"Cậu làm gì vậy? Sơ đồ đâu ra?"

Tô Cảnh Thu nằm vùng trong nhóm chat công ty thực phẩm của Cố Tuấn Xuyên hỏi anh:

"Sao còn là bản viết tay thế?"

"Lận Vũ Lạc vẽ đấy."

"Lận Vũ Lạc? Cô ấy biết mấy thứ này à? Ôi mẹ ơi."

"Tuy chỉ là cơ bản, nhưng trọng điểm rõ ràng. Để họ học hỏi, suy nghĩ chút, đừng quên mục đích ban đầu khi làm việc là phải làm thật tốt, chứ không phải..."

Cố Tuấn Xuyên nói.

"Khoan đã...tôi thắc mắc...cho nên cậu với vợ cũ đối chọi gay gắt không thể ngồi ăn với nhau, sau lưng lại giữ liên lạc cùng nhau xây dựng đế quốc thương nghiệp? Là ý này đúng không?"

Tô Cảnh Thu thấy đầu óc mình không đủ dùng, sao Lận Vũ Lạc làm cái này? Sao lại rơi vào tay Cố Tuấn Xuyên? Sao Cố Tuấn Xuyên không nói mấy chuyện này với anh ta? Anh ta không xứng ư?

Cố Tuấn Xuyên không trả lời Tô Cảnh Thu, anh đang xem sơ đồ của Lận Vũ Lạc. Lần đầu tiên Cố Tuấn Xuyên phát hiện dường như Lận Vũ Lạc cũng có chút đầu óc kinh doanh, mới mấy ngày mà cô hiểu rõ được nhiều chuyện như vậy, chắc chắn đã tốn không ít công sức. Lận Thư Tuyết hỏi anh học sinh thế nào? Anh đáp một câu: Khá ổn.

Khá ổn ở chỗ Cố Tuấn Xuyên chính là rất tốt. Lận Thư Tuyết gửi icon "mẹ biết ngay mà".

"Trước khi đi Nam Cực mẹ không ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày sao?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi bà ấy.

"Ở thêm chứ, Lạc Lạc sắp xếp bài tập tăng cường cho mẹ."

"Thẻ của mẹ đưa cho Cao Phái Văn rồi mà."

"Miễn phí, dạy riêng miễn phí giá trên trời, chỉ mẹ mới có tư cách này."

Cố Tuấn Xuyên thấy Lận Thư Tuyết rất thích khoe khoang, chuyện này có gì đáng phải khoe? Gắng nhịn không vạch trần bà ấy, rồi khen ngợi mấy tấm ảnh bà ấy gửi qua, vốn tưởng trò chuyện kết thúc, Lận Thư Tuyết lại gửi một câu:

"Mẹ đoán, sức khỏe Mục Lực Nghiêu rất tốt."

Cố Tuấn Xuyên nhắc nhở bà ấy:

"Mẹ à, con là con trai không phải hội chị em của mẹ."

Lận Thư Tuyết vô cùng tiếc nuối:

"Nếu mẹ sinh con gái thì tốt biết bao, lúc này có thể giao lưu những điều tâm đắc. À đúng rồi, mẹ có Lạc Lạc mà. Không nói với con nữa."

"Mẹ đừng thảo luận với Lận Vũ Lạc chuyện này."

"Sao thế? Sợ bàn đến con à? Đừng lo, từng thảo luận rồi, ở chỗ con bé con chỉ xếp hạng hai thôi."

"Có ý gì?"

"Tự con ngẫm nghĩ đi."


Lận Thư Tuyết nói thảo luận với Lận Vũ Lạc, thật sự kiếm cô bàn bạc. Nguyên nhân là mấy ngày trước nghịch nước, Mục Lực Nghiêu thay sang quần bơi dài. Gửi hình cho người khác xem thì cũng thôi, Lận Thư Tuyết lại còn nghiên cứu một phen. Suy nghĩ của Lận Thư Tuyết là: Bà đây đã lớn tuổi, yêu đương về mặt tinh thần tất nhiên tốt nhất, nhưng hai người già nói chuyện cuộc đời mãi cũng không được, sức khỏe phải tốt một chút chứ? Bà ấy làm mờ mặt rồi gửi hình cho Lận Vũ Lạc bảo cô đoán, Lận Vũ Lạc nói thân hình rất ổn, đường nét cơ bắp rất tốt, có cảm giác mạnh mẽ. Lại hỏi Lận Thư Tuyết tìm hình này ở đâu, Lận Thư Tuyết nói trên mạng. Chủ đề đó xem như kết thúc, bà ấy hỏi Lận Vũ Lạc đang bận gì, Lận Vũ Lạc đáp đang nghiên cứu máy tính.

Lận Vũ Lạc là người hễ đào sâu vào việc gì đó sẽ rất nhập tâm.

Có mở tiệm hay không không quan trọng, nhưng cô phải làm rõ cách thức.

Cô chủ động đề nghị giúp lễ tân làm báo cáo phân tích kinh doanh của phòng tập, sau khi tan làm ngồi trước máy tính bắt đầu nghiên cứu.

Lận Vũ Lạc không biết dùng máy tính, bắt đầu học từ những phần mềm cơ bản văn phòng, học mãi học mãi cảm thấy thứ này rất thú vị, thế nên bảo Lận Vũ Châu giúp cô chọn một bộ laptop trên mạng.

"Không cần chọn đâu chị, em đã mua rồi."

Lận Vũ Châu đã mua từ trước, vài lần muốn đưa cho Lận Vũ Lạc, lại sợ cô đau lòng cậu để dành tiền vất vả, nói mình không cần dùng. Giờ thời cơ đã đến, tối đó cậu ôm hộp laptop đến nhà cô.

Lận Vũ Châu chọn cho Lận Vũ Lạc một bộ với chi phí hiệu suất cao nhất, chưa đến 5000 tệ. Lúc cài đặt thiết bị cho Lận Vũ Lạc, cậu nói với cô:

"Quà sinh nhật, hì hì."

Lận Vũ Lạc ngồi bên cạnh, vỗ đầu cậu:

"Đừng tiêu tiền linh tinh, sau này còn rất nhiều chuyện em cần xài tiền. Em đấy, cũng phải mua cho mình vài bộ đồ đẹp, mấy đôi giày tốt nhé, đừng hễ có tiền lại nghĩ chị thiếu thứ gì."

"Được ạ."

Lận Vũ Lạc giữ Lận Vũ Châu ở lại ăn cơm tối, cô đã học được hai mươi ba món. Lúc bày trận trong nhà bếp, cô khoe với Lận Vũ Châu:

"Chưa đến một năm, chị đã là một nửa đầu bếp. Bàn tiệc lớn vào dịp lễ tết sau này, cứ trông chờ vào chị em nhé!"

Nói xong áng chừng một muôi rất ra dáng, hất cằm với Lận Vũ Châu, ý là: Chị em giỏi không?

Lận Vũ Châu giơ ngón cái với cô, đi đến bên cạnh làm trợ lý cho cô. Điện thoại vang lên, Lận Vũ Lạc đẩy cậu ra ngoài nghe máy, vô tình liếc thấy tên người gọi đến là Lý Tư Lâm.

Lý Tư Lâm có vài cuốn tạp chí hỏi Lận Vũ Châu có muốn xem hay không, Lận Vũ Châu lịch sự từ chối. Cậu không muốn vì những hành động không có cảm giác ranh giới của mình khiến Lý Tư Lâm hiểu lầm, dù Lý Tư Lâm là người tốt, nhưng giữa hai người không có cảm giác tình yêu.

Dường như Lý Tư Lâm không bất ngờ với lời từ chối của Lận Vũ Châu, cô ấy cười bảo:

"Không sao, ngày mai tụ tập cậu có đến không?"

"Ngày mai tôi về trường rất muộn, chắc không đi đâu."

"Cũng không sao, tạm biệt."

"Ngại quá đàn chị, tạm biệt."

Lúc ăn cơm Lận Vũ Châu hỏi Lận Vũ Lạc: Nếu từ chối khiến người khác đau lòng, bản thân mình cũng chẳng dễ chịu thì nên làm gì? Quan điểm của Lận Vũ Lạc chỉ có một: Không thích ai đó chẳng có lỗi gì, giả vờ yêu họ mới là tệ bạc. Cho nên cô thấy đúng khi từ chối người mình không thích.

Lận Vũ Lạc loáng thoáng cảm thấy Lận Vũ Châu đang phiền não vì Lý Tư Lâm, nhưng cậu không nói, cô cũng không hỏi.

"Chị nấu cơm thế nào?"


Lận Vũ Lạc hỏi.

"Sắp theo kịp căn tin trường em rồi."

Lận Vũ Châu nói thật, Lận Vũ Lạc luyện tập rất hiệu quả. Để bày tỏ sự khẳng định với khả năng bếp núc của chị gái, Lận Vũ Châu ăn liên tiếp ba chén cơm, lúc đi còn mang theo trà ngũ hồng của Lận Vũ Lạc.

"Trà này ngon lắm, khoảng thời gian trước em ngủ không dậy nổi, uống vài hôm cảm thấy có tinh thần hơn."

"Tác dụng tâm lý phải không?"

Lận Vũ Lạc cười:

"Làm gì thần kỳ đến vậy, nhưng uống nó vẫn có ích. Uống hết chị sẽ làm thêm."

"Được."

Lận Vũ Lạc tiễn Lận Vũ Châu ra khỏi khu dân cư, vừa nhìn đã thấy xe của Cố Tuấn Xuyên, Lận Vũ Châu cũng thấy.

"Gần đây chị đang nghiên cứu chuyện mở tiệm, trùng hợp anh ấy hiểu rõ."

Lận Vũ Lạc vội giải thích với Lận Vũ Châu:

"Không có chuyện gì khác đâu."

"Chị à."

Lận Vũ Châu ngắt lời giải thích của cô, khẽ bảo:

"Chị, đừng căng thẳng. Em không nghĩ nhiều đâu, vả lại đây là tự do của chị. Hôm tết chúng ta đã nói rõ rồi mà, tin tưởng lựa chọn của đối phương vô điều kiện, đây là phương hướng cải tiến trong năm nay của chúng ta."

Cố Tuấn Xuyên không có thói quen né tránh người ta, đâu phải anh không gặp người ta được, chẳng cần thiết trốn tránh. Bước nhanh đến trước mặt họ, giơ tay với Lận Vũ Châu:

"Tiểu Châu, lần trước gặp là ở trường của cậu nhỉ."

"Trùng hợp quá."

Lận Vũ Châu xoa đầu cười, hôm đó cậu vừa tham gia xong lễ khen thưởng của khoa, trước ngực còn cài huy chương, lúc ấy Cố Tuấn Xuyên còn khen cậu một câu.

"Anh tìm chị cậu có việc."

"Em biết."

Lận Vũ Châu leo lên xe đạp:

"Em đi đây, hai người nói chuyện nhé, tạm biệt."

Lận Vũ Lạc giơ tay tạm biệt cậu, lớn tiếng nói:


"Ngủ ngon nhé!"

"Uống trà ngũ hồng đàng hoàng!"

Lận Vũ Châu đáp lớn một câu, mỉm cười đạp xe rời đi.

Cố Tuấn Xuyên cau mày khi nghe ba chữ "trà ngũ hồng", nhìn Lận Vũ Lạc với vẻ khó tin:

"Cô dùng trà ngũ hồng khó uống kia độc chết em trai mình?"

"Tiểu Châu thích uống. Công hiệu trà ngũ hồng của tôi rất rõ rệt, khoảng thời gian trước Tiểu Châu không có tinh thần, sau khi uống trà ngũ hồng của tôi cả người sảng khoái, cứ như đả thông hai mạch nhâm đốc vậy. Loại người như anh không hiểu đâu."

Thứ vớ vẩn kia, Lận Vũ Châu nói ngon chỉ để cổ vũ cô thôi, còn đả thông hai mạch nhâm đốc cơ đấy. Sự khinh thường của Cố Tuấn Xuyên viết đầy trên mặt, Lận Vũ Lạc hừ một tiếng:

"Có chuyện gì vậy thầy Cố, chấm bài tập của tôi xong rồi?"

"Đúng vậy."

Cố Tuấn Xuyên đi về phía căn hộ của Lận Vũ Lạc, bị cô chạy vài bước ngăn lại:

"Lên xe anh nói nhé? Tôi ở một mình, đàn ông lạ đến không thích hợp."

"Đàn ông lạ?"

"Đúng, đàn ông lạ."

Cố Tuấn Xuyên vừa xuống máy bay đã đến đây ngay, muốn nói chuyện sơ đồ với cô, giờ lại trở thành "đàn ông lạ" trong miệng cô, giỏi thật đấy Lận Vũ Lạc.

Anh xoay người bỏ đi, Lận Vũ Lạc theo sau lưng, lúc anh lên xe cô cũng nhanh chóng leo lên.

"Xuống xe."

"Không xuống."

"Tôi muốn về nhà, cô cũng về với tôi?"

"Tôi không theo anh về nhà đâu."

Hôm qua Lận Vũ Lạc vừa cùng Cao Phái Văn đến nhà anh tập yoga, hai người tập xong ở nhà anh giày vò một phen, sau đó vì có chuyện gấp phải đi nên chưa kịp dọn dẹp, Lận Vũ Lạc không muốn thấy Cố Tuấn Xuyên dạy dỗ cô.

"Giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với cô, xuống xe cho tôi, tôi phải đi ăn cơm."

"Chỗ chúng tôi có công viên nhỏ, thời tiết này thích hợp ăn ngoài trời."

Khi Cố Tuấn Xuyên ôm ly mì gói đã nấu chín, chai soda và hộp dâu đã rửa sạch theo Lận Vũ Lạc đến cái chỗ gọi là công viên nhỏ kia, quay đầu nhìn Lận Vũ Lạc. Cô ngồi trên ghế, cũng gọi Cố Tuấn Xuyên đến ngồi:

"Công viên nhỏ của chúng tôi nè."

Công viên nhỏ là bãi đất trống giữa những tòa nhà của khu dân cư, rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, bên cạnh là một gốc cây đơn lẻ, có hàng ghế dài bên dưới.

Cố Tuấn Xuyên lười tranh luận với cô rốt cuộc đây có phải công viên hay không, ngồi xuống ăn mì gói. Tối hôm trước anh mở họp rất muộn, sau khi kết thúc phải đi uống rượu với khách hàng, sáng nay đến nhà xưởng xem thử, ngủ bù trên máy bay bỏ lỡ bữa ăn. Đói quá không kén chọn nữa, anh khom người ngồi đó ăn mì, chỉ là không muốn để ý Lận Vũ Lạc.

Anh ăn mì, Lận Vũ Lạc ăn dâu, một đứa nhỏ cưỡi ván trượt suýt đụng văng ly mì của Cố Tuấn Xuyên, anh nhanh nhẹn ngồi thẳng người dây giơ ly mì lên cao. Hoàn cảnh này chẳng thể bàn chuyện công việc, ăn ly mì cũng chỉ vừa lửng dạ, uống thêm chai nước, ăn hết phần dâu còn lại, mới no được bảy phần.

"Mấy ngày nay tôi lại làm bài tập."

Lận Vũ Lạc nghiêng người tránh đứa nhỏ đang trượt qua đây, chống chân lên:

"Dạo này tôi đang nghiên cứu trang trí phòng tập yoga."


Lận Vũ Lạc nhận ra việc trang trí phòng tập cũng cần bí quyết, riêng tư, ấm áp, không gian, phải cân nhắc rất nhiều chuyện.

Cô nói ngắt quãng, Cố Tuấn Xuyên cũng lơ đãng lắng nghe, thực tế anh chẳng nghe lọt được mấy câu, quá ồn. Lận Vũ Lạc đứng dậy trước khi anh nổi nóng, vỗ tay bảo:

"Ôi chao, tôi nhớ ra gần đây có một công viên."

Cố Tuấn Xuyên không nói gì, lại chịu tra tấn cùng cô đến "công viên" khác, là một cái ghế trước tòa nhà, cách thùng rác chưa đến 20 mét.

Dù sao đánh chết cũng không để Cố Tuấn Xuyên vào nhà cô, Cố Tuấn Xuyên nhận ra điều đó. Nhưng hôm nay anh không định chống đối Lận Vũ Lạc, anh mệt rồi, chuẩn bị nói xong mọi việc sẽ về nhà.

Bật đèn pin điện thoại lên, lấy tờ giấy ra:

"Cô phân tích năng lực chi tiêu quá lạc quan, chuyện này sẽ quyết định trực tiếp đến việc định giá thẻ hội viên của cô. Còn chỗ này, chi phí của những kênh không có hạch toán."

Lận Vũ Lạc bừng tỉnh hiểu ra, đưa đầu đến gần, vài sợi tóc quét ngang gò má Cố Tuấn Xuyên, rất ngứa. Anh ngồi thẳng người lại nói:

"Cô có thể cách xa tôi chút không?"

Lận Vũ Lạc cách xa rồi, nhưng xa quá không thấy rõ ghi chú của Cố Tuấn Xuyên, thế là lại đến gần. Cố Tuấn Xuyên dứt khoát trải giấy ra ghế, đưa điện thoại cho cô:

"Tự xem đi."

Rồi anh đứng lên đi sang một bên đứng đó.

Lửa của anh sắp đốt đến đỉnh đầu rồi, Lận Vũ Lạc chẳng hề hay biết.

Cố Tuấn Xuyên rất nghiêm túc.

Lận Vũ Lạc không nghĩ Cố Tuấn Xuyên lại nghiêm túc như vậy, sau mỗi câu anh đều viết suy nghĩ và đề nghị của mình, đồng thời liệt kê một số trường hợp anh đã nghiên cứu để cô học hỏi.

Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại, hỏi Cố Tuấn Xuyên:

"Tôi có thể mang về xem không?"

"Cô mang đồ của đàn ông lạ về nhà, thích hợp sao?"

"Hì hì."

Lận Vũ Lạc cười:

"Cám ơn anh nha, thầy Cố."

Rất chân thành, vì Cố Tuấn Xuyên đã xem trọng chuyện của cô.

Cố Tuấn Xuyên lấy lại điện thoại, ném một câu:

"Học hành đàng hoàng!"

Rồi đi mất.

Lúc lên xe nhớ lại mùi hương của Lận Vũ Lạc. Khoảnh khắc cô đến gần anh bỗng có nỗi xúc động muốn mạnh mẽ làm cô trên ghế.

Điều này không đúng chút nào.

Cố Tuấn Xuyên nghĩ: Không thể dây dưa với bạn gái cũ, không thể lên giường với vợ cũ. Chút giới hạn này phải có.

Buộc phải có.