Tôi cùng Tần Xu hể hả cười xong, nhớ đến Huyên Huyên tới cùng Dung Tranh mới hỏi cô ấy: "Sao cậu tới trễ vậy? Cứ tưởng cậu sẽ tới cùng Dung Tranh."

Dù gì thì trước đây cô ấy có nói nhờ ăn cơm với Dung Tranh mới quen biết Thư Niệm.

Tần Xu lạnh giọng lại: "Vốn là định đến cùng... lúc cậu nhắn tin tớ đã định không tới rồi, nhớ lại có hẹn trước với cậu nên mới tới."

Như thế này thì coi bộ cô ấy với Dung Tranh không chỉ là kiểu quan hệ "bị kim chích một phát" rồi, tôi còn định hỏi tiếp xem rốt cuộc là sao, Tần Xu đã quơ tay tỏ ý nói chuyện khác: "Như cậu nói đấy, chẳng ngờ bà má của cậu lại lòng lang dạ sói thế này, cậu cứ tiếp tục lượn qua lượn lại trước mắt bà ta như vậy không tốt đâu."

Tôi cũng im lặng một lúc, không biết nói gì.

"Tớ nhắc cho cậu nhớ, hoặc là có tí lương tâm nói hết chuyện ra, không thì tránh xa bà ta ra, tự sống cuộc đời thoải mái" Tần Xu thấy tôi không lên tiếng liền thở dài nói: "Trong chuyện này cậu nhu nhược quá, tớ hiểu tâm trạng cậu, cậu từ nhỏ đã không có mẹ, trong thâm tâm ít nhiều gì cũng có mong đợi nhưng bà ta thì chưa chắc gì đã vậy. Cậu cũng vừa nói đấy, đến đứa con gái mình đích thân nuôi nấng mà cũng nỡ đem dâng cho thiên hạ, cậu chỉ là một miếng thịt từ trên người bà ta rớt xuống rồi bị đem vứt mà thôi, càng không nên mong chờ bà ta tốt với cậu."

Tôi cũng thở dài theo: "Cái này tớ hiểu, bà ấy thế nào tớ cũng đã sớm nhìn rõ cả rồi... chỉ là nếu nói tới sẽ thật sự hại bà ta ra sao, tớ xuống tay không nổi. Có lúc tớ sẽ nghĩ, lỡ đâu nếu bà ấy biết tớ là con gái mình sẽ đối xử với tớ rất tốt thì sao, vậy nếu tớ vạch trần hết mọi sự thật có phải là làm sai rồi không."

Tần Xu quả quyết: "Nếu không ra tay được thì đừng dính dáng tới bà ta nữa. Bây giờ cậu như vậy thì làm được gì, chọc không nổi điểm yếu của bà ta, ngược lại còn khiến bà ta gây khó dễ cho cậu như hôm nay."

"Tự dằn vặt lẫn nhau thôi." Tôi thấy Tần Xu đang vô cảm nhìn mình, bèn cười nói với cô ấy: "Lần trước tới nhà bà ấy, tớ xà nẹo bên cạnh Trịnh Dị làm bà ấy tức chết, như kiểu muốn túm tớ vứt ra rồi đặt Hứa Nặc vào lòng Trịnh Dị."

Tần Xu liếc xéo tôi: "Không phải tớ ăn nói khó nghe, nhưng mà chơi cái trò chó mèo cắn nhau này vui không? Châu Tiểu U, cậu ngu thật hay giả ngu vậy?"

Tôi nghiêng đầu nhìn ánh sáng lập loè bên ngoài, trời cuối xuân đến gió cũng mang hơi ấm, lòng tôi lại như chỉ có một gốc liễu bị kẹt cứng hoảng loạn.

"Tớ không biết"


Tần Xu chỉ đành bất lực, thật ra tôi cũng rất mịt mờ.

Tôi nói: "Tớ vẫn nhớ hồi năm tư, Tết Trung thu với lễ Quốc khánh liền nhau..."

Trước Tết bố gọi cho tôi, bảo tôi nghĩ lễ về nhà một chuyến.

Lúc ấy tôi bận bịu tìm việc, trong lòng nhất quyết muốn kiếm cách vào một công ty lớn làm thư ký, như vậy hẳn sẽ có nhiều cơ hội vây quanh những người trong giới giàu có, qua đó nghe ngóng được tin tức về bà mẹ thất lạc kia của tôi.

Vậy nên tôi đã từ chối bố.

Ông ấy chẳng nói gì thêm, tôi thậm chí còn không nghe ra được gì bất thường, như thường lệ, ông ấy dặn dò tôi ở trường phải biết chăm sóc tốt bản thân, đừng đau ốm gì, chỉ là trước khi gác máy có hỏi thêm tôi rằng tốt nghiệp xong không định về thành phố G sao?

Tôi nói chắc sẽ ở lại thành phố H hai năm trước rồi mới về.

Lúc ấy tôi tự đặt kỳ hạn cho mình là hai năm, nếu sau hai năm vẫn không tìm ra mẹ tôi, tôi sẽ về thành phố G cũng bố sống cuộc đời bình đạm hạnh phúc, có lẽ sẽ hơi tiếc một chút nhưng rồi cũng sẽ quên thôi.

Bố bảo: U U, đừng cố chấp quá.

Tôi không hề để tâm, nhẹ nhàng trả lời ông ấy: Con biết rồi, bố cứ yên tâm.

Lần tiếp theo nhận được điện thoại của ông ấy là sau lễ Quốc khánh, đầu dây bên kia là một giọng nói lạ lẫm: Tôi là cảnh sát, bố cô tám ngày trước tự sát ở nhà rồi.

Ông ấy cứ im lặng như vậy nằm trên giường hết tám ngày, vì không lên lớp mới có người phát hiện ra.

Chuyện xảy ra lúc đó tớ dường như không hề nhớ lại, khi ấy tôi vội chạy về thành phố H, lòng đau như đau cắt, tự trách đến nghẹn thở, suy sụp khóc lớn khi đọc di thư của ông ấy, vừa chấn động vừa hối lỗi khi biết ông đã âm thâm ôm bệnh hơn hai mươi năm trời.

Tất cả đều nặng nề quá, không đúng với những thứ tích cực, lạc quan như bố đã dạy tôi, cũng không đúng với những gì ông ấy yêu cầu tôi trong di thư.

Bố viết tận mấy trang, nắm chặt trong bàn tay đã co cứng đặt trên bụng.

Bố nói đừng hối hận, đừng tự trách mình, lúc ông ấy gọi tôi về nhà vốn đã chuẩn bị tự giải thoát xong xuôi cả, chỉ là muốn gặp tôi lần cuối thôi, nhưng mà gặp hay không thật ra cũng chẳng khác biệt gì.

Bố lại nói thêm, từ lúc tôi quyết định đến thành phố H học đại học, ông ấy đã biết tôi không quên được bà mẹ kia của mình, ông nói thật ra bà ta chẳng tốt lành mấy, nhìn thấy tôi chưa chắc đã mừng rỡ, ông ấy mong tôi có thể buông bỏ nhưng sẽ không ngăn cản tôi, đợi tôi từ từ thông suốt.

Thêm vào đó, chứng trầm cảm của ông ấy không hoàn toàn là vì sự ra đi của Hạ Thanh, có phần vì tuyệt vọng với con người, thất vọng với xã hội. Hạ Thanh chẳng qua cũng chỉ là giọt nước làm tràn ly, diệt đi tình yêu trong lòng ông, thêm phần phá huỷ cuộc sống cùng thế giới quan của ông ấy.

Cuối cùng bố bảo, dù rằng sau này có tìm được Hạ Thanh cùng đừng ôm hận, không có bà ấy, không có bố, tôi vẫn có thể vui vẻ mà sống. Ông ấy không thể tích cực, lạc quan, hy vọng tôi có thể làm được, chỉ tự vì bản thân mà yên bình tiến lên phía trước.

Ngoài ra, ông ấy còn nói hết tường tận về tài sản trong nhà, về hậu sự của mình, sau khi xem xong, tôi không dám tin rằng ông đã u uất ngần ấy năm.

Tang lễ xong, tôi sức cùng lực kiệt trở lại trường, ảo não, lười nhác suốt mấy tháng , có lúc còn nghĩ cuộc đời cũng chỉ thế này thôi, sống qua ngày một cách mơ hồ, hôm nào không vui cũng uống thuốc rồi ngủ cho hết ngày, có lúc trong đầu vọng tới từng chữ bố viết, có lúc cảm thấy dường như ông ấy vẫn còn ở đây, đang đứng trước mặt tôi, nhắc tôi phải lạc quan tích cực.

Đợi đến lúc bình tâm lại thì đã qua đợt tuyển dụng, tôi tuỳ tiện tìm một công ty mậu dịch vào làm việc.

Cách xa so với cái kế hoạch ban đầu làm thư ký từng bước nghe ngóng về giới thượng lưu.


Sau đó, ở thành phố H được hai năm, tôi không tìm được Hạ Thanh nhưng cũng không muốn về. Về rồi chỉ sợ nhìn cảnh nhớ người, nhớ khu vui chơi bố dắt tôi đi chơi, nhớ Mc Donald cùng ăn với bố, nhớ trung tâm mua sắm bố đưa tôi tới, mua váy mới cho tôi.

Thế những tuyệt nhiên không hề nhớ tới những xui xẻo tổn thương, sảng khoái dùng tiền bạc tự bù đắp.

Con người cứ cầm tiền trong tay là lại đứng ngồi không yên, những nguyện vọng chưa thành kia lại bị gợi lên.

Tần Xu nghe đến ngẩn cả người, lúc nhìn sang tôi như còn toả ra hào quang của mẹ: "Hồi năm tư tớ cũng thấy cậu là lạ nhưng lúc đó ai cũng bận tìm việc làm, cứ nghĩ do cậu áp lực nặng quá."

Tôi nhớ lại lúc đó quả thật Tần Xu có hay mời tôi đi ăn, an ủi tôi tìm việc không nên nôn nóng quá các kiểu, bây giờ nhớ lại lòng vô cùng ấm áp, tôi cười nói: "Lúc đó cậu cũng rất bận, mải mê lập nghiệp, một tuần gặp không được hai ba lần."

Tôi thu lại nụ cười rồi nói: "Trước khi bố tớ mất, thật sự tớ rất mong đợi về bà mẹ này của mình, sau này bố tớ tự sát, tớ kiềm không nổi đổ tội cho bà ấy, nếu không phải bà ấy tham phú phụ bần, đột ngột rời đi, bố tớ không tới nỗi sốc nặng tới vậy. Tớ đúng là nhu nhược, một mặt mơ tưởng về bà ấy, một mặt lại căm phẫn, thế nhưng bố tớ đã bảo đừng trách móc, càng đừng ôm hận vì ông ấy.

"Cái kiểu không cam lòng như thế này cậu hiểu được không?" Tôi hỏi Tần Xu: "Bố tớ đã căn dặn, hơn nữa tớ cũng luôn tự khuyên mình đừng tính toán với quá khứ nữa. Tớ gần như thuyết phục được bản thân đừng chú ý đến bà ấy nữa, tránh xa bà ấy ra, thế nhưng cứ nghĩ đến bà ấy đang ăn sung mặc sướng trong lúc bố tớ thì mất, tớ thì đau khổ, không để bà ấy khó sống một tí tớ cảm thấy có lỗi với bản thân và bố."

Tần Xu im lặng một lúc lâu, vuốt tóc rồi bất lực nói: "Cậu đang nhập nhằng quá, cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt."

"Tất nhiên tớ biết thế này là nhập nhằng." Tôi vô cảm nhìn cô ấy: "Nếu không tớ cứ lăn lộn tới lui làm gì? Vấn đề là bây giờ tớ không biết nên làm sao!"

Tần Xu trợn mắt: "Tớ là bạn cũng phòng suốt 4 năm đại học của cậu, cái câu "nên làm sao" này cậu đã hỏi tớ không biết bao nhiêu lần rồi, hỏi từ mua cái áo màu nào mới ăn đến ăn gà kho hay lẩu cay đấy chị gái Thiên Bình."

Tôi khổ sở nói: "Vậy thì năn nỉ cậu giúp tớ quyết định lần nữa đi, tớ nên làm sao."

Tần Xu nghiêm túc nói: "U U, chuyện này tớ không giúp được cậu."

Tôi nói: "Lòng tớ vỡ tan rồi, uổng tình nghĩa bạn bè bấy lâu trôi sông hết rồi."

Tần Xu nhếch mép cười: "Cầu cho cậu trôi sông trước."

Tôi: "..."

Tần Xu vừa định nói thêm, một bóng người tiến đến từ hành lang sáng đèn bên ngoài, là Dung Tranh.

Dung Tranh thở phào: "Cuối cùng cũng tìm được em rồi."

Tần Xu lập tức đanh mặt, khoanh tay lười quay sang hướng khác: "Cút"

Dung Tranh quay đầu ra dấu cho tôi: "Em gái U U, cứu với."

Tất nhiên là tôi đứng về phía Tần Xu nhưng cô ấy lại nghiêng đầu không nói gì, tôi chỉ đành đưa mắt cảnh cáo Dung Tranh một phát rồi rời đi.

Chỉ là tôi vừa bước ta, hướng tới cầu thang mấy bước, Thư Niệm bỗng từ bên cạnh bước ra.

Tôi thầm thấy không hay rồi.

Quả vậy, Thư Niệm bình tĩnh nói: "Xin lỗi, chị vốn cũng định lên đây tìm em, lúc ở ban công cạnh bên có nghe bọn em nói chuyện... ban công ở đây đều thông với nhau, cho nên...

Cái kiểu người thường xuyên vô tình với cố ý nghe lén người khác nói chuyện như tôi, đúng là dễ bị nghiệp quật.


Tôi không biết người khác có bao nhiêu quả bảo, chứ tôi thì nhiều dữ rồi.

Tôi vẫn không đổi thái độ hỏi chị ta: "Chị đến từ lúc nào?"

Chị ta nói: "Từ lúc em nói "Dằn vặt lẫn nhau"."

Tôi: "..."

Thôi toang, lần này gãy dữ rồi.

Tôi nhìn chị ta không nói gì, thầm nghĩ con người này sao có thể như thế này, giờ làm sao để chị ta nuốt cái mớ mới nghe được xuống bụng, đưa một trăm triệu phí bịt miệng hả? Cô ta trong có vẻ không những không thiếu tiền, mà còn quen biết với mấy người nhà Hạ Thanh.

Trong lúc tôi đang ngẫm nghĩ, chị ta bỗng phì cười.

Thư Niệm nói: "Em không cần lo lắng, chị lên tìm em vốn là định hỏi em với Châu Tầm Sinh có quan hệ gì."

Tôi chỉ cảm thấy ong ong trong đầu.

Châu Tầm Sinh là bố tôi.

Chị ta nhìn xung quanh lầu hai, ra dấu cho tôi đi theo. Chúng tôi dọc theo lan can đi vào trong, ngoài lan can là giếng trời lầu một, vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa bên trong.

Tôi quay đầu nhìn sang, vừa nhìn đã thấy Trịnh Dị đứng giữa rừng người, đôi giày màu trắng kia của anh ta vô cùng bắt mắt.

Ngay sau đó, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

Đầu óc tôi hết sức hỗn loạn, nhất thời ngẩn cả người, Thư Niệm lên tiếng gọi tôi mới xoay người bước qua.

Bên trong cùng của lầu hai có một tấm của kính, bên ngoài cánh cửa lại là một vườn hoa lộ thiên. Chỗ này ít có người tới, chắc là mọi người cũng không ngờ tới ở đây lại có thiên đường thế này.

Đến trước cửa, Thư Niệm không dắt tôi đi thêm nữa.

Chị ta ra hiệu cho tôi nhìn qua lớp kính, bên trong hình như có một nam một nữ đang đứng, quay lưng về phía chúng tôi.

Người đàn ông kia có tư thế đứng lịch lãm, nho nhã điềm tĩnh, rõ ràng chính là Hứa Kính Đình.