Chương 81: Tiểu công tử nhớ ta lắm à? Chẳng phải mới xa nhau chưa bao lâu sao?

Mà lúc này hai ám hầu che chở Kỳ Từ cũng đang hết sức buồn rầu.

Một là xe ngựa và hành lý đã mất hết nên ba người chỉ có thể đi bộ. Hai là đường về kinh thành bị chặn, họ không thể đi theo đường cũ mà phải đi một vòng lớn mới có thể về kinh.

Trên đường đi Kỳ Từ luôn tỏ ra cực kỳ bất an, ám hầu A Giáp trấn an y: "Vương gia đừng lo, Biên đại nhân không phải người thường nên nhất định sẽ đánh hung thú kia tơi bời cho xem."

Kỳ Từ gật đầu, biết giờ không phải lúc uể oải nên giữ vững tinh thần rồi vội vàng đi nhanh.

"Vương gia, chúng ta trở lại thành trấn nghỉ chân lần trước để mua ngựa rồi hãy tiếp tục lên đường, ngài thấy sao ạ?" Ám hầu A Giáp xin chỉ thị của Kỳ Từ.

Kỳ Từ trầm tư nói: "Được, cứ làm vậy đi, nhân tiện nhắc dân chúng trong thành gần đây có hung thú để họ đề phòng cẩn thận."

Đột nhiên đất rung núi chuyển làm ba người lảo đảo ngã xuống đất, cùng lúc đó mặt đất nứt ra khe lớn làm một ám hầu suýt nữa lọt xuống, may mà ám hầu kia kịp thời kéo hắn lại.

"Chuyện gì xảy ra?!" Ám hầu hét to.

Hắn vừa dứt lời thì chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không chỉ hắn mà Kỳ Từ và ám hầu còn lại cũng cảm nhận được, ba người giống như bị khoét đi máu thịt, đập vỡ xương cốt, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong người từ từ tràn ra.

Ba người không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Thao Thiết đứng cách đó không xa, miệng phun huyết khí, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đầu Kỳ Từ ong ong, Thao Thiết ở đây thì Biên Trọng Hoa thế nào rồi? Đã chạy thoát chưa? Hay là.......

Kỳ Từ đột ngột run lên, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu kêu răng rắc, y không dám nghĩ nhiều nữa mà vội vàng trấn tĩnh lại.

Ánh nhìn của hung thú mang đến cảm giác áp bách, hai ám hầu rút trường kiếm nói với Kỳ Từ: "Vương gia, lát nữa hai ta xông lên đánh nhau với nó thì ngài phải chạy đi ngay lập tức nhé!"

"Các ngươi........." Kỳ Từ không cam lòng, muốn ba người cùng nhau chạy trốn, đang định ngăn cản thì đã thấy hai ám hầu liếc nhau rồi hét to: "Vương gia chạy đi!!!"

Dứt lời bọn họ đẩy phắt Kỳ Từ ra, sau đó cầm kiếm vung tới Thao Thiết.

Kỳ Từ lảo đảo lui ra sau một bước, đành phải cắn răng chạy đi, ai ngờ nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng rú thảm, Kỳ Từ vừa chạy vừa ngoái lại thì thấy Thao Thiết giẫm lên hai ám hầu kia, răng nhọn đâm xuyên qua người bọn họ.

Sau đó Thao Thiết nuốt chửng cả hai người và cỏ cây trên đất vào bụng mà chẳng buồn nhai.

Kỳ Từ không rét mà run, nỗi đau xót tột độ càn quét toàn thân, y không muốn phụ lòng trung thành của hai ám hầu nên đỏ mắt guồng chân chạy như bay.

Thao Thiết nhìn theo hướng Kỳ Từ chạy trốn, tiện tay nhổ bật gốc đại thụ bên cạnh rồi ném mạnh tới chỗ Kỳ Từ.

Kỳ Từ hoảng loạn tránh né, dưới chân lảo đảo té ngã xuống đất, ôm đầu lăn vài vòng rồi đâm sầm vào một tảng đá lớn, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị gậy gỗ chọc khuấy, toàn thân trầy xước đau buốt.

Kỳ Từ gắng gượng đứng lên, không cam lòng nghiến răng muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng chân y vừa chạm đất thì đầu gối liền truyền đến cảm giác đau nhức, không sao chạy tiếp được nữa.

Thao Thiết ung dung đi tới chỗ Kỳ Từ, ánh mắt không hề che giấu vẻ khinh thường.

Thấy Thao Thiết chỉ còn cách mình mấy mét, Kỳ Từ chụp lấy một hòn đá ném mạnh vào Thao Thiết, hòn đá va trúng người Thao Thiết rồi đáng thương rơi bịch xuống đất, Thao Thiết chẳng hề suy suyển chút nào.

Thao Thiết nghiêng đầu nhìn thoáng qua hòn đá lăn trên mặt đất rồi há miệng nhào tới Kỳ Từ.

Kỳ Từ tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghĩ thầm mình đi giữa nhân gian một lần cũng xem như chẳng còn gì vướng bận, chỉ tiếc là chưa thể thổ lộ tâm ý với Biên Trọng Hoa, cũng không biết Biên Trọng Hoa sao rồi, nếu nói trước khi chết có tâm nguyện gì thì chỉ mong đừng gặp hắn dưới suối vàng.

Đang suy nghĩ miên man thì Kỳ Từ bỗng cảm thấy thân thể bay lên không rồi áp sát vào ngực ai đó.

Y mở choàng mắt, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Núi sông ngút ngàn, giữa lúc tuyệt vọng ngươi chính là hy vọng, là ánh sáng cuối đường hầm.

Biên Trọng Hoa ôm chặt Kỳ Từ nhảy lùi ra sau cách xa Thao Thiết, hắn nhìn Kỳ Từ cười nói: "Kinh ngạc thế cơ à? Chẳng phải đã nói sẽ trở lại tìm ngươi rồi sao?"

Kỳ Từ níu chặt áo Biên Trọng Hoa không nói nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn sẽ lập tức biến mất.

Biên Trọng Hoa nhịn không được đùa y: "Sao thế? Tiểu công tử nhớ ta lắm à? Chẳng phải mới xa nhau chưa bao lâu sao?"

Mũi Kỳ Từ cay xè, gật đầu nói: "Ngươi không sao thì tốt quá."

Hai người vừa nói được mấy câu thì giọng Thao Thiết đã vang lên: "Quả nhiên ngươi đã xuất hiện, nhưng lần này ngươi có mọc cánh cũng đừng hòng thoát thân."

Nói xong Thao Thiết dậm chân làm đất rung núi chuyển, ngay cả Biên Trọng cũng đứng không vững. Biên Trọng Hoa lấy lại bình tĩnh, ôm Kỳ Từ tránh thoát đại thụ cao to đổ xuống, chợt thấy trên mặt đất đột nhiên nứt ra một cái khe!

Bốn phía lập tức sụp đổ, đá vụn lăn rào rào, chỗ Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ đang đứng đột ngột nứt toác, chung quanh biến thành vách núi cheo leo!

Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ bị giam tại chỗ, lối ra duy nhất đã bị Thao Thiết phá hỏng!

Thao Thiết đắc ý cười nham hiểm, tiếng cười khặc khặc như đâm vào tai.

Dường như Biên Trọng Hoa cũng không ngờ sẽ như vậy nên sắc mặt trầm xuống, hắn buông Kỳ Từ rồi đẩy y ra sau lưng, nghĩ thầm giờ chỉ có thể liều mạng mà thôi.

"Nấp kỹ vào." Biên Trọng Hoa bảo Kỳ Từ.

Trong lòng Kỳ Từ tràn đầy lo lắng nhưng biết mình không giúp được gì, thế là lui lại mấy bước nấp sau một thân cây.

Biên Trọng Hoa hít sâu một hơi rồi gọi ra trường kiếm tỏa ánh sáng bạc đón đầu Thao Thiết, trên vách đá gió núi vù vù, ống tay áo Biên Trọng Hoa bay phần phật quanh cánh tay hắn.

Ít nhất....

Ít nhất cũng phải giữ chân Thao Thiết để Kỳ Từ có thể trốn đi.

Thao Thiết nhìn chằm chằm Biên Trọng Hoa nói: "Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi thật quá đáng thương, ngươi vì tình mà khốn đốn thành thế này, giờ lại muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa."

Biên Trọng Hoa nói: "Trước đây ta đánh ngươi nhất định là vì ngươi nói nhiều quá, hơn nữa ngươi không nên làm Kỳ Từ bị thương chỉ để bắt ta ra mặt."

Thao Thiết cười lạnh: "Giờ ngươi đã là đồ bỏ rồi, chờ ta giẫm bẹp ngươi thì sẽ cắn nát người kia, ta sẽ cắn đứt tay chân của y trước để nghe y gào rú thảm thiết, chờ máu y chảy cạn sẽ nuốt đầu y."

Trường kiếm trong tay Biên Trọng Hoa đột ngột bay lên không đâm tới Thao Thiết, Thao Thiết hét lớn một tiếng rồi giơ chân đạp trường kiếm xuống đất!

Trường kiếm leng keng giãy dụa muốn thoát khỏi chân nó nhưng không thể động đậy, cuối cùng bị đạp gãy lìa!

Biên Trọng Hoa chấn động, xoay người phun ra một ngụm máu.

Thao Thiết lại đắc ý cười khùng khục.

"Biên Trọng Hoa!" Kỳ Từ bối rối hét to.

Biên Trọng Hoa lại cực kỳ bình tĩnh như đã có đối sách, hắn lau đi khóe miệng rồi lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong ngực lẩm bẩm: "Giờ mới phát hiện cái này còn trên người mình."

Biên Trọng Hoa ném hộp cho Kỳ Từ căn dặn: "Cất đi, sau khi về kinh thì đưa cho Tần Dịch Thương, ta không muốn thiếu nợ người khác."

Kỳ Từ chụp lấy hộp gỗ kia, phát hiện bên trong toàn là hương không biết tên, ngẩng đầu nhìn Biên Trọng Hoa thì thấy hắn lại gọi ra trường kiếm lần nữa.

Tay phải Biên Trọng Hoa chậm rãi giơ lên trường kiếm tỏa ánh sáng bạc chỉ vào Thao Thiết, đôi mắt lạnh lùng quyết tuyệt.

Thao Thiết giễu cợt: "Yêu Đế Trọng Hoa, đừng lãng phí sức lực nữa."

Biên Trọng Hoa cười lạnh rồi đột ngột chĩa mũi kiếm vào bả vai mình.

Chính là vị trí hình giao long!

Sau đó Biên Trọng Hoa bất thình lình đâm kiếm vào! Hình giao long lập tức phát ra ánh sáng đỏ, vết thương đầm đìa máu tươi nhuộm đỏ lưỡi kiếm và bả vai, Biên Trọng Hoa đau đớn nhíu mày cúi gập người, gần như đứng không vững.

Trường kiếm nhuốm máu dần tan vào máu thịt Biên Trọng Hoa, hình giao long cũng dần biến mất, còn vết thương trên vai phải Biên Trọng Hoa đột nhiên khép lại!

Kỳ Từ kinh ngạc đến ngây người, y sực nhớ ra điều gì.

Trước đây Biên Trọng Hoa từng nói với y sức mạnh của hắn bị hình giao long trên vai phong ấn.

Nhưng hắn còn nói một khi gỡ ra thì sẽ không khống chế nổi sức mạnh làm gân mạch đứt gãy, tẩu hỏa nhập ma!!!