- "Mẫu hậu đừng vội, chúng ta đã có thể đem nàng kéo xuống một lần, thì tự nhiên cũng có thể kéo nàng xuống lần thứ hai, lần thứ ba." Bảo Lạc an ủi nói.
Bảo Lạc năm nay chừng mười tuổi nhưng rất duyên dáng, yêu kiều, có vài phần bộ dáng của tiểu thiếu nữ, chỉ là thân thể như cũ gầy yếu, vận động khó khăn, có vài phần nhược liễu.
Nhưng nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện muốn thân thể khỏe mạnh, cũng không muốn mang danh mỹ nữ ốm yếu a.

Nàng cũng nhiều lần tưởng tượng giống Lam Sơ Nghiên được tung tăng nhảy nhót, làm những gì mình thích, nhưng nàng lại không làm được.

Chỉ cần nàng hơi vận động nhiều một chút, đêm đó trên người liền sẽ không thoải mái.
Nói xong câu đó, Bảo Lạc liền nhíu mi ho khan vài tiếng.
- "Chính là trên người cảm lạnh a?" Hứa hoàng hậu vừa thấy Bảo Lạc ho khan, liền không rảnh lo chuyện của Chu quý phi nữa, liền nhanh chóng nói:
- "Còn không mau đi truyền thái y! Các ngươi những người này, đến tột cùng là hầu hạ chủ tử như thế nào hả? Thấy chủ tử mặc đồ mỏng như vậy cũng không biết nhắc nhở nàng một chút, ta còn có thể dùng các ngươi làm gì?"
Hứa hoàng hậu tính tình vốn dịu dàng, không thích tranh sủng, nhưng mà, khi nàng chấp chưởng lục cung mấy năm nay cũng đã bồi dưỡng ra một ít uy thế.

Nếu là việc nhỏ không đáng kể, nàng nguyện ý nhắm một con mắt, mở một con mắt liền buông tha, nhưng sự việc liên quan đến thân thể của Bảo Lạc, cho dù là nhỏ nhất thì ở trong mắt nàng cũng thành đại sự.
Thấy Hứa hoàng hậu nổi giận, các cung nhân bên người Bảo Lạc vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Bảo Lạc giữ chặt tay Hứa hoàng hậu:
- "Mẫu hậu, thân thể ta vốn yếu đuối, sự tình cũng không phải là ngày một ngày hai.

Ngày thường dù có cẩn thận như thế nào thì cũng không tránh khỏi có những lúc sinh bệnh.

Ngài cũng đừng trách mắng các nàng, cũng không phải là các nàng sai.

Không lâu trước đây, ta cũng mới bị cảm lạnh, lần này bệnh trạng bất quá cùng lần trước là giống nhau.

Theo ta thấy, cũng không cần mất công mà thỉnh thái y, phái người cứ chiếu theo phương thuốc lần trước nấu chút dược là được a."
Hứa hoàng hậu trong lòng tuy sầu lo, nhưng cũng biết lời Bảo Lạc nói đúng, liền thở dài:
- "Ài, mẫu hậu vừa thấy thân thể của ngươi khó chịu, trong lòng liền thực khổ sở, hận không thể thay thế thân thể của ngươi a."
- "Mẫu hậu, đừng nói ngốc như vậy, người nếu là ngã bệnh, chỉ sợ quyền chấp chưởng lục cung này lại không biết rơi vào trong tay phi tần nào.

Đến lúc đó ai tới che chở ta cùng Thái Tử ca ca đây?"
Bảo Lạc nắm lấy tay Hứa hoàng hậu, không muốn xa rời mà đem gương mặt nhỏ nhắn của nàng dán vào lòng bàn tay Hứa hoàng hậu:
- "Mẫu hậu, ta chỉ nguyện người cùng Thái Tử ca ca có thể vẫn luôn tốt lành, cho nên, người đừng lại nói những lời không tốt như vậy nữa được không?"
Hứa hoàng hậu không có trả lời, nàng nhìn về phía Bảo Lạc, trong ánh mắt có chút u buồn.

Tâm tình của Bảo Lạc, cùng với tâm tình của nàng đối với Bảo Lạc căn bản là giống nhau, điều này làm cho nàng biết phải đáp ứng Bảo Lạc như thế nào đây?
Hứa hoàng hậu thường nghĩ tới nếu không phải vì nàng cùng Thái Tử, Bảo Lạc không đến mức dốc hết sức lực trợ giúp như thế.

Có lẽ nào thân thể nàng liền sẽ tốt hơn? "
Bất quá, lời này nàng cũng không có nói với Bảo Lạc.


Nàng biết, Bảo Lạc chắc chắn sẽ không buông bỏ nàng cùng Thái tử.

Trước mắt, thế cục hiện tại các nàng cũng không dễ dàng làm được gì.

Nói nhiều, ngược lại làm đứa nhỏ này khổ sở.
-" Hoàng Hậu nương nương, An Quốc Công phu nhân nghe nói thân thể công chúa không khỏe, dễ dàng ho khan, liền cố ý tặng Phượng Nghi cung chúng ta một chút tuyết lê tốt nhất ạ.

Nghe nói tuyết lê có tác dụng giảm khó chịu ở cổ họng, dưỡng phổi, dưỡng âm, không bằng nô tỳ liền hầm một chung tuyết lê đường phèn tới cho công chúa uống? "Cung nữ bên người Hứa hoàng hậu hướng mùi thơm của tuyết lê bèn hỏi.
Nói lời này vừa nói ra, ngửi thấy mùi thơm còn cố ý nhìn Bảo Lạc liếc mắt một cái.
Tuy rằng An Quốc Công phủ lấy danh nghĩa đem tuyết lê mang đến trong cung, nhưng Phượng Nghi cung cùng An Quốc Công phủ những năm gần đây cũng coi như là thường giao tiếp, sao lại không biết tuyết lê kia trên thực tế là thế tử An Quốc Công Lam Thừa Vũ cố ý mang tới cho Bảo Lạc?
Những năm gần đây, huynh muội Lam gia cùng Bảo Lạc rất thân, cảm tình càng thêm tốt.

Muội muội Lam Sơ Nghiên tính tình hoạt bát, đối với Bảo Lạc quan tâm thường bộc lộ ra ngoài; ca ca Lam Thừa Vũ thì nội liễm hơn một ít, nhưng hắn đối với Bảo Lạc cũng quan tâm, một chút cũng không ít hơn Lam Sơ Nghiên.
Lam Thừa Vũ sẽ không nói cái gì dễ nghe, nhưng nếu Bảo Lạc yêu cầu cái gì, hắn chắc chắn dẫn đầu tìm được, sau đó đưa đến trước mặt Bảo Lạc.
Có khi ngay cả Hứa hoàng hậu cũng khen Lam Thừa Vũ thực cẩn thận.
Hứa hoàng hậu từng lén lút nói:
-" Nếu không phải Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không đáp ứng hôn sự của Lam Thừ Vũ cùng Bảo Lạc, nhưng hai người họ thật ra cực xứng đôi, thân phận địa vị xứng đôi, tính tình hợp nhau.

Điều quan trọng nhất là Thừa Vũ đối với Bảo Lạc rất tốt.

Hắn là thật sự đem Bảo Lạc đặt ở trong lòng.

"
-" Mắt thấy Bảo Lạc một ngày một lớn lên, thân mình lại vẫn là gầy yếu là như vậy, trong lòng bổn cung liền phát sầu.

Đem Bảo Lạc giao cho ai ta đều không yên tâm.

Duy chỉ khi giao cho Thừa Vũ ta còn có thể yên tâm một chút.

"
Cung nữ trầm mặc một trận, cũng nói:
-" Lam gia là mẫu tộc của Hoàng Thượng, cũng là thanh chủy thủ sắc bén trong tay Hoàng Thượng.

Nếu là Lam thế tử lấy công chúa, Lam gia liền sẽ trở thành trợ lực cho Thái Tử điện hạ, loại sự tình này, Hoàng Thượng nhất định sẽ không đáp ứng.

"
Nàng tuy chỉ là một cung nữ nho nhỏ, quanh năm suốt tháng đi theo bên người Hứa hoàng hậu, nên đối với tâm tư của Chiêu Đức Đế cũng coi như là có vài phần hiểu biết.
Từ ba năm trước, Trịnh ngự sử thà chết can gián Chiêu Đức Đế, tuy Chiêu Đức Đế bức bách cùng áp lực, tăng thêm xử phạt đối với Chu quý phi, đem quyền cai quản hậu cung trả về trong tay Hứa hoàng hậu, thường ngày cũng bắt đầu chú trọng giữ gìn uy nghiêm của Hứa hoàng hậu.

Nhưng cùng lúc đó, hắn lại cũng càng thêm kiêng kị Đông Cung.


Dưới tình huống như vậy, Chiêu Đức Đế tất nhiên sẽ không nguyện ý để Đông Cung cùng Lam gia có bất kỳ quan hệ gì.
Nàng cảm thấy, nếu thế tử Lam gia thật lòng muốn lấy công chúa, với thân phận hiện tại, khả năng công chúa nhà mình chắc chắn sẽ được sủng ái vô cùng, địa vị của công chúa nhất định sẽ cao a.
Nguyên nhân chính là vì Hứa hoàng hậu biết Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc cơ hồ không có khả năng ở bên nhau.

Cho nên, dù nàng cảm thấy Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc thực rất xứng đôi, nhưng cái ý niệm cũng chỉ ở trong đầu nàng trong liền dừng lại trong giây lát thôi.
Mặc dù vậy, nhưng Hứa hoàng hậu đối với người trong phủ An Quốc Công liền sinh ra hảo cảm.
Nghe nói An Quốc Công phu nhân, hoặc là nói Lam Thừa Vũ cố ý tìm tuyết lê đưa tới cho Bảo Lạc, Hứa hoàng hậu vẫn là thật cao hứng.
Người có thể đối với Bảo Lạc thành tâm như vậy thật sự không nhiều lắm, điều này cũng làm cho nàng thập phần quý trọng.
-" Đã là phủ An Quốc Công cố ý vì Bảo Lạc đưa tới, ngươi cứ làm tuyết lê đường phèn mang cho Bảo Lạc ăn đi, chớ có cô phụ ý tốt của người khác.

"
-" Đúng vậy.

"Cung nữ nhấp môi cười đi xuống.
Bảo Lạc thì thấy mỗi khi nhắc tới Lam Thừa Vũ, mẫu hậu là thực cao hứng.

Có đôi khi Bảo Lạc thậm chí cảm thấy, Hứa hoàng hậu thích Lam Thừa Vũ còn hơn người nữ nhi là nàng đây.
Bất quá, tưởng tượng thấy có người quan tâm chính mình như vậy, trong lòng Bảo Lạc vẫn rất là cao hứng, tựa như toàn thân tựa như ngâm ở bên trong nước ấm thật thoải mái.
Hứa hoàng hậu cùng Thái Tử đối với Bảo Lạc tự nhiên cũng là quan tâm.

Bởi vì Bảo Lạc thân mình không tốt, bọn họ thường đối với nàng quan tâm quá độ, ngẫu nhiên sẽ làm Bảo Lạc trong lòng có chút gánh nặng.
Lam Thừa Vũ cùng Lam Sơ Nghiên có lẽ là cùng tuổi với Bảo Lạc, có nhiều tiếng nói chung với nhau, có bọn họ quan tâm, làm Bảo Lạc càng cảm thấy tự tại một ít.
Bảo Lạc có thể mơ hồ nhận thấy được Lam Thừa Vũ quan tâm nàng cùng Lam Sơ Nghiên là hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng nàng lại nói không nên lời, cụ thể khác biệt ở nơi nào.
Dần dà, Bảo Lạc cũng từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm câu trả lời.

Lam Thừa Vũ cùng Lam Sơ Nghiên đều là bằng hữu của nàng, bọn họ quan tâm nàng như vậy ước chừng là giống nhau đi.
Tuyết lê đường phèn được hầm lên cũng không tốn công, thực mau, cung nữ liền bưng một chung tuyết lê đường phèn lên đây.
-" Công chúa, chén tuyết lê này đương nóng, người cẩn thận một chút.

"
Bảo Lạc gật gật đầu, dùng cái muỗng múc một muỗng đưa đến bên môi thổi thổi, liền ăn.

Có lẽ là tay nghề tốt, cũng có lẽ là nguyên liệu nấu ăn ngon, nên mùi vị cực kỳ không tồi, Bảo Lạc liền hạnh phúc híp híp thưởng thức.
Từng ngụm ăn xong sau, Bảo Lạc mới đưa bát qua một bên, lấy khăn xoa xoa miệng:
-" Mẫu hậu, chúng ta tiếp tục tới nói tới đề tài vừa rồi đi.

Chu quý phi tuy thủ đoạn không tầm thường, luôn có thể dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của phụ hoàng cũng như nhận được sự thiên vị của người, nhưng chúng ta đối đầu với nàng cũng không cần phải luống cuống.

Mẫu hậu, người là trung cung Hoàng Hậu, Thái Tử ca ca là trữ quân, các người nếu là không có làm gì sai, chính là phụ hoàng cũng không thể dễ dàng động tới các người.

Chu quý phi nếu muốn dẫm lên chúng ta mà thượng vị, thì nàng mới là người sốt ruột mới đúng.

Chúng ta chỉ cần tạm thời đừng nóng nảy, tìm đúng sai lầm của nàng là được.

"
Hứa hoàng hậu như suy tư gì:
-" Chúng ta liền không thể chủ động xuất kích sao? "
Chu quý phi mới vừa phục sủng, đúng là thời điểm này thế lực yếu nhất, nếu là có thể đem nàng đánh bại, ngày sau, các nàng có phải hay không liền có thể kê cao gối mà ngủ? Tuy rằng biết cách này rất khó, nhưng Hứa hoàng hậu chỉ cần tưởng tượng đến những loại khả năng này, liền không khỏi có chút động tâm.
Năm đó khi Chu quý phi cai quản lục cung, trên người nàng trong tối ngoài sáng ăn không biết bao nhiêu đau khổ.

Hiện giờ, Chu quý phi cùng Hứa hoàng hậu hoàn cảnh thay đổi, Hứa hoàng hậu tự nhiên không nghĩ lại nhìn Chu quý phi tiếp tục kiêu ngạo.
-" Chu quý phi người này tâm tư thâm sâu.

Chúng ta nếu là chủ động xuất kích vô cùng có khả năng bị Chu quý phi bắt được nhược điểm.

Năm đó Huệ tần cùng Thụy quý nhân chính là ví dụ tốt nhất.

Chỉ khi Chu quý phi tự ra tay, chúng ta bắt được nhược điểm mới có thể một kích tức sát.

"
" Huống hồ, Chu quý phi đối với chúng ta động thủ, đó là dĩ hạ phạm thượng, là không biết đại thể, chúng ta mặc dù tăng thêm phản kích, cũng không ai có thể nói cái gì.

Nếu là chúng ta chủ động đối phó Chu quý phi, mẫu hậu liền mang danh cùng hậu cung phi tần tranh sủng, người ngoài sẽ cảm thấy mẫu hậu lòng dạ hẹp hòi, phụ hoàng cũng sẽ cảm thấy mẫu hậu không bao dung.

"
Hứa hoàng hậu như suy tư gì:
-" Cho nên, chúng ta hiện tại tốt nhất là nên án binh bất động? "
Bảo Lạc gật gật đầu:
-" Vừa động không bằng một tĩnh.

"
Cùng lúc đó, ở Trường Xuân Cung, Chu quý phi đang cùng Chiêu Đức Đế nói chuyện.
Chiêu Đức Đế nhìn Chu quý phi so với trước kia đôi tay thô ráp hơn nhiều, không khỏi thở dài:
-" Mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi.

"
Chu quý phi lắc đầu:
-" Thần thiếp không khổ, thần thiếp chỉ hận chính mình năm đó vì sao phải nhất thời không suy nghĩ kỹ làm sai, liên lụy đến Hoàng Thượng.

"
-" Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, ngươi là người thế nào ta không biết sao? "Chiêu Đức Đế ôn nhu nói.
Chu quý phi trong lòng cười lạnh.


Nếu là Chiêu Đức Đế thật sự không thèm để ý, như vậy, ba năm này cấm túc nàng lại là như thế nào?
Liền tính năm đó Chiêu Đức Đế cấm túc nàng là do áp lực của dư luận, nhưng trong thời gian ba năm nàng bị cấm túc, Chiêu Đức Đế đừng nói là tới Trường Xuân Cung thăm nàng, ngay cả phái người tới trấn an nàng cũng không có, giờ mới làm bộ làm tịch đối với nàng một phen hỏi han ân cần như vậy là sao.
Người nam nhân này nói là yêu nàng nhất, trên thực tế, người mà hắn yêu nhất còn không phải là chính hắn?
Đã sớm biết đế vương đều là máu lạnh, ích kỷ, vô tình; may mà ngay từ đầu nàng liền không đối với người nam nhân này không có quá nhiều kỳ vọng.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Chu quý phi vẫn tỏ ra cảm động, bộ dáng lại lo sợ bất an, nói:
-" Hoàng Thượng không biết năm đó sự tình..

Đối với ngài nhưng còn bị ảnh hưởng đi.

Tuy rằng thần thiếp rất tưởng niệm ngài, nhưng thần thiếp tình nguyện ngài rời xa thần thiếp, cũng không muốn ngài bởi vì thần thiếp mà vẫn luôn phải chịu người phê bình.

"
Nhớ tới năm đó bị thần tử bức bách can gián, sắc mặt Chiêu Đức Đế cũng không tốt.

Bị thần tử bắt buộc trừng phạt phi tử của chính mình, hắn là hoàng đế, tự nhiên trên mặt cũng đổi sắc:
-" Lam Nhi yên tâm, vô luận như thế nào, trẫm sẽ không lại làm ngươi chịu ủy khuất.

"
Đúng vậy, hắn sẽ không để đám thần tử kia khiêu chiến quân uy của mình.
Chu quý phi cúi đầu, che lại một tia tinh quang trong mắt.
Nàng đương nhiên biết lời nói này của Chiêu Đức Đế là thật tình.

Đương nhiên, mục đích không phải vì nàng, mà là vì mặt mũi của hắn.

Bất quá như vậy thì cũng tính làm sao? Chỉ cần đạt được mục đích có lợi với nàng là được.
-" Đa tạ Hoàng Thượng, có Hoàng Thượng rủ lòng thương, thần thiếp ước chừng là nữ nhân may mắn nhất dưới bầu trời này.

"
Chu quý phi thanh âm nhu hòa mà ỷ lại khiến tâm Chiêu Đức Đế biến hóa.

Hắn vươn hai tay đem Chu quý phi ôm vào trong lòng ngực.
-" Hoàng Thượng, thần thiếp có một cái yêu cầu quá đáng, không biết Hoàng Thượng nhưng có nguyện ý nghe thần thiếp nói không? "
Chu quý phi dựa vào trong lồng ngực Chiêu Đức Đế nói.
-" Ái phi nói đi.

"
Lúc này Chiêu Đức Đế tự nhiên là sẽ không cự tuyệt yêu cầu Chu quý phi, chỉ cần Chu quý phi đưa ra yêu cầu không phải quá đáng.
-" Thần thiếp nghĩ, cũng sắp đến ngày hội trung thu rồi, thần thiếp bên người có Hoàng Thượng làm bạn, Hàm Nhi ở bên trong miếu Hoàng Gia Tự một người lẻ loi sợ là liền đến bánh trung thu cũng chưa được ăn.

Thần thiếp liền tự mình làm gấp mấy cái bánh trung thu, nhờ Hoàng thượng phái người đưa tới cho Hàm Nhi, không biết Hoàng Thượng có không chấp thuận yêu cầu nho nhỏ này của thần thiếp?"
Chiêu Đức Đế nghe Chu quý phi nói xong, lúc này hắn mới nhớ tới mình còn có một nữ nhi còn đang ở bên trong miếu Hoàng Gia Tự còn chưa được ra.
Những năm gần đây Chu quý phi bị cấm túc ở Trường Xuân Cung còn chịu quá nhiều khổ cực như vậy, không biết Cơ Thanh Hàm một mình ở miếu Hoàng Gia Tự không biết lại phải chịu nhiều khổ cực đến mức nào đây..

.