Trong Phượng Nghi cung, bầu không khí giữa hai người đế hậu nhìn chung rất là hòa thuận.
Vĩnh Gia Đế tự mình bưng chén cháo, đem từng thìa cháo tổ yến trong chén đưa đến bên môi thổi thổi cho nguội, từng ngụm đút cho Phó hoàng hậu ăn, động tác kia thật sự ôn hòa, kiên nhẫn đến mức tận cùng, mặc cho ai đều không thể tưởng được vị đế vương tôn sùng như Vĩnh Gia Đế lại có thể đối với những chuyện nhỏ, vụn vặt mà tự tay mình làm lấy như vậy.
Sắc mặt Phó hoàng hậu tuy còn có chút tái nhợt, nhưng so với mấy ngày trước khi vừa mới được cứu sống trở về thì đã tốt hơn rất nhiều.

Nàng một mặt uống hết tùng thìa cháo do Vĩnh Gia Đế tự mình đút, một mặt lẳng lặng mà đánh giá nam nhân trước mặt này.

Lúc này đây, bọn họ tựa hồ so với dĩ vãng bất luận thời điểm nào đi chăng nữa thì khoảng cách giữa hai người đều càng ngày càng gần hơn.

Nàng cũng bởi vì vừa mới trải qua chuyện sinh tử, rốt cuộc cũng buông xuống cái tôi của mình, trong lòng một mảnh yên tĩnh cũng thư thái.
Phó hoàng hậu nhìn Đại hoàng tử đang nằm trong chiếc nôi trẻ con nho nhỏ, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, thỉnh thoảng lại ngáp vài cái, hoặc là vươn nắm tay nhỏ nhỏ thịt thịt mà nắm tay, lười nhác mà vươn vai.
Nếu như loại bỏ những đồ vật trang trí trong nội điện quá mức phú quý này đi thì trong căn phòng này này thật sự chính là khung cảnh của một gia đình ba người hạnh phúc bình thường.
Khi Phó hoàng hậu nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, Vĩnh Gia Đế liền lấy ra một chiếc khăn lụa đã sớm chuẩn bị thật tốt, động tác nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng nàng.
Phó hoàng hậu yên lặng mà nhìn Vĩnh Gia Đế:
- "Hoàng Thượng, chúng ta nói chuyện đi."
Động tác trên tay Vĩnh Gia Đế liền dừng lại một chút, mới nói:
- "Hảo."
Đại hoàng tử nằm ở trong nôi, một đôi mắt to tròn xoe nhìn qua nhìn lại ở trên người hai người phụ mẫu của chính mình tựa hồ như đang tò mò, nhìn xem bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì.
- "Thần thiếp cùng Hoàng Thượng vì sao lại có hôn sự này, nói vậy hẳn là Hoàng Thượng cũng minh bạch.

Từ trước cho tới nay, thần thiếp đối với Hoàng Thượng đều không đủ thẳng thắn cùng thành khẩn, bởi vì thần thiếp không tín nhiệm Hoàng Thượng, đồng dạng, thần thiếp cũng không tín nhiệm chính mình.

Thần thiếp chỉ nghĩ nên làm như thế nào để bo bo giữ được mình mà không có suy xét qua nên làm như thế nào để trở thành một người thê tử tốt."
- "Từ sau khi trải qua cơn địa chấn lần trước, Hoàng Thượng không quản hiểm nguy thân mình mà cứu thần thiếp thoát khỏi Phượng Nghi cung trước khi bị sập xuống, thần thiếp liền vẫn luôn ở tự hỏi quan hệ giữa thần thiếp cùng Hoàng Thượng rốt cuộc là nên ở chung như thế nào.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thần thiếp đều không tìm được một cái đáp án."
- "Thần thiếp ở thời điểm mấu chốt khi Hoàng Thượng kế vị cũng không thể hỗ trợ cho Hoàng Thượng cái gì, cho dù là hiện tại, thần thiếp có thể có chút tác dụng, nhưng cũng thập phần hữu hạn.

Nhưng thần thiếp lại có một nhà mẹ đẻ toàn là đám người tham lam, chỉ có thể bôi đen cho Hoàng Thượng, kéo chân sau của Hoàng Thượng."
- "Hoàng Thượng là người tốt, là thần thiếp không xứng với Hoàng Thượng.


Hoàng Thượng đối đãi với thần thiếp tốt như vậy, thần thiếp không có gì báo đáp lại được."
Vĩnh Gia Đế nặng nề mà hít vào một hơi, vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm giác được trên tay truyền đến một trận xúc cảm ấm áp.

Phó hoàng hậu kiên định mà đem tay đặt ở trên tay Vĩnh Gia Đế:
- "Hoàng Thượng đừng có gấp, trước hết hãy nghe thần thiếp nói xong đã.

Những lời này, thần thiếp đã nghẹn ở trong lòng thật lâu rồi.

Nếu không phải lần này gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ thần thiếp còn sẽ tiếp tục chôn giấu ở trong lòng, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết."
- "Tuy rằng Hoàng Thượng đối đãi với thần thiếp tốt như vậy, nhưng trong lòng thần thiếp vẫn là cảm thấy Hoàng Thượng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sẽ chán ghét thần thiếp, hoặc là ghét thần thiếp vì có nhà mẹ đẻ chuyên gây họa vô độ như thế.

Cho nên, thần thiếp không dám đáp lại Hoàng Thượng, thần thiếp sợ nếu như hiện tại thần thiếp đáp lại Hoàng Thượng, chờ đến tương lai đoạn tình cảm phu thê kia một ngày chấm dứt, trong lòng thần thiếp sơ rằng sẽ càng thêm khó chịu."
- "Thần thiếp đương nhiên tin tưởng hiện tại Hoàng Thượng là thiệt tình thực lòng muốn cùng thần thiếp sinh hoạt thật tốt, nhưng tương lai như thế nào thì ai cũng không thể nói trước được, không phải sao? Không ai có thể đủ nhẫn nại mà cùng một cái nhạc gia ngang ngược vô lý mà chung sống với thê tử cả đời như vậy.

Cho nên, Hoàng Thượng tuy rằng đối đãi với thần thiếp là thực sự tốt, nhưng thần thiếp cũng chỉ dám quan tâm tới Hoàng Thượng nhiều hơn một chút, cũng không dám đáp lại Hoàng Thượng."
- "Lần này Phó gia gây ra họa, rốt cuộc cũng đi quá giới hạn chịu đựng của Hòng Thượng.

Bọn họ tính kế nhi tử của thần thiếp chưa đủ, còn muốn lấy đi mệnh của hoàng muội.

Thần thiếp nguyên bản nghĩ, hiện tại trên người thần thiếp cũng không có cái gì, thứ có thể trả cũng chỉ có một cái mệnh này thôi.

Nếu là hoàng muội có cái gì bất trắc, thần thiếp liền đi cùng hoàng muội một là muốn thứ tội, hai là muốn báo ân cho nàng.

Cứ như vậy, hoàng muội cũng sẽ không phải ra đi tịch mịch."
Vĩnh Gia Đế mấp máy môi nói:
- "Ngươi..

Ngươi chỉ nghĩ ngươi một lòng muốn đi theo hoàng muội, trong lòng ngươi liền có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng ngươi lại chưa từng suy xét qua tâm trạng của trẫm sao? Nếu là trẫm vừa mới mất đi người muội muội, rồi sau đó liền mất đi thê tử nữa, ngươi nghĩ làm sao mà trẫm có thể chịu nổi? Trẫm không phải là người làm bằng sắt, liên tiếp phải chịu tang của người thân, trẫm thực sự không chịu nổi!"
- "Còn có hài tử của chúng ta, ngươi chỉ nghĩ đem hắn làm con thừa tự của muội muội, coi như sau này muội muội liền sẽ có người thừa kế, cũng là cho hắn tìm đường ra.


Nhưng ngươi như thế nào liền không nghĩ tới tiểu hài tử, Tiểu Tiểu Niên kỷ liền không có mẹ ruột chiếu cố liền sẽ rất đáng thương? Cho dù Lam gia có xem phân lượng hắn là người có huyết mạch hoàng gia, không dám chậm trễ hắn.

Nhưng ngươi cảm thấy người Lam gia có thể phân ra một chút tâm tư ở trên người hắn hay không? Ngươi sẽ không sợ hắn sau khi trưởng thành liền sẽ oán ngươi, trách ngươi hay sao?"
Nói đoạn, vành mắt của Vĩnh Gia Đế chậm rãi đỏ lên, trong thanh âm cũng mang theo chút nghẹn ngào.
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng gì để rơi xuống chỉ là chưa tới lúc thương tâm.
Khi Tiên đế còn sống, hắn không được tiên đế coi trọng, khắp nơi đều bị mọi người xa lánh.

Mặc dù ở những thời điểm gian nan nhất thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chưa từng rơi quá một giọt nước mắt.

Bởi vì hắn biết, hắn là chỗ dựa của mẫu thân cùng muội muội, nếu là ngay cả hắn cũng đều mềm yếu, lùi bước, chẳng lẽ liền muốn đẩy hết những gánh nặng toàn bộ đè lên thân mình mẫu thân cùng muội muội - hai người nữ nhân chên yếu tay mềm hay sao?
Chính là hiện tại, sau khi muội muội cùng thê tử đều ở trước quỷ môn quan đi dạo một vòng, hắn cuối cùng là không nhịn được, liền để lộ ra một mặt mềm yếu trong lòng mình mà không dễ dàng để người khác nhìn thấy.
Hắn hiện tại trước mặt Phó hoàng hậu sớm đã khóc không thành tiếng.
- "Muôn vàn không phải, đều là thần thiếp không phải.

Nếu không phải thần thiếp cứ mãi băn khoăn không thể đáp lại chân tình của Hoàng Thượng đối đãi với thần thiếp, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ không đi nhiều đường vòng như vậy.

Hiện giờ, thần thiếp ở quỷ môn đi một chuyến rồi, cũng đã suy nghĩ thật kỹ, buông bỏ hết mọi phòng bị.

Chẳng sợ ngày sau Hoàng Thượng có khả năng bởi vì sự việc của Phó gia đối với thần thiếp không thể nhịn được nữa, thần thiếp cũng không thể bởi phần hư vô mờ mịt trong tương lai này liền co đầu rút cổ mà không chịu chui ra, hoàn toàn phủ định hiện tại."
- "Sau này, thần thiếp sẽ giống như Hoàng Thượng đã đối đãi với thần thiếp mà đối đãi chân thành với Hoàng Thượng.

Thần thiếp sẽ nỗ lực làm một người thê tử tốt, mẫu thân, con dâu cùng tẩu tẩu tốt, thẳng đến ngày nào đó Hoàng Thượng thập phần chán ghét thần thiếp mới thôi."
Vĩnh Gia Đế nghe Phó hoàng hậu thổ lộ tình cảm của mình, vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu cao hứng, ngược lại là thập phần đau lòng.
Hắn vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay của Phó hoàng hậu tựa hồ là muốn nương theo cái động tác này mà đem toàn lực truyền lại trên người Phó hoàng hậu.
- "Hoàng hậu, trẫm vẫn luôn biết ngươi cố kỵ Phó gia nên mới không dám cùng trẫm quá mức thân cận.

Nhưng trẫm không nghĩ tới, Phó gia đối với ngươi lại ảnh hưởng sâu đến như thế.


Ngươi yên tâm đi, trẫm sẽ không làm người Phó gia gây ảnh hưởng tới ngươi, ảnh hưởng tới cả đời của nhà chúng ta.

Sự việc của Phó gia thực nhanh liền sẽ có cái kết rõ ràng..

Trẫm biết, hiện tại trẫm nói lời này với ngươi, ngươi cũng sẽ không tin, nhưng ngươi hãy chờ xem tấm lòng của trẫm đối với ngươi như thế nào."
Phó hoàng hậu gật gật đầu.

Người nam nhân này dễ dàng không mở miệng hứa hẹn cái gì, nhưng chỉ cần hắn mở miệng nói ra, cuối cùng có lẽ đều sẽ nhất nhất mà thực hiện, nàng liền có thể chờ mong một chút chuyện ở tương lai sau này?
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào, Vĩnh Gia Đế nhíu nhíu lông mày, đang muốn mở miệng trách cứ, lại thấy một người thái giám trên khuôn mặt tràn đầy nét vui mừng mà đi đến:
- "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Quốc sư đã được phò mã tìm được, đã mời được quốc sư về rồi! Hiện giờ người còn đang ở ngoài cửa cung chờ yết kiến nữa ạ!"
Mấy ngày này, người trong cung đều lo lắng đề phòng, sợ sẽ lại xảy ra sự kiện giống như mấy ngày trước.

Nếu như quốc sư còn không có trở lại kinh thành, Trường Thọ trưởng công chúa liền càng không trụ nổi nữa, nhất định bọn họ sẽ không có chỗ nào được tốt.
Cho nên, ngay khi biết được quốc sư đã đến cửa cung, bọn họ thật sự là như trút được gánh nặng.
Những chuyện kế tiếp sau này liền giao cho quốc sư làm, quốc sư bản lĩnh cao như vậy, có thể ba phiên bốn lần đem Trường Thọ trưởng công chúa từ quỷ môn quan kéo trở về, lúc này đây, nói vậy cũng có thể cứu Trường Thọ trưởng công chúa đi?
Cho dù không thể kéo lại mạng sống cho Trưởng công chúa thì người bị phạt cũng sẽ chỉ là quốc sư, cùng bọn họ cũng không có quan hệ gì.
Vĩnh Gia Đế nghe thấy tin tức này, lập tức liền đứng ngồi không yên được:
- "Mau mau mời quốc sư đến chỗ hoàng muội.

Bệnh tình của hoàng muội hiện tại một khắc cũng không thể trì hoãn thêm được, sớm để quốc sư nhìn xem, trẫm cũng liền yên tâm."
Lại nói tiếp, hắn cũng thật lâu rồi không có gặp qua quốc sư.

Một lần trước nhìn thấy quốc sư vẫn là thời điểm hắn bất bất quá mới có mười tuổi.
Khi đó quốc sư hướng tiên đế cáo lão, tiên đế rõ ràng không nghĩ muốn đồng ý, nhưng cuối cùng lại không thể không nề hà mà đáp ứng.
Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, ấn tượng của Vĩnh Gia Đế đối với quốc sư đã trở nên rất mơ hồ, chỉ nhớ mang máng đó là một nhân vật ôn hòa, cơ trí, thoạt nhìn thực đáng tin cậy.
Theo lý mà nói, nhiều năm như vậy chưa từng gặp nhau, hẳn là trước tiên nên ôn chuyện thật tốt mới đúng.

Bất quá, tình trạng sức khỏe trước mắt của Bảo Lạc đang khẩn cấp chờ cứu mạng, kéo dài một khắc liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Bởi vậy, Vĩnh Gia Đế không dám lơ là thiếu cảnh giác.
Bởi vì có sự cho phép của Vĩnh Gia Đế, quốc sư dưới sự dẫn dắt của Lam Thừa Vũ liền một đường thông suốt mà vào cung đình.
Hứa thái hậu sau khi nhận được tin tức, liền nhanh chóng sai người chờ ở bên ngoài.
Quốc sư tuy đã có tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn ôn văn nho nhã như vậy, từ trong ngũ quan của hắn còn có thể nhìn ra vài phần đặc tính của người ngoại tộc.

Hắn hướng tới Hứa thái hậu hơi hơi gật đầu thỉnh an:

- "Thái Hậu nương nương, biệt lai vô dạng."
Thấy quốc sư, trong lòng Hứa thái hậu cũng có chút buông lỏng:
- "Lúc này đây lại muốn làm phiền quốc sư."
- "Thảo dân đã không còn là quốc sư của Đại Hạ, Thái Hậu nương nương gọi thảo dân huệ chỉ là được."
"Huệ chỉ" đúng là năm đó tổ phụ của Vĩnh Gia Đế ban tặng tự cho quốc sư, xuất phát từ "Tạp thân ớt cùng khuẩn quế hề, há duy nhân phu huệ chỉ".

Khi đó, quốc sư còn thực trẻ tuổi, lại bởi vì tài cán hơn người, lại được tổ phụ của Vĩnh Gia Đế coi trọng.

Trong quá trình đoạt, quốc sư lại ngoài dự đoán của mọi người mà đứng về phía của tiên đế, hỗ trợ tiên đế đoạt được thắng lợi cuối cùng.

Bởi vậy, hắn cũng được tiên đế thập phần coi trọng.
- "Không biết lệnh tôn hiện tại tốt không?"
Hứa thái hậu cứng đờ:
- "Phụ thân hắn..

Từ sau khi bị biếm trích, thân thể vẫn luôn không được tốt, mấy năm trước, đã đi rồi."
Vốn dĩ, y theo lời Hứa thái hậu mà nói đối với thân phận của phụ thân nàng là quốc trượng thì không nên đi lặng yên không một tiếng động như vậy.

Nhưng ai bảo khi đó Hứa thái hậu không được sủng ái, người nhà mẹ đẻ lại bị loát thành bạch thân đâu? Cho dù sau này Vĩnh Gia Đế đăng cơ liền truy phong ông ngoại chính mình làm Thừa ân công, cũng để cho mấy người cữu cữu nhà ngoại được quan phục nguyên chức, cũng vãn hồi không được bao nhiêu sinh mệnh đã ra đi.
Quốc sư năm đó cùng người nhà mẹ đẻ Hứa thái hậu có vài phần giao tình, nghe vậy, một hồi lâu sau liền sâu sắc thở dài:
- "Có cơ hội, thảo dân muốn đi tới trước mộ lệnh tôn thắp một nén nhang.

Rốt cuộc, năm đó cũng là lệnh tôn có ân cứu mạng với thảo dân.

Ân tình này, thảo dân vẫn luôn không dám quên."
Hứa thái hậu lắc lắc đầu:
- "Phụ thân tuy đã cứu được Huệ Chỉ một lần, nhưng Huệ Chỉ lại cứu chúng ta rất nhiều lần, nếu thật sự muốn tính toán, nhưng thật ra là chúng ta thiếu ân tình với Huệ Chỉ.

Lần này, tánh mạng của tiểu nữ lại muốn dựa vào Huệ Chỉ rồi."
Nếu không phải năm đó phụ thân Hứa thái hậu dốc hết sức khuyên bảo, quốc sư chưa chắc sẽ lựa chọn đứng ở phía Chiêu Đức Đế.

Thời điểm Chiêu Đức Đế sủng thiếp diệt thê, cũng sẽ không vài lần vì Hứa thái hậu mà nói chuyện.
- "Thảo dân đi vào trước nhìn xem tình huống của công chúa đi.".