Trương Bình lập tức nhìn thi thể trên giường.

Trong ánh mắt của người đàn ông lộ ra sự hài lòng đúng như mình mong muốn.

“Hôm qua ngươi đến Diêu phủ, có lẽ đối với cái chết của Diêu Tùng đã có chút nhận định nào đó.”

Trương Bình cúi đầu: “Hạ quan cảm thấy có chút kỳ quặc.”

Phùng Thai khẽ cười giễu một tiếng trong lòng. Trương Bình không sợ hãi nói, sao đại nhân biết hạ quan đến Diêu phủ? Mà bộ dạng thật thà thế này, với Phùng đại nhân mà nói nhất định là giả vờ bình tĩnh, muốn cho bản phủ thấy hắn ta rất chín chắn.

Mà thôi, thái độ cỏn con thế này chẳng qua chỉ là hư vinh mà bọn thanh niên tự cho là đúng.

Phùng đại nhân cũng độ lượng không so đo nhiều nữa: “Cái gì kỳ quặc, cứ nói ra đi.”

Trương Bình nói: “Diêu viên ngoại là do trúng gió, bệnh tim phát tác mà bạo vong. Hôm qua trưởng tử của Diêu viên ngoại nói với hạ quan, Diêu viên ngoại ngày thường ăn chay dưỡng sinh.”

Phùng Thai khẽ gật đầu: “Đầu tiên ngươi nghe nói Diêu Tùng đột nhiên qua đời, cảm thấy có thể có ẩn tình gì đó bèn đi đến Diêu gia phúng viếng, rồi sau đó cảm thấy người chết là Diêu Tùng không giống như trúng gió bệnh tim mà bạo vong, càng cảm thấy cái chết của ông ta có điểm kỳ lạ, đúng không?”

Trương Bình đáp: “Hạ quan chỉ là suy đoán.”

Phùng Thai cười lạnh: “Ngươi còn biết nói câu này, vậy là cũng không đến mức hết thuốc chữa. Nhưng mặc dù là miệng nói suy đoán, chỉ sợ trong lòng sớm đã có kết luận rồi.” Sắc mặt ông đột nhiên nghiêm túc, “Trương Tri huyện, bản phủ không biết những người xung quanh nhận xét thế nào về ngươi. Nhưng với những biểu hiện nãy giờ của ngươi, bản phủ cho rằng ngươi vốn không hợp với việc tra án.”

Trương Bình không lên tiếng.

Phùng Thai nhìn hắn chăm chú nói: “Ngươi có vì lời nói vừa rồi của bản phủ mà cảm thấy không phục?”

Trương Bình đáp: “Không có.”

Phùng Thai nhướng mày: “Bản phủ hỏi ngươi như vậy, ngươi chắc chắn là phải trả lời không có rồi.”

Trương Bình nghiêm chỉnh nói: “Hạ quan quả thực không có.”

Phùng Thai khẽ nheo mắt: “Được rồi, bản phủ sẽ nói cho ngươi biết tại sao bản phủ lại nói nặng lời với ngươi như vậy. Lý lịch của ngươi bản phủ đã xem qua. Trước đây ngươi đã từng giúp đỡ triều đình phá vài vụ án. Vốn là thí sinh rớt bản, có thể tiến thân đến vị trí ngày hôm nay cũng là do tài phá án mà ra. Quá trình của mấy vụ án đó bản phủ cũng đã xem qua. Cuối cùng có thể phá được án xem ra ngươi may mắn, hơn nữa còn có mấy người Đặng Tự ra tay, mới không gặp phải oan tình gieo mầm tai vạ.”

Trương Bình nhướng mi mắt nhìn Phùng Thai.

Lớp da sau tấm vải của Phùng Thai chuyển động: “Khà khà, sao thế, không phục à? Đối với việc định án, quan trọng nhất chính là bốn chữ: Chứng cứ rõ ràng. Còn bốn chữ không thể có nhất là: Chắc hẳn là vậy. Nghi ngờ từ thực tế mà ra, tội trạng theo chứng cớ mà định. Song cách giải án của ngươi trước lại phỏng đoán suy tưởng, sau mới tìm cái gọi là chứng cứ để chứng minh suy đoán là thật. Tỉ dụ như cái chết của Diêu Tùng, tất nhiên ngươi sẽ cho rằng tất phải có ẩn tình, thế là bèn tìm đến cửa điều tra, xác chết không nghiệm, chỉ dựa vào hai ba câu nói lại lần nữa phỏng đoán. Chỉ sợ trong lòng đã xem con cháu gia quyến của người chết là hung đồ hết rồi. Ngươi phải biết, chỉ cần hành động suy nghĩ như thế thì mấy người vô tội đã bị án oan trong suy nghĩ của ngươi rồi. Nếu ngươi cứ tiếp tục từng bước thế này mà kết luận, tự cổ chí kim, rất nhiều án oan sẽ lại tiếp tục chồng chất thêm. Những vụ án oan đó đa phần cũng vì lý do này mà xuất hiện đấy.”

Trương Bình đáp: “Hạ quan hoàn toàn không xem con cháu Diêu viên ngoại là hung thủ, hơn nữa hạ quan cho rằng, trưởng tử tuyệt đối không phải.”

Phùng Thai lại cười lạnh vài tiếng: “Ồ, trưởng tử không phải, vậy thì trong lòng ngươi, những đứa con đứa cháu khác đều có khả năng rồi?”

Trương Bình nói: “Hạ quan…”

Sắc mặt Phùng Thai đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngắt lời hắn: “Dưới trướng của bản phủ, tuyệt đối không thể có loại hành vi chủ quan thế này!”

Trương Bình không lên tiếng nữa.

Khưu Lễ thư và hai người kia giống như ba cây cột đứng sừng sững không động đậy nhúc nhích, so với thi thể của Diêu viên ngoại nằm trên giường còn im lặng hơn, ai nấy trong lòng cũng đang thầm đốt giấy tờ vàng bạc cho Trương Bình.

Việc Diêu viên ngoại bạo vong vốn Kinh triệu phủ không lưu ý lắm. Đang lúc ngày xuân ấm áp, tiết trời giao mùa, bệnh tình người lớn tuổi dễ phát sinh. Kinh thành là nơi giàu sang nhất thiên hạ, canh gà mái cửu cửu vừa mới uống xong, bánh xuân chân giò to tướng đã lập tức đem lên, sau đó lại cắm đầu ăn thịt gà đủ món rồi uống ly rượu hạnh hoa, trúng gió bệnh tim gì cứ lần lượt kéo đến. Diêu gia tạm trú ở kinh thành, theo lệ phải đem tin cái chết của Diêu viên ngoại báo lên quan phủ, người nhận tin nghe nói lại có thêm một người qua đời bèn sai một tiểu quan mang theo hai tiểu lại tuỳ tùng đến cửa kiểm tra, ghi vào hai ba trang, hộ phòng nhập vào sổ, bảo bọn họ sau khi về bản huyện thì sửa lại hộ sách là được, cũng không nghĩ có liên quan gì đến vụ án lúc trước bị Hình bộ cướp đi làm bẽ mặt Phủ doãn đại nhân.

Cũng tới lượt tiểu quan kia và thuộc hạ lập công, lúc đến chỗ ở tạm thời của Diêu gia, vừa hay đụng phải Trương Bình và Liễu Đồng Ỷ phúng viếng xong rời đi. Lão quan lại vừa nhìn đã thấy, tùy tùng của hai người này phô trương không bình thường. Tuy hạ nhân Liễu phủ đi cùng không mặc quần áo của Liễu phủ, trên kiệu xe cũng không có bất kỳ hoa vân nào nhưng cử chỉ của hạ nhân phủ Thái phó tất thảy đều không giống gia đình bình thường.

Sau khi tiểu quan lại vào cửa bèn canh lúc nói chuyện, giả vờ vô ý hỏi: “Nhìn thấy hai người thanh niên vừa ra cửa lúc nãy, cử chỉ không tầm thường, là quý thân của tôn phủ sao?”

Trưởng tử Diêu gia nói: “Thật hổ thẹn, nghĩ lại thì có lẽ là con cháu của bạn bè trong kinh của tiên phụ. Trong lúc bối rối, lễ nghi gia nhân không chu toàn, thật quá xấu hổ.”

Tiểu quan lại nói: “Không biết họ là gì sao?”

Trưởng tử Diêu gia đáp: “Vị hơi lớn tuổi hơn, ốm hơn một chút họ Trương, còn vị kia hình như họ Lưu.”

Một tên tùy tùng khe khẽ kéo tay áo của tiểu quan lại, ý bảo câu đối phúng điếu bên kia, chất liệu dùng không nói, chữ viết bút pháp trên mặt giấy thật khiến lòng tiểu quan lại hồi hộp.

Bản triều công nhận, thư pháp có bốn họ lớn:  Hoài, Lan, Vương, Liễu.

Chữ Hoài đầu tiên là Hoài vương, không phải Hoài vương điện hạ hiện tại mà là cha y, Tiên Hoài vương Cảnh Trùng Thư. Khéo tay viết thảo (Kiểu chữ thảo trong thư pháp Trung Quốc, có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh nhất trong các thể chữ. Mức độ đơn giản hoa của chữ thảo là lớn nhất, có những chữ Hán mà theo lối viết của các thể chữ khác viết rất nhiều nét thì chữ thảo chỉ cần một nét), tiêu sái phong lưu.

Chữ Lan thứ hai là Lễ bộ Thị lang Lan Giác.

Chữ Vương thứ ba là Thái sư Vương Cần. Vương Thái sư cưỡi ngựa thành danh, đọc sách không nhiều, nhưng chữ viết cực kỳ uy vũ độc tài. Tiên đế đã từng chính miệng khen rằng, nhìn chữ viết tựa như nhìn thấy ánh đao nơi biên cương.

Chữ Liễu thứ tư, vốn  có chút tranh cãi, có người nói là Tiên Thái phó Liễu Tiễn, cũng có người cho là con trai của ông Liễu Tri. Phụ tử hai người đều giỏi thể tiểu khải, chữ của Liễu Tiễn nghiêm nghị ngay thẳng, chữ của Liễu Tri rõ ràng thanh nhàn, mọi người đều nhận xét, luận về linh động thì là tiểu Liễu, đáng tiếc Liễu Tri sớm đã qua đời, làm quan cũng chỉ làm đến Tri phủ, bút tích của ông cũng không lưu lại nhiều ở đời. Bút tích phụ tử Tiên Thái phó tuy rằng có nhiều khác biệt nhưng chữ viết của người Liễu gia một mạch tương thừa, người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Mà bút tích trên câu đối phúng viếng kia, hoàn toàn chính là…

Tên tuỳ tùng còn lại thì thầm vào tai tiểu quan lại: “Đại nhân, mới nãy chúng tôi nhìn thấy hoa văn trên yên ngựa của xe giá của hai người đó, và cả kiểu dáng của bàn đạp nữa, không phải là loại người bình thường hay dùng đâu.”

Lúc mới khai quốc, đó là kiểu dáng bội yên của hoàng đế triều đó, trong kinh không mấy người dùng, và cũng không mấy người xứng dùng.

Sau khi ra khỏi cửa, lão tiểu quan lại lẩm bẩm nói: “Xem ra, người còn lại kia không phải họ Lưu mà là họ Liễu nhỉ.”

Người của phủ thượng Liễu lão Thái phó sao lại đến phúng viếng người như thế này?

Nhìn thần sắc của đám người Diêu gia cũng không giống như kiểu biết bản thân lại có quan hệ bấu víu gì với phủ Thái phó.

Lão tiểu quan lại nhanh chóng chạy về bẩm báo cho Hộ thư đại nhân, Hộ thư lập tức nhớ lại, chẳng phải cháu của Liễu lão Thái phó hiện giờ đang làm trong Đại lý tự sao?

Hộ thư lại lập tức vọt đến báo cho Hình phòng, Hình phòng vừa nghe đến Đại lý tự, rồi lại nghe đến cái họ Diêu này, tức khắc bừng tỉnh, vội vã chạy như bay, rất tỉnh rụi khiêng xác của Diêu mỗ về đây, mặt khác đi báo tin cho Phủ doãn đại nhân.

Lúc Phùng Thai chạy vội từ phủ đệ đến nha môn Kinh triệu phủ, cái xác cũng vừa đến nơi. Hình phòng vui sướng bẩm báo với Phùng đại nhân, lần này chẳng sót lại một cơ hội nào cho Hình bộ, có thể Vương Nghiên và đám tay sai hoàn toàn còn chẳng biết việc này nữa là.

Phùng Thai thản nhiên nói: “Nhưng Đại lý tự rõ ràng đã đi trước các ngươi rồi, còn ở đó mà tự đắc được hả? Tuy bản phủ và các ngươi sớm đã chẳng còn mặt mũi nào nhưng không thể vì không còn mặt mũi nào mà hoàn toàn không biết xấu hổ chứ.”

Hình thư và đám bộ đầu bộ khoái liền quỳ xuống thỉnh tội.

Không sai, vụ án mà Kinh triệu phủ chưa tra ra, nhỡ như bị Đại lý tự lấy đi, kỳ thực so với bị Hình bộ lấy đi chỉ có xấu hổ hơn mà thôi.

Vì con bọ ngựa Vương Nghiên này lại đi khinh thường một Đại lý tự luôn chực ở trên cây, quả thực cực kỳ không nên như thế…

Phùng Thai lại nhàn nhã nói: “Nhưng mà, Đại lý tự vẫn chưa lấy xác của Diêu mỗ, có thể đứa cháu kia của Liễu thái phó có tự mình đến cũng không biết chừng. Cùng đi với hắn là tên họ Trương?”

Thuộc hạ lập tức đáp: “Không sai, nhưng mà thuộc hạ vẫn chưa tra được vị nào họ Trương của chủ hình án ở Đại lý tự, có thể là họ giả.”

Phùng Thai cười lạnh khà khà hai tiếng: “Hoá ra là hắn.”

Hoá ra là hắn.

Cho đến mới nãy, nhìn thấy Trương Bình, nghe Phùng đại nhân và hắn nói chuyện, Hình thư, Ngỗ tác (quan khám nghiệm tử thi) đứng đó mới bỗng hiểu ra.

Nghe nói vị Trương Tri huyện này là môn đồ tâm ái của Đào Thượng thư, đáng tiếc đắc tội với Vương Nghiên bèn chuyển sang ôm chân Đại lý tự, được Đặng đại nhân tán thưởng, có thể làm được chức Tri huyện này chính là do được Đặng đại cất nhắc, quả nhiên là vậy.

Đây chính là người ở Kinh triệu phủ nhưng tâm lại ở Đại lý tự.

Phùng Thai nhìn chằm chằm Trương Bình đang cụp mắt xuống, cười lạnh nói: “Hành sự càn quấy như vậy, trong triều cũng có một người cũng trác tuyệt như thế, chính là tên Vương Nghiên của bên Hình bộ. Chẳng trách sao ngươi cùng hắn xử vài vụ đã sừng sộ nhau rồi, vốn chính là cùng một giuộc mà thôi. Bản phủ phải nói trước, nếu ngươi nhậm chức ở Huyện Phong Lạc mà còn có những hành vi thế này thì bản phủ sẽ xử trí theo pháp luật, tuyệt không lưu tình!”