Tầm mắt của Bạch Kỳ từng chút một thu hồi lại, thần sắc khó phân biệt, hai con ngươi dừng lại ở trên mặt của Trương Phức Uất: "Cô nói là bọn họ như vậy đã rất lâu rồi?"

Đây là lần đầu tiên Bạch Kỳ nói chuyện với cô ta, tâm tình Trương Phức Uất cực kỳ kích động, tim cô ta đập loạn bùm bùm, vội vàng gật đầu nói: "Ân! Đã có một đoạn thời gian, Trương huấn luyện viên phụ trách, buổi tối hai người sẽ huấn luyện chung đến rất muộn, kỳ thật tôi đối với huấn luyện gì đó có chút không hiểu, chỉ là Trương huấn luyện viên luôn vội, cho nên vẫn không có thời gian thỉnh giáo, không biết Bạch huấn luyện viên, anh có thể hay không..."

"Buổi tối thường xuyên sẽ cùng ở một chỗ đến rất muộn?" Bạch Kỳ trầm giọng hỏi.

Trương Phức Uất lại gật gật đầu, dịu dàng nói: "Đúng a, động tác của Khương Sam bởi vì trong lúc huấn luyện cô ấy có quy phạm* rất nhiều, tôi cũng thực hâm mộ. Trương huấn luyện viên đối với cô ấy thật tốt, nếu có người cũng có thể cho tôi thêm một chút ưu đãi như vậy thì tốt rồi."

(quy phạm*:Thước và khuôn, chỉ phép tắc khuôn mẫu)

Vừa nói, cô ta vừa mong đợi nhìn nhìn Bạch Kỳ. Bạch Kỳ xoa xoa mi tâm: "Tôi biết, cám ơn cô." Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua trên sân thể dục, cũng không để ý Trương Phức Uất giữ lại, sắc mặt khó coi liền đi mất.

Thời điểm Khương Sam ở trường học, cô sẽ không mang điện thoại di động theo bên người, Bạch Kỳ không có biện pháp thông báo cho cô, chỉ có thể vào lúc chạng vạng, sau khi huấn luyện xong, lợi dụng khe hở lúc ăn cơm để đi tìm cô. Kết quả, hết ngược lại xuôi, chính là hắn vẫn không nhìn thấy Khương Sam đi về ký túc xá. Bạch Kỳ cực kỳ chán ghét cái loại cảm giác này, chính là cái cảm giác mọi tất cả chuyện, hắn đều không thể nắm giữ ở trong lòng tay của mình. Nhất là đối với Khương Sam. Khương Sam trước giờ đều ngoan ngoãn cùng phục tùng đối với hắn, ngẫu nhiên tính tình cô cũng sẽ nháo một chút, nhưng đó chỉ là gia tăng thêm một chút tình thú, không lâu chính cô có thể điều chỉnh lại giống như trước.

Nhưng gần đây, cô ở khắp nơi đều lộ ra từng điểm không thích hợp. Rõ ràng, Khương Sam ở trước mặt hắn biểu hiện hết thảy đều như trước. Nhưng Bạch Kỳ lại cảm nhận được, chính là một loại khoảng cách không nói ra được. Khương Sam giống như là đã thay đổi thành một con người khác, cô trở nên thâm trầm hơn, tâm tư của cô càng ngày càng khó đoán hơn.

Chỉ là vô ý thức đi qua sân thể dục, Bạch Kỳ lại liếc mắt liền nhìn thấy được, chỗ ngồi ở cầu thang, lại có ba người đang vừa nói vừa cười vừa ăn cơm. Trương huấn luyện viên ngồi ở giữa, Khương Sam cùng một nữ sinh mặt tròn, mỗi người một trái một phải kề bên Trương huấn luyện viên. Đúng thời điểm Bạch Kỳ nhìn thấy, Khương Sam đang thấp giọng nói gì đó, Trương huấn luyện viên chuyên chú nhìn cô, nghiêng tai lắng nghe, sau đó Khương Sam bỡn cợt cười cười, Trương huấn luyện viên cười cười, gõ nhẹ một cái ở trên đầu của cô. Nhất thời, Khương Sam làm ra vẻ tức giận bĩu bĩu môi, còn một nữ sinh khác thì ở một bên lớn tiếng cười.

Động tác thân mật như vậy, Bạch Kỳ vừa nhìn thấy, sắc mặt của hắn ngay lập tức liền trở nên đen sì!

Buổi tối, trước lúc buổi huấn luyện kết thúc, Khương Sam liền nhớ tới, hai ngày nay Khâu Bảo càng không ngừng dặn dò cô. Chỉ là, gần đây lúc huấn luyện, quan hệ của cô cùng với Trương huấn luyện viên cũng không xê xích gì nhiều, luẩn quẩn một lát, cô có chút do dự nhìn Trương huấn luyện viên.

Trương huấn luyện viên đang muốn đi, nhìn thấy Khương Sam đang đứng tại chỗ, có bộ dáng muốn nói lại thôi, hắn liền dừng bước hỏi. "Làm sao vậy, còn có việc?"

Khương Sam kiên trì, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Huấn luyện viên, điện thoại di động của anh là bao nhiêu, có tiện nói một tôi chút không?"

Trương huấn luyện viên sửng sốt, hắn cũng là dạy qua mấy khóa học sinh mới, mỗi một khóa đều không thiếu học sinh thích hỏi thăm huấn luyện viên về phương thức liên lạc. Chỉ là, trong bộ đội có văn bản quy định rõ ràng, không thể tùy ý lộ ra tin tức tư nhân của chính mình, Trương huấn luyện viên có tính cách nghiêm khắc nghiêm túc, cho nên hắn cũng chưa từng có cho qua.

Hắn kỳ quái hỏi: "Muốn số di động của tôi làm cái gì?"

Khương Sam liền có chút cạn lời. Tâm tư của Khâu Bảo, người mù đều có thể nhìn ra a, nhưng nếu cô nói như vậy, Trương huấn luyện viên tuyệt đối sẽ không cho. Khương Sam không khỏi có chút đau đầu.

Trương huấn luyện viên thấy cô không lên tiếng, quan sát cô một phen, hắn đối với Khương Sam vẫn là tương đối thưởng thức, cũng biết cô sẽ không có cái tâm tư gì quá đáng, nghiêm túc nói: "Trong bộ đội có quy định, không thể cho."

"Nga."

Cô biết ngay sẽ là như vậy mà. Chỉ là, vừa nghĩ tới ánh mắt của Khâu Bảo tội nghiệp chờ mong, Khương Sam liền có chút đau khổ. Một đôi con ngươi đen láy, không tự chủ được liền hiện ra chút tiếc nuối cùng thất vọng.

Nhìn Khương Sam có vẻ mặt như thế, Trương huấn luyện viên liền vui vẻ: "Hơn nữa, nếu thật sự tôi nói cho cô, cô nhớ rõ sao?"

Khương Sam nháy mắt ý thức được Trương huấn luyện viên đây là thả ra ý tứ, sửng sốt một chút, sau đó là ngay lập tức lục lọi ở trên quần áo. Cô là đang tìm cây bút cùng tờ giấy mà Khâu Bảo đã đưa cho mình. Cô ở một bên vừa tìm, vừa nói: "Vậy, chỉ cần anh viết xong là được."

Kết quả, tính tình Khâu Bảo qua loa, cô tìm mất nửa ngày, thế nhưng lại chỉ thấy trong túi của cô có môt cây bút. Khương Sam cầm cây bút lông màu đen mà cô không còn lời gì để nói. Trương huấn luyện viên nhìn cô một cái, rồi nói: "Thôi, không còn sớm cô mau trở về đi thôi."

Khó được hôm nay tâm tình huấn luyện viên tốt, thế nhưng lại buông miệng. Khương Sam cũng không chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, trực tiếp đem bàn tay đi qua: "Không bằng huấn luyện viết trên tay của tôi đi."

Trương huấn luyện viên đối với bàn tay trắng nõn của Khương Sam thò ra trước mắt, liền nhìn đến ngẩn ngơ. Hắn muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt trong suốt sáng ngời của Khương Sam, không biết sao, thế nhưng lại như là bị quỷ thần xui khiến, liền nhận lấy bút.

Nhanh chóng ở mu bàn tay của cô viết xong một dãy số di động, Trương huấn luyện viên nhanh chóng đem bút đưa trở về, thô thanh thô khí* nói: "Tốt lắm tốt lắm, đi nhanh đi."

(Thô thanh thô khí*:(Tiếng nói) thô, lớn, to: 嗓音很粗 Tiếng nói thô quá; 粗聲大氣 Lớn tiếng, to tiếng)

Khương Sam lúc này mới thở ra một hơi. Trên mặt mang theo vài phần tươi cười, gật gật đầu. Da mặt màu đen của Trương huấn luyện viên, chính là không dễ dàng nhận ra là đang mang theo vài phần xấu hổ. Nếu bây giờ không phải là sắc trời đã tối, sợ là còn có thể nhìn ra, ở trên mặt của hắn thế nhưng lại đỏ lên vài phần.

Trương huấn luyện viên đi rất nhanh, hắn đi vội vội vàng vàng, như là ở phía sau của hắn đang có ác lang đuổi theo hắn vậy.

Khương Sam thổi thổi mu bàn tay, chờ chữ ở trên tay mình khô hoàn toàn, sau đó mới đi về.