Editor: Linh Phan

Biên Trường Hi tỉnh lại trong tiếng ồn ào huyên náo.

Chậm rãi mở mắt, trên đầu là xà nhà bằng thép, một bên treo bóng đèn hình tròn, nhìn có chút giống kho hàng.

Bên cạnh có bóng người lay động, chóp mũi tràn đầy mùi cao su, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Rốt cuộc bao giờ cô ta mới tỉnh? Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, chẳng lẽ còn phải mang theo cô ta?"

"Vương Diễm, không thể nói như vậy, mọi người từng là đồng học, lúc trước cô ấy còn từng giúp chúng ta, cũng không thể bỏ mặc cô ấy ở đây một mình."

"Hải Tuấn, cậu đừng quan tâm cô ta, bạn cùng lớp cái gì chứ, chưa từng thấy người nào máu lạnh như vậy. Dù sao chúng ta cũng không thể thất hứa, đã đáp ứng chiếu cố Biên đồng học thì không thể nửa đường buông tha."

"Bạn cùng lớp thì sao? Là bạn cùng lớp tôi mới muốn đứng ra nói đạo lí, cô ta bị tang thi cào thành như vậy, ai biết lúc nào sẽ biến thành tang thi, hoặc khi nào sẽ chết, rõ ràng chính là một cái phiền toái, chính chúng ta chạy thoát thân còn không kịp, lại còn mang theo cô ta? Trương Dục Văn, anh nói đi, có phải vậy không?"

"..."

Biên Trường Hi mơ hồ nghe một lát, đại não dần thanh tỉnh, xem ra chính mình được cứu, lại còn là mấy người Thành Hải Tuấn cứu.

Nhưng mà rất kỳ quái, cô nhớ rõ trước khi hôn mê đã nhìn thấy hỏa cầu, người cứu nàng hẳn là đã thức tỉnh hệ Hỏa, có thể thức tỉnh hệ Hỏa ngay ngày đầu tiên mạt thế, hơn nữa nhìn tốc độ và độ chính xác khi bay của hỏa cầu, hẳn là người kia đã vận dụng dị năng thuận buồm xuôi gió.

Nhân vật như vậy, nếu không chết non, trong mạt thế nhất định sẽ có thành tựu xuất sắc, trong đội ngũ của Thành Hải Tuấn có người như vậy sao?

Cô tạm thời gác nghi vấn sang một bên, nhắm mắt lại tự cảm thụ trạng thái cơ thể bây giờ.

Lúc này cô nằm trong góc, dưới thân trên người phủ một cái chăn mỏng, lặng lẽ giật giật ngón tay, linh hoạt tự nhiên, miệng vết thương trên cánh tay trái và hai bả vai vẫn còn có chút đau, còn có cảm giác ngứa, đây là biểu hiện đang khép lại. Trong lòng cô thả lỏng, tập trung tinh lực cảm thụ một chút, phát hiện trong cơ thể có một dòng năng lượng ôn hòa ấm áp đang lưu động.

Năng lượng đó nhỏ bé như làn khói, mảnh mai như mười sợi tóc đan xen, khi cô cẩn thận muốn cảm thụ, giống như không có bất cứ cái gì, nhưng nín thở chờ đợi một lúc, lại giống như không nơi nào không xuất hiện, lười biếng dạo chơi trong cơ thể, những nơi nó đi qua đều cảm thấy thật thoái mái, cả người nhẹ nhàng giống như có thể nhảy cao đến ba mét.

Biên Trường Hi mừng rỡ, hệ Mộc của cô đã trở lại!

Dị năng giả vừa thức tỉnh rất khó cảm nhận được năng lượng trong cơ thể, bọn họ đều phải thông qua thực thể của năng lượng mới phát hiện bản thân đã có dị năng, nhưng Biên Trường Hi lại khác, cô có bảy năm kinh nghiệm kiếp trước, gần như là chỉ cần tĩnh tâm là có thể tìm thấy dòng năng lượng đang ngủ đông đó, cảm giác tồn tại quen thuộc đến tận xương, tuy bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, nhưng tuyệt đối không sai.

Cô rất muốn triệu hồi dây mây nhỏ- bản thể hệ Mộc của mình mà hung hăng hôn một cái.

Chỉ là cô vẫn nhịn xuống.

Cô bình tĩnh điều động năng lượng hệ Mộc bao phủ lên hai bả vai và cánh tay trái, cảm giác mát lạnh như tơ tằm truyến tới từng chút một, miệng vết thương bắt đầu dùng tốc độ nhanh gấp bội khép lại. Cô thoáng yên tâm, tay sờ bên hông.

Gì chứ? Hộp gỗ đâu?

Cô trợn mắt ngồi dậy, xốc chăn lên nhìn lại, bọc nhỏ trên lưng không thấy nữa.

Những người đang thảo luận kịch liệt thấy cô thức dậy liền ngậm miệng, ngạc nhiên nhìn cô, Thành Hải Tuấn lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng: "Biên đồng học, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại!"

Vẻ mặt Tương Tuệ bên cạnh cũng vui mừng, những người cô không biết cũng có biểu hiện, ngoài ra cô còn nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Vương Diễm vừa rồi còn hô to gọi nhỏ muốn bỏ lại cô, trong mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn về phía này, Trương Dục Văn vẫn luôn không hé răng ân cần chạy tới: "Trường Hi em cảm thấy thế nào? Em vừa hôn mê chính là một ngày một đêm, làm anh lo lắng muốn chết."

Biên Trường Hi thật không nhìn ra bộ dáng lo lắng của hắn.

Cô liếc hắn một cái, đang muốn nói chuyện với Thành Hải Tuấn, bỗng nhiên cảm thấy trên người có chút khác thường, cúi đầu nhìn, trên người vẫn là quần áo lúc trước, bởi vì hai vai bị xé nát, áo miễn cưỡng treo một bên, lộ ra miệng vết thương hung dữ đã khép lại năm sáu phần.

Bởi vậy hiển nhiên rất không dễ nhìn. Trương Dục Văn vội vàng cởi áo khoác trên người muốn choàng lên người cô, cô giơ tay ngăn cản, hỏi Thành Hải Tuấn: "Đội trưởng Thành, đồ của tôi đâu?"

Thành Hải Tuấn ngẩn người, Tương Tuệ nói: "Tôi lấy cho cô!"

Cô chạy tới một góc khác, tìm kiếm trong một đống bao lớn bao nhỏ: "Đồ của cô tôi đã gom lại, không có ai đụng đến."

Biên Trường Hi tranh thủ quan sát bốn phía, nơi này quả thật là một cái kho hàng lớn, cửa lớn mở rộng, có người đang ra vào, nhìn ánh sáng hẳn là chạng vạng tối. Những nơi khác trong kho hàng có ba đoàn người đang ngồi, đều hơn hai mươi tuổi, Biên Trường Hi rất dễ dàng đoán được đây là một đám sinh viên chạy trốn tụ lại, có lẽ không cùng một trường, gặp nhau trên đường, càng tụ càng nhiều, cùng nhau hành động, kiếp trước cô và Trần Di Toa cũng là thành viên trong đó.

Nơi mà cô đang ngồi là một góc của kho hàng, cách đó không xa là một đống lốp xe màu đen, bên cạnh là đội ngũ của Thành Hải Tuấn, ngoại trừ sáu người đã gặp trước đó, còn có thêm hai mươi người nữa, Trương Dục Văn nói cô đã hôn mê một ngày một đêm, xem ra những người này là mới gia nhập, bọn họ dường như đều đã tôn Thành Hải Tuấn làm đội trưởng.

Lúc này những người này ngồi trên chiếu, mỗi người hoặc nói chuyện hoặc chuẩn bị vật tư hay đơn giản là ngẩn người lau nước mắt, có người yên lặng nấu mì và các loại đồ ăn, trên mặt mỗi người ít nhiều đều có vẻ mỏi mệt cùng hoảng sợ, thậm chí trên mặt và quần áo còn dính máu, xem chừng cách đó không lâu đã chiến đấu với tang thi. Mùi thức ăn trộn lẫn với mùi cao su khiến không khí trong kho hàng càng trở nên nặng nề.

Biên Trường Hi nghĩ tới kiếp trước mình cũng giống như những người này, yên lặng giãy dụa, khủng hoảng, hi vọng, thống khổ, một mình chịu đựng từng ngày cô độc lại tuyệt vọng, lần lượt đi đến tuyệt lộ lại chạy thoát, liều mạng kiên cường và trưởng thành, lại không biết con đường phía trước ở đâu, muốn cảm nhận sự ấm áp và lực lượng trong đoàn người, đồng thời cũng ôm lòng phòng bị đối với sự ấm áp đó.

Bây giờ nghĩ lại, tưởng như đã qua mấy đời.

Biên Trường Hi không khỏi hòa hoãn lại tâm tình, hỏi Thành Hải Tuấn: "Đội trưởng Thành, là mọi người cứu tôi?"

Vương Diễm bĩu môi: "Còn không phải ư?"

Thành Hải Tuấn nhíu mày liếc cô ta một cái, quay đầu nói với Biên Trường Hi: "Không phải chúng tôi cứu cô, hôm qua sau khi cùng cô tách ra chúng tôi trở lại trường học một chuyến, muốn xem thử trong trường học thế nào, trên đường gặp năm thanh niên, một người trong đó cõng cô đang hôn mê..."

Hắn nói tới đây, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ, lại có chút không nói tiếp được, Trương Dục Văn vội vàng tiếp tục câu chuyện: "Anh nhận ra em, hình như những người đó có việc gấp nên đưa em cho bọn anh chăm sóc, Trường Hi sao em lại quen biết bọn họ? Anh xem bọn họ có khí chất của quân nhân."

"Đúng vậy, một nhóm khí chất bất phàm, mặc quần áo tác chiến đặc biệt, trong tay còn có súng." Một cô gái nhanh miệng bổ sung: "Tôi cũng không dám nhìn thẳng bọn họ, may mắn là đội trưởng của họ dễ nói chuyện."

Biên Trường Hi nhíu mày, cảm giác của cô quả nhiên không sai, người cứu cô không phải bọn họ, năm quân nhân sao? Hỏa cầu, quân nhân, trường học,... Trong đầu cô chợt lóe lên gì đó, lại không kịp bắt lấy, nhìn bộ dáng Thành Hải Tuấn và Trương Dục Văn dường như đang giấu diếm điều gì đó, trong lòng càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Bọn họ có lưu lại danh tính không?"

Đúng lúc này Tương Tuệ mang ba lô của Biên Trường Hi tới: "Đây là túi của cô phải không?"

"Đúng vậy, cám ơn cô." Biên Trường Hi cao hứng mở ra, phía trên là một chiếc áo khoác dự phòng, cô lấy ra để sang một bên, lại liếc mắt nhìn thấy bọc nhỏ màu đen treo bên cạnh, cô không khống chế nổi nữa, trở nên kích động.

Nông trường bên trong vòng ngọc đã mở ra chưa? Có phải là đã thất bại hay không? Nếu như thất bại thì phải làm sao đây?

Không, hẳn là sẽ không, cô nhớ rõ mình đã chém chết cô Chu hóa tang thi, đã nắm lấy nguồn năng lượng thứ mười.

Nghĩ như vậy, nhưng mà khi cô mở hộp gỗ ra, nhất thời trợn tròn mắt, giật mình biến sắc: "Vòng ngọc của tôi đâu!"