Lúc dùng bữa tối, Trương Bình ngó ngó Vương Nghiên, Vương Nghiên liếc liếc Trương Bình.

Hai người họ đều có lời muốn hỏi đối phương nhưng chẳng ai mở miệng.

Lan Giác và Liễu Đồng Ỷ giả lơ không nhìn thấy, tìm chủ đề tán dóc với nhau. Trương Bình cắm đầu ăn cơm, Vương Nghiên cùng hai người Lan, Liễu nói chuyện cười đùa.

Sau bữa cơm, Vương Nghiên cáo từ. Trương Bình lại ngó ngó y, khoé mắt Vương Nghiên hơi loé lên quét qua chỗ hắn nhưng không có nhìn trực diện, rồi lập tức rời đi.

Liễu Đồng Ỷ đi đến tiểu thư phòng tìm Lan Huy, chỉ còn lại Trương Bình và Lan Giác ở trong sảnh. Lan Giác tựa như tán gẫu mà nói: “Đúng rồi, chuyện của Đại vương, hôm nay Phùng đại nhân có nói cho ngươi biết chưa?”

Trương Bình gật gật đầu. Phùng Thai nói với hắn rằng, Đại vương điện hạ tạm thời ở trong Huyện Phong Lạc, tất cả mọi chuyện đều đã có người quản sự do hoàng thượng chỉ định và Tôn chính phủ lo, quan trên giao cho việc gì thì hắn cứ y thế làm là được. Đừng bao giờ tự cho mình thông minh mà đi làm những chuyện không nên làm.

Câu cuối, Trương Bình cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình nên cũng không để ý lắm.

Phải tiếp đãi người cao quý như Đại vương điện hạ, Trương Bình thật chẳng biết phải làm gì, nhưng bảo gì làm đấy có lẽ cũng không quá khó đi.

Lan Giác nói: “À, ta sẽ đi cùng với Đại vương, trên đường sẽ ghé qua Cửu Hoà tế tổ, chắc chỉ nán lại nửa ngày, sau đó thì đến Phong Lạc. Những chuyện cần thiết đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết.”

Trương Bình hỏi: “Đại nhân sẽ đến Phong Lạc?”

Lan Giác khẽ cười: “Ừm, hoá ra Phùng đại nhân không nói cho ngươi biết. Ta phụng thánh dụ, đi theo hầu hạ điện hạ. Cung Thượng thư lão đại nhân mấy năm nay đã dẫn dắt đối tốt với bản bộ viện, cứ tưởng rằng lúc ông hồi hương ta không thể đi tiễn, cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nhưng may sao lần này phụng chỉ đến Phong Lạc, vậy là có thể tiễn lão đại nhân rồi, đúng như ý nguyện của ta.”

Trương Bình gật gù: “Vâng.”

Lan Giác hơi bực rồi. Ngươi đã vào đến Kinh triệu phủ rồi, cũng đã trị một vùng rồi, đến khi nào mới có thể học được cách nói năng đây hả?

May mà Trương Bình đã nói tiếp: “Vậy, học trò chờ đại nhân.”

Câu này còn được, Lan Giác lại cười một cái.

Từ Lan phủ trở về tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ, vừa xuống xe ngựa, Trương Bình liền nói với Liễu Đồng Ỷ: “Liễu huynh, tôi đành cáo biệt trước.”

Liễu Đồng Ỷ ngẩn ra: “Trương huynh muốn đi đến Phong Lạc trong đêm luôn ư? Sao không đợi sáng mai rồi đi?”

Trương Bình đáp: “Nếu để ngày mai thì trễ rồi.”

Liễu Đồng Ỷ nhìn hắn một lát, gật gật đầu: “Trương huynh, tôi biết huynh tất có lý do của mình. Vậy để tôi đi chuẩn bị  xe ngựa.”

Trương Bình đáp: “Tôi cưỡi ngựa là được rồi, đa tạ.” Lúc chiều khi hắn đi lang thang đã tiện tay mua một con ngựa. Lúc này con ngựa đó đang ở trong chuồng ngựa của tiểu trạch Liễu Đồng Ỷ ăn cỏ.

Liễu Đồng Ỷ lại ngớ người ra. Trương Bình là tân quan đi nhậm chức, nếu ngồi xe ngựa của người khác thì quả thật không được ổn cho lắm. Hơn nữa y nghĩ rằng, Trương Bình làm thế này tất có nguyên do. Thế là bèn nói: “Vậy để tôi tiễn Trương huynh đến cổng thành vậy, mặc dù ban tối kiểm tra văn điệp xong liền có thể ra thành nhưng nếu có người tiễn thì sẽ tiện hơn. Trương huynh đừng khước từ nữa.”

Trương Bình cảm kích nói: “Đa tạ.” Rồi hắn đi vào phòng lấy hành trang. Liễu Đồng Ỷ mang theo vài gia nhân cưỡi ngựa tiễn hắn đến trước cổng thành.

Binh lính giữ cổng thấy Trương Bình có người tiễn, rồi lại nhìn kỹ hơn y phục của đám tuỳ tùng Liễu Đồng Ỷ, lại kiểm tra văn điệp của Trương Bình liền lập tức cho đi.

Trương Bình hỏi binh sai: “Xin hỏi, nãy giờ có người nào trong nhà có tang lễ ra khỏi thành hay không?”

Thủ vệ vốn sẽ không để ý đến lời này, nhưng nhìn thấy kiểu dáng trang phục của đám tuỳ tùng Liễu Đồng Ỷ thì một tên đã trả lời: “Hai ba phút trước có mấy người giống như trong nhà có người chết vừa ra khỏi thành.”

Trương Bình nói tiếng cám ơn, Liễu Đồng Ỷ chắp tay nói: “Trương huynh, đi đêm nguy hiểm, nhớ hết sức cẩn thận. Sau khi đến Phong Lạc thì báo tin cho tôi biết.”

Trương Bình nói tiếng cám ơn rồi cáo biệt Liễu Đồng Ỷ, thúc ngựa ra khỏi thành.

Con ngựa mà hắn mua được này tựa như tiểu mã câu. Sức chân rất tốt, tính tình trầm ổn, chạy đường đêm vừa nhanh lại vừa vững. Chủ nuôi nói nó có huyết thống ngựa Tây Vực, vì bề ngoài hơi giống con la, bị ghét bỏ mới bị chủ nuôi bán rẻ. Cũng xem như Trương Bình vớ được của hời.

Lúc trời tờ mờ sáng, Trương Bình nhìn thấy từ phía xa có một sạp trà khói bay vấn vít, khi đi đến gần thì nhìn thấy bãi đất trống bên cạnh sạp có vài con ngựa, có mấy người mặc áo tang đang ngồi cạnh ngựa, im lặng ăn uống.

Trương Bình xuống ngựa trước sạp trà, bảo chủ quán đem cỏ và nước cho ngựa ăn, còn mình thì gọi một tô hồ la thang, một cái bánh to rồi ngồi trong sạp ăn, lặng lẽ quan sát kỹ càng mấy người kia. Quả nhiên là người của Diêu gia, trong đám đó có một người lúc hắn đi phúng viếng đã từng gặp qua, chính là thứ tử Diêu Kỳ của Diêu gia. Còn mấy người kia, nhìn y phục cử chỉ thì là tôi tớ.

Đám người Diêu gia không chú ý tới Trương Bình, ăn uống xong liền lên ngựa tiếp tục đi về hướng Huyện Phong Lạc. Trương Bình cũng ăn lẹ cho xong rồi đứng dậy, bám đuôi theo bọn họ.

Sau khi trời sáng, trên đường lớn đã có rất nhiều người qua lại. Trương Bình bám theo đám người Diêu gia trên đường đi cũng không bị phát hiện. Đến giữa trưa, đoàn người Diêu gia dừng lại ở một quán ven đường nghỉ chân ăn uống. Trương Bình cũng dừng lại.

Người của Diêu gia vẫn y như ban sáng, mua đồ ăn xong thì đến bãi đất trống phía sau quán ăn, không gây bất cứ phiền toái gì cho chủ quán. Diêu Kỳ nghẹn ngào cố nuốt thức ăn, đám tôi tớ khuyên y nên ăn một chút. Trương Bình gọi một tô mì ngồi trong quán ăn, đợi sau khi đám người Diêu gia ăn xong lên đường hắn mới tiếp tục bám đuôi.

Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng có một gia đinh trong Diêu gia chú ý, quay đầu lại nhìn rồi nhỏ giọng nói với mọi người: “Phía sau có một tên cưỡi la, hình như nãy giờ cứ đi theo chúng ta mãi.”

Tất cả gia đinh Diêu gia đều thất kinh.

Kinh triệu phủ nói, cái chết của viên ngoại có khả năng là do nguyên nhân khác, chẳng lẽ…

Quản sự nhỏ giọng nói: “Cứ xem thế nào đã, đừng kinh động thiếu gia, cứ giả vờ như chưa phát hiện ra, tiếp tục đi.”

Đám gia đinh vâng lệnh nhưng nhịn không được lại lặng lẽ quay đầu nhìn trộm. Một gia đinh nói: “Tên này nhìn có chút quen mắt.”

Mấy người khác tim khẽ đánh bịch bịch, trên đường đi không ngừng âm thầm quan sát. Đến khi sắp đến địa giới Huyện Phong Lạc lại nhìn thấy Trương Bình ngay chỗ rẽ ngoặt vào một con đường khác. Gia đinh nhìn thấy liền nhỏ giọng nói: “Tên cưỡi la không theo chúng ta nữa, đi về hướng Nam rồi.”

Quản sự khẽ nhíu mày quay đầu lại: “Con đường đó không phải là đi tới…”

Đám gia đinh loi nhoi nãy giờ nhưng Diêu Kỳ vì đau buồn mãi không quan tâm tới, lúc này cuối cùng chịu không nổi nữa mới hỏi: “Chuyện gì?”

Quản sự lập tức trả lời: “Bẩm thiếu gia, không có chuyện gì quan trọng đâu ạ, chỉ là có một tên cưỡi la hình như cứ đi theo chúng ta mãi nhưng mới nãy đi về hướng Nam rồi, hình như là đi về hướng núi Thọ Niệm.”

Diêu Kỳ ngớ người chốc lát, sắc mặt đại biến: “Núi Thọ Niệm? Miếu Mụ Mụ?”

Quả thực Trương Bình không đi theo đám người Diêu gia nữa, cũng không vào huyện thành Phong Lạc mà đi thẳng lên núi Thọ Niệm.

Trên đường đi người Diêu gia cứ liên tục quay đầu lại, hắn tất nhiên đã đoán ra.

Người Diêu gia phát hiện ra hắn chuyển hướng lên núi Thọ Niệm, sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Trương Bình cảm thấy Phùng đại nhân nói rất có lý, cần phải xem sự thật, không nên đoán quá nhiều, phán đoán tất nhiên không giống với thực tế.

Dưới chân núi Thọ Niệm có quán trọ, rất mắc, Trương Bình cắn răng nhịn đau chi tiền gửi ngựa lại, một mình đi bộ lên núi.

Trời đã sắp tối. Nghe nói Từ Thọ Mụ Mụ buổi tối nghỉ rất sớm, không thích kẻ khác đến quấy nhiễu thanh tĩnh. Lưu lại trên núi, trái lại có họa. Miếu Mụ Mụ sẽ đóng cửa không cho khách hành hương vào thăm vào giờ Thân, cũng sẽ có đạo nhân nha dịch khuyên khách hành hương rời khỏi. Trương Bình trên đường đi cứ rảo vòng né tránh, lên đến đỉnh núi thì đã xâm xẩm tối, các cửa tiệm đều đóng cửa hết cả, đại môn miếu Mụ Mụ cũng đã đóng chặt. Trương Bình lẩn vào rừng cây cạnh miếu, đang lúc rảo qua lại bức tường ngoài của miếu Mụ Mụ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Trương Bình liền lập tức đứng yên không gây tiếng động, tiếng bước chân đã chuyển sang một hướng khác. Trương Bình đợi tiếng chân xa dần mới hết sức nhẹ nhàng mà đi theo.

Cắt ngang qua cánh rừng con tĩnh lặng vắng vẻ mà tối đen như mực, phía trước dần dần có ánh sáng. Bên ngoài cánh rừng là vách núi, phía cuối chân trời mênh mông là một vạt đỏ thẫm đang dần biến mất. Ở mũi nhọn nơi vách đá nhô dài ra có một người đang đứng, hướng về phía chân trời mà cười đầy bi ai.

“Khi ánh mặt trời biến mất cũng là lúc nên đi rồi…”

Lời còn chưa dứt, tư thế nhún người nhảy xuống còn chưa kịp bày ra thì Trương Bình đã xông tới, tóm lấy y một cách thô bạo.

Người kia vô cùng kinh hãi, ra sức giãy giụa, bị Trương Bình kéo miết về phía sau, phẫn nộ mà quát: “Láo xược, mau buông bản huyện ra!”

Cánh tay Trương Bình dừng lại, người kia không giãy giụa nữa, nhắm hai mắt lại ngẩng đầu cười mấy tiếng khà khà buồn bã: “Thôi, thôi, trời ạ, ngay cả cơ hội giữ thể diện để ra đi mà cũng không cho ta!”

Trương Bình hỏi: “Ông là Tri huyện?”

Người kia nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Phí lời. Ngươi hà tất đã biết mà còn hỏi. Ai phái ngươi đi theo ta? Còn không mau buông tay ra, chẳng lẽ một chút sỉ diện cũng không tính để cho ta à?”

Trương Bình hỏi: “Tạ Tri huyện?”

Người kia lại cười buồn bã: “Lúc truất lệnh đưa xuống ta sẽ không là Tri huyện nữa. Các hạ đã khiến Tạ mỗ khó xử thế này rồi, cớ gì lại còn dùng cách xưng hô này để làm ta càng thêm xấu hổ.”

Trương Bình trầm ngâm, lát sau bèn nói: “Ông không nhảy nữa thì tôi sẽ buông tay ra. Sống so với chết vẫn tốt hơn mà, chết rồi thì chẳng còn gì nữa cả.”

Người kia nhúc nhích, gắng gượng nói: “Yên tâm, ta làm sao có thể tự tử trước mặt người  khác cơ chứ.”

Trương Bình thả cánh tay ra. Người kia quay người lại, mở hai mắt nhìn hắn: “Ngươi trông lạ mặt quá, bắt đầu từ khi nào thì đi theo ta?”

Trương Bình thành thật nói: “Mới nãy ở trong rừng, tình cờ nghe thấy tiếng bước chân của các hạ cho nên mới đi theo. Quả thật là không biết các hạ là Tạ đại nhân.”

Người kia lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Ý ngươi là, ngươi chỉ là người qua đường, không biết ta là Tạ Phú?”

Trương Bình gật gật đầu.

Tạ Phú mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hai mắt Trương Bình: “Ban đêm núi Thọ Niệm chỉ có thanh sơn, sao ngươi lại lên núi lúc này? Còn vào trong rừng nữa? Mau báo tên họ đi.”

Trương Bình đáp: “Tại hạ Trương Bình.”