưỡng ; về sau, anh ta cũng có thể vì sự ích kỷ mà hi sinh tính mạng của những người trong bang hội !Kết quả thăm dò này khiến cho Tạ Chí Hoa thật bất ngờ ,Ô Sâm tỉnh lại vào nửa đêm hai hôm trước đến giờ vẫn chưa chịu mở miệng qua , ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, vẻ mặt trở nên tê dại , giống như vô cùng bị thương , tuy rằng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào , thế nhưng lại cực kỳ bi ai khiến cho người ta nhìn vào đều phải xúc động.Tạ Chí Hoa an tâm thở phào nhẹ nhõm , mối nghi ngờ của ông dành cho ô Sâm đã hoàn toàn giảm bớt , không chỉ như thế , đối với người thanh niên trẻ tuổi này ông đã nhìn với cặp mắt khác xưa , mơ hồ lộ ra ý muốn trợ giúp.Chỉ có thủ lĩnh có tình có nghĩa thì mới có thể dẫn dắt bang Hải Long đi đến đỉnh vinh quang khác !Tuy nhiên , phản ứng của ô Sâm quá mức thờ ơ, giống như vị trí bang chủ của bang Hải Long không hề có chút sức hấp dẫn nào với sự hứng thú của anh .Ngay từ đầu ông đã mơ hồ có ý muốn giúp đỡ cho nên đến bây giờ vẫn tận lực thuyết phục , Tạ Chí Hoa chưa từng nhìn thấy thanh niên nào cứng đầu, cố chấp như vậy .Cho dù bạn có nói khô cả họng, dùng toàn bộ sức lực để phân tích một lượt , nhưng người đó lại giống như một khúc gỗ , không hề có tí phản ứng, khiến cho bạn tức đến nỗi xanh cả mặt , anh ta lại chỉ có tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ .Cũng giống như , đem chiếc bánh có nhân thơm phưng phức đưa đến trước mặt người đó , nhưng đối phương lại không chịu mở miệng.Thay vào đó , người gấp gáp lại chính là người đưa bánh !Tạ Chí Hoa mấy ngày gần đây đều là than ngắn thở dài , nhưng ông ta lại đáng chết mà thưởng thức nghị lực không thể lay chuyển của Sâm !Có tính cách ! Đáng mặt đàn ông ! Là người có thể gánh lấy trọng trách !Thật ra, ông làm sao biết được , sự thờ ơ của Ô Sâm hoàn toàn không phải là vì cảm thấy không đáng sống nữa .Long Vương đã chết , đại thù đã báo xong , sức chống trọi trong lòng anh bỗng nhiên sụp đổ.Trong 28 năm ngắn ngủi của cuộc đời trước 13 năm , anh lớn lên trong sự yêu thương bao bọc của ba mẹ , sau 15 năm , anh đắm chìm trong sự thù hận , học được cách nhẫn nhịn , lặng lẽ khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn , sau đó chờ thời cơ hành động, một lần là đoạt mạng.Không Còn thù hận chống đỡ , anh như một cái vỏ rỗng không linh hồn,Mạng sống vốn nên như dấu chấm mà kết thúc , vậy nhưng anh vẫn tỉnh lại !Không phải đã nói rõ là từ bỏ sao ? Giờ đây anh không đành lòng là vì cái gì ? Ô Sâm tự hỏi , nhưng cuối cùng lại không có cách nào đưa ra đáp án.Cốc -- Cốc -Sau hai tiếng gõ cửa khá có nhịp , cánh cửa được đẩy ra.Một y tá cao gầy mang theo khay thuốc bước vào , đi đến bên giường, yên lặng rũ mí mắt xuống , lấy kim ra , bơm thuốc vào , động tác nhanh nhẹn thuần thục .Từ đầu đến cuối , ánh mắt Ô Sâm vẫn dán vào cửa sổ , ánh mắt nhìn xa xăm , không dao động , mang theo vẻ tĩnh lặng của chết chóc .Dạ Cô Tinh lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mắt này , buổi tối trước đó cô chỉ mãi chăm chú vào thủ pháp bắn súng xuất thần nhập hóa cũng chưa từng để ý đến dáng vẻ của người đàn ông này .Đứng ở vị trí ngay bên cạnh và dưới ánh mặt trời , Dạ Cô Tinh có thể thấy rõ ràng đường nét mặt nghiêng của người đàn ông sống mũi cao , đôi môi mỏng mím chặt , anh vẫn lặng yên ngồi đó , dù được ánh nắng chiếu vào , cũng khiến cho người ta cảm giác được một tầng băng lãnh như có như không.Đây là một con sói xám vùng núi tuyết ngạo mạn !" Đem chăn vén lên , cởi quần ra ." Dạ Cô Tinh nâng ống tiêm lên và chậm rãi nói .Sâm chợt hoàn hồn , chân mày khẽ nhíu chặt , nhưng vẫn không quay đầu lại , chỉ là môi mỏng khẽ mở , giọng nói lạnh như băng" Cút ".“Còn có thể nổi nóng như vậy , xem ra vết thương hồi phục không tồi”.


Dạ Cô Tinh khẽ cười .Sâm bỗng chốc quay đầu , chỉ thấy một bóng lưng trắng toát đang đứng cạnh giường, ánh mắt mang theo vẻ hài hước , đang từ trên cao nhìn mình .Mặc dù bị khẩu trang y tế màu trắng che đi nửa khuôn mặt , vậy nhưng anh vẫn chớp mắt là nhận ra cô ngay !Có lẽ , đây chính là câu trả lời ....."Thưa anh , mong anh hãy phối hợp với công việc của tôi ".


Dạ Cô Tinh lắc lắc ống tiêm trên tay ." Tôi ...." Hiếm thấy mặt anh lại đỏ ửng lên , lúng túng không biết nên trả lời như thế nào ." Có cần tôi ra tay không ?”“ Không ......!không cần ....." Đầu óc có chút bối rối , lưỡi cũng bắt đầu nói năng lắp bắp.Dạ Cô Tinh cau mày," Anh bây giờ là bệnh nhân , còn tôi là y tá ".Nhìn CÔ như đang không giống nói đùa ,Ô Sâm có chút không cách nào cãi được , cuối cùng dưới ánh mắt kiên quyết của cô liền chậm rãi vén chăn lên ......Đầu kim nhọn được rút ra từ bắp tay phải của người đàn ông, động tác của Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn mà lưu loát ,Ô Sâm chỉ cảm thấy thoáng nhẹ đau , và cảm giác ấm áp do đôi tay mảnh mai mềm mại mang lại từ lớp da , anh lại có khoảnh khắc thất thần." Kiêng thuốc lá, kiêng rượu, kiêng ăn cay , nghỉ ngơi nhiều trên giường, ít đi lại".

Lời vừa nói xong , cô đã xếp gọn kim thuốc." Cô ......!là y tá ?"Dạ Cô Tinh lấy khăn ướt có tẩm cồn trắng , tao nhã lau đôi tay, không , tôi chỉ là đang vào vai một cô y tá "."Vậy ....!cô là diễn viên ?"" Nếu như cuộc đời là một vở kịch thì sao ."" Cô rốt cuộc là loại người nào ?"" Phụ nữ ".Một người phụ nữ khó bề phân biệt , trong đầu Ô Sâm chỉ còn lại một ý nghĩ ." Quyết định của anh , tôi muốn anh trong lúc tỉnh táo chính miệng hứa hẹn ".Sâm bỗng nhiên cười khổ , mí mắt khẽ thu lại ," Tôi nghĩ rằng ......!quyền quyết định nằm ở CÔ ".Dạ Cô Tinh phát hiện , thì ra lông mi của người đàn ông này không chỉ vừa dày vừa dài mà còn cong lên , lúc này đang chớp nhẹ , mang theo vẻ thê lương hiu quạnh.Vào thoáng đó , Dạ Cô Tinh dường như nhìn thấy kiếp trước của chính mình -- Cũng là một mình tới chịu khổ , nhưng cuối cùng cũng khó tránh khỏi cảnh thê lương như chiều tà ." Tôi đến đây là vì anh ".


Dạ Cô Tinh lên tiếng," Anh có tin không ?"Sâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn , ánh mắt sáng long lanh ." Tôi tin ".


Anh nói.Ngoại trừ tin tưởng ra , anh đã không còn đường lui nữa , muốn rút lui cũng không thể được.Người phụ nữ bí ẩn này có lẽ là cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời này của anh , một khi có hi vọng cho dù có nhỏ nhoi , nhưng anh vẫn quyết không buông tay .....