“Bên ngoài mở tiệc, ngươi cũng ăn một chút gì đi.” Tống Kiến Quốc đem chén đũa tới trên bàn.
Hắn quay đầu lại nhìn Trương Ninh, cảm thấy ăn mặc y phục màu đỏ đặc biệt đẹp, nghĩ đến hôm nay là ngày hai người kết hôn, hắn trong lòng còn không có phục hồi tinh thần lại đâu.
Trương Ninh đã đứng dậy đi tới, thấy trong chén đồ ăn nhiều, cười nói: “Ngươi đã ăn chưa, nếu không cùng nhau ăn?”
“Ta ở bên ngoài còn phải tiếp đón người đến, sẽ không ăn.” Tống Kiến Quốc xoay người đi ra cửa.

Thời điểm đi ra xoay người đóng cửa phòng lại.
Nhìn hắn nện bước có chút cứng đờ bộ dáng, Trương Ninh nhịn không được nở nụ cười.

Như thế nào nàng một cái cô nương gia cũng chưa ngượng ngùng, nam nhân này thế nhưng lại ngượng ngùng như thế.
Sau khi cơm nước xong, Tống Xuân Lan tiến vào cầm chén mang đi, trước khi đi lại nhìn Trương Ninh vài lần, trên mặt tất cả đều là ý cười, hiển nhiên cũng thật cao hứng.
Đóng cửa lại, Trương Ninh mơ hồ còn nghe được thanh âm nàng nói chuyện, “Nương, tẩu tử ta cũng thật đẹp.”
“Đẹp hay không không quan trọng, mấu chốt là muốn làm chủ nhà.”
…………
Buổi tối đoàn người làm ầm ĩ muốn nháo động phòng, Tống Kiến Quốc lại bộ dáng say không còn biết gì, mơ mơ màng màng bị người từ bên ngoài nâng đưa vào.

Biểu tình mấy cái tiểu tử đều rất thất vọng, vừa cùng Trương Ninh chào hỏi, vừa đem Tống Kiến Quốc hướng trên giường ném.
Lúc gần đi, còn oán giận một câu, “Cái tên Kiến Quốc này, nhìn đẹp chứ không xài được, uống chút rượu liền say thành như vậy, muốn nháo động phòng cũng không được.”
Tống mẫu cười ha hả cho bọn hắn đường, “Kiến Quốc hôm nay đại hỉ, các ngươi cũng đi theo náo nhiệt, hôm nay tiếp đón không chu toàn, ngày mai lại làm một bàn mời các ngươi lại đây.”
Bị Tống mẫu trấn an như vậy, đoàn người cũng đều vui vẻ trở về.
Trong phòng, Trương Ninh đã đổ nước ấm, vắt khăn lông, đem đến mép giường lau mặt Tống Kiến Quốc.
Nhìn hắn mặc quân trang kín cổ, lo lắng hắn khó hít thở, Trương Ninh lại động thủ giúp hắn mở nút thắt trên quân trang, nào biết đâu rằng khi mở nút thắt ở bên trong liền lộ ra cơ ngực được che đậy một cách mỏng manh của hắn, quần áo rộng mở, cơ bụng liền lộ ra.
Trương Ninh lập tức sửng sốt, mặt cũng không thể khống chế nóng lên.

Nàng thấy Tống Kiến Quốc đang híp mắt, âm thầm vỗ vỗ mặt, tiến lên gỡ vạt áo của hắn, chuẩn bị giúp hắn cởi quần áo để nghỉ ngơi.
Tay mới vừa chạm vào cổ áo hắn, đã bị một con bàn tay to bắt được.
Trương Ninh cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tống Kiến Quốc, chỉ thấy hắn đã mở mắt, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm chính mình, nơi nào còn có bộ dáng nửa phần say rượu.
“Ngươi giả vờ say?”
Tống Kiến Quốc đã ngồi dậy, trên mặt cũng có vài phần xấu hổ, “Là do đám tiểu tử đó thích làm ầm ĩ.” Thời điểm lần trước động phòng, đám tiểu tử này làm ầm ĩ khiến Chu Tuệ liền khóc, khóc cả đêm.

Hắn nhưng không muốn trải qua lần thứ hai.
Nào ngờ Trương Ninh cười nói: “Ầm ĩ thì ầm ĩ thôi, ngày đại hỉ, mọi người vui vẻ là được rồi.”
Thấy Tống Kiến Quốc không có say rượu, Trương Ninh đem khăn lông ném tới bồn gỗ, ngồi ở trên mép giường, cười nói: “Hôm đó ngươi trở về, ta còn tưởng rằng hôn sự này không thành được đâu.”
Tống Kiến Quốc nắm hai tay gắt gao, thân thể có chút cứng đờ ngồi ở trên giường, nghe Trương Ninh nói đến việc này, chính hắn cũng có chút mơ mơ hồ hồ.

Cảm giác việc này còn không có làm sáng tỏ đâu, hắn liền cùng Trương Ninh kết hôn rồi.
Dù sao hiện tại mọi việc cũng đã xong, hắn ngược lại lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trương Ninh nói rất đúng, con người nói chung cũng phải vượt qua chướng ngại tâm lý đó, hắn kết hôn rồi nên hắn cũng đã bước qua được đó.
Tống Kiến Quốc nhìn Trương Ninh, từ một bên mặt có thể nhìn rõ ràng ngũ quan của nàng.

Nàng đang cúi đầu nhéo ngón tay, dáng vẻ có vẻ có chút khẩn trương.
Tống Kiến Quốc cảm thấy trong lòng chính mình cũng theo đó mà khẩn trương lên, hắn nói: “Ngày đó ngươi nói, muốn sống cùng nhau một cách chân thành, ta có thể bảo đảm làm được.” Hắn là quân nhân, tuy rằng không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh người nhà, nhưng là hắn có thể bảo đảm sự trung thành chính mình.
Trương Ninh nghe được lời bảo đảm của Tống Kiến Quốc, nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh.

Nàng đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng đập cửa.
“Kiến Quốc, Trương Ninh, các ngươi đi ngủ sớm một chút đi.”

Bên ngoài Tống mẫu vẫn luôn không nghe được động tĩnh, có chút sốt ruột, chạy nhanh gõ cửa nhắc nhở bọn họ nghỉ ngơi.

Động phòng mà còn nói chuyện cái gì đây, không phải nên lên giường lăn vài vòng sao?
Nghe được Tống mẫu nói, Trương Ninh trên mặt có chút hơi căng ra.
Nhìn thời gian không còn sớm, nàng đối Tống Kiến Quốc nói: “Nếu không liền nghỉ tạm đi.”
Tống Kiến Quốc gật gật đầu, lại không có động đậy.
Trương Ninh thấy hắn bất động, dứt khoát cởi quần áo chính mình chuẩn bị ngủ.

Nàng nhưng lại không phải thật sự là đại cô nương gia mười mấy hai mươi tuổi, loại chuyện này đã sớm hiểu rõ, kết hôn, không làm việc này vậy không phải phu thê thật sự.
Nàng trước lên giường nằm, thấy Tống Kiến Quốc còn đang bất động, duỗi tay lôi kéo tay áo hắn, “Ngủ đi.”
Tống Kiến Quốc nghe vậy, lúc này mới chậm rãi đem quân trang trên người kéo xuống dưới, chỉ ăn mặc một thân màu ôliu bó sát người.

Hắn đang muốn lên giường, lại nghe Trương Ninh nói: “Còn có quần, mặt trên người sẽ nóng, không cần mặc vậy ngủ.”
Tống Kiến Quốc lại đem quần nhanh chóng kéo, sau đó chui vào trong chăn.
Hiện tại đang là thời điểm hạ thu, thời tiết cũng không tính là quá lạnh, một giường với chăn hơi mỏng là được.
Hai người nằm cũng chưa động.

Trương Ninh chờ Tống Kiến Quốc, chính là Tống Kiến Quốc lại cả người đều ngủ thẳng tắp, có thể nhìn ra ngay bộ dáng không chuẩn bị động đậy.
Trương Ninh trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ hắn không muốn?
Tống Kiến Quốc đương nhiên suy nghĩ đến việc này.

Hắn là một nam nhân bình thường, hơn nữa huyết khí phương cương, đây còn là tân tức phụ của hắn, tâm tình của hắn lại tốt, cũng nhịn không được a.


Chính là trong lòng hắn liền ngăn không được nhớ tới sự việc trước kia, lần trước khiến người ta khóc cả đêm, sau lại vài lần, cũng là một bộ dạng cực kì chán ghét.

Hắn nghĩ, có phải hay không chính mình như vậy rất khiến người ghét, cho nên căn bản cũng không dám lại động.
[*]Huyết khí phương cương: tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hai người trợn tròn mắt nhìn nóc giường.
Trương Ninh nghĩ nghĩ, vẫn là duỗi tay qua chạm vào Tống Kiến Quốc.

Đều kết hôn rồi, nàng cũng không làm ra vẻ, Tống Kiến Quốc ở nhà không được mấy ngày, nếu là đêm tân hôn mà thành không được việc gì, còn không biết phải chờ tới khi nào đâu.

Nàng nắm lấy chính là cánh tay Tống Kiến Quốc, tay lôi kéo, cả người liền hướng tới Tống Kiến Quốc dán qua.
Tống Kiến Quốc cả người cứng đờ, một cổ nhiệt huyết liền hướng dưới thân phóng lên.
Hắn còn không có quyết định động hay vẫn là không động đâu, liền cảm giác Trương Ninh hôn lên gương mặt hắn.

Đầu hắn hơi căng ra, không chút nghĩ ngợi liền xoay người, đem người áp đảo dưới thân.
Tống Kiến Quốc cúi đầu ở trên mặt cùng trên cổ Trương Ninh một trận gặm cắn, bàn tay to cũng là không chịu khống chế trên dưới hoạt động.
Trương Ninh cả người run rẩy, vừa bắt lấy cánh tay Tống Kiến Quốc, trên người quần áo cũng bị cởi ra.
Trừ bỏ vừa mới bắt đầu đau đớn một chút, Trương Ninh rơi vài giọt nước mắt lúc sau, về sau liền vẫn luôn nhẹ nhàng thở dốc, vừa nhẹ giọng kêu, phát ra từng đợt âm thanh.
Tống Kiến Quốc lần đầu tiên biết, nguyên lai việc này thế nhưng có thể thống khoái như vậy, đặc biệt là khi nhìn người dưới thân cũng cùng chính mình có phản ứng giống nhau, thể xác và tinh thần cảm giác đồng nhất, quả thực muốn cho hắn chạy lên trời.
Cả một đêm, Tống Kiến Quốc đều cảm thấy chính mình đang chiến đấu.

Hắn cả người mồ hôi như hạt đậu tử từ trên mặt chảy xuống, lại không cảm thấy mệt, ngược lại vui sướng đầm đìa, thoải mái cực kỳ, cũng nhẹ nhàng cực kỳ.
“Tức phụ nhi.” Ở thời điểm cực hạn, Tống Kiến Quốc thỏa mãn kêu lên.
Trương Ninh cả người mệt cực kỳ, lại còn có đau nhức.

Nhưng bởi vì Tống Kiến Quốc làm ầm ĩ cả đêm, nàng cũng không ngủ.


Chờ đến trời đã sáng, nàng liền đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, chuẩn bị đi ra bên ngoài.
Nàng vừa động, Tống Kiến Quốc bên cạnh ngủ không sâu cũng đã tỉnh.

Hắn mở to mắt liền nhìn thấy Trương Ninh đang mặc quần áo.

Duỗi tay kéo nàng xuống, “Ngủ tiếp đi.” Hắn biết chính mình ngày hôm qua làm ầm ĩ tới khi nào, đánh giá Trương Ninh cả đêm cũng chưa ngủ đâu.
Trương Ninh vừa mặc quần áo, vừa nói: “Đến lúc dậy rồi, ngày hôm qua trong nhà làm tiệc rượu, một ít nồi chén gáo bồn còn không có rửa sạch đâu, hôm nay còn phải trả đồ trở về.”
Nghe nàng nói như vậy, Tống Kiến Quốc cũng đứng dậy.

Hắn nhìn Trương Ninh đang thắt nút quần áo, trong lòng nghĩ, tức phụ này thật đúng là hiền huệ a.

Khó trách nương hắn thích nàng như vậy.
Lại thoáng nhìn dấu vết trên cổ nàng, trong mắt nóng lên, nhớ tới tối hôm qua những sự việc đó, cả người như bị ai đó cào vậy.
Bên này Tống Kiến Quốc còn đang miên man suy nghĩ, Trương Ninh đã mặc xong quần áo rời giường, ở bàn trang điểm bên cạnh chải tóc, nàng hiện tại đã kết hôn, cảm thấy đến thời điểm thay đổi, liền đem kiểu tóc đuôi ngựa ban đầu cột lại bằng chiếc kẹp nhỏ màu đen biến thành một búi tóc hình dáng nụ hoa, giữa mày bởi vì tân hôn, cũng nhiều vài phần vũ mị.
Nhìn nàng cái dạng này, Tống Kiến Quốc trong lòng nóng hầm hập, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng không rời.
Trước kia khi chưa kết hôn, hắn không nghĩ chú ý đến bộ dáng của Trương Ninh, hiện tại thành tức phụ chính mình, hắn thoải mái mà nhìn, chỉ cảm thấy tức phụ này của chính mình thật là cả người đều đẹp, nhìn không dời mắt được.
Trương Ninh trang điểm xong, thấy trên cổ một tầng vết đỏ, mặt đỏ lên, nhịn không được quay đầu lại trừng mắt nhìn Tống Kiến Quốc, liếc mắt một cái, chỉ vào cổ nói: “Ngươi nhìn xem, ta như thế làm sao đi ra ngoài gặp người.” Nàng vừa nói, vừa từ trong rương, tìm ra một cái khăn màu đỏ, ở trên cổ trát một đóa hoa, không sai biệt lắm che khuất đi.
Tống Kiến Quốc đang còn trong dư vị vừa mới bị Trương Ninh liếc mắt một cái kia, cảm thấy bộ dạng nàng tuy rằng hình như không cao hứng, nhưng lại làm hắn cảm thấy quan hệ hai người có cảm giác thân cận nói không lên lời.
Hắn nhịn không được muốn cùng Trương Ninh nói chuyện, “Khá tốt, nhìn không thấy.”
Trương Ninh đối với gương nhìn kỹ, phát hiện trên cằm chính mình còn có cái dấu răng, trong lòng âm thầm nghĩ, lần sau cũng không thể làm hắn lăn lộn như vậy, này đi ra ngoài nhà người ta khẳng định chê cười.
Sau khi trang điểm xong, nàng lại xoay người xem Tống Kiến Quốc, thấy hắn đã mặc tốt quần áo, đang ở bên gấp chăn, hơn nữa chăn nệm ngăn nắp, một chút nếp uốn đều không có, khỏi nói có bao nhiêu chỉnh tề.
Nàng đi qua, lôi kéo tay áo Tống Kiến Quốc, “Cái này khá tốt, có thời gian chỉ cho ta.”
Tống Kiến Quốc thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, nhịn không được cong cong khóe miệng, gật đầu nói: “Được.”
Hai người ra cửa vào trong viện, liền nhìn Tống mẫu đang ngồi ở chậu lớn giặt đồ, Tống Xuân Lan trong phòng bếp nấu cơm.
Tống mẫu thấy bọn họ đi ra, còn kinh ngạc nói: “Sao dậy sớm như vậy?”.