Tuy là Chiêu Đức Đế chính mình cũng minh bạch một điều chân trước mới vừa đem một phi tử biếm vào lãnh cung, sau lưng liền sủng hạnh phi tử này, đối với hắn sẽ tạo thành cái ảnh hưởng gì.

Bởi vậy, cho dù trong lòng có khát vọng Chu quý nhân đến mức nào, nhưng Chiêu Đức Đế cũng vẫn luôn nỗ lực khiến chính mình không thèm nghĩ tới Chu quý nhân nữa.
Nhưng đối với hắn mà nói, với thân phận và địa vị của hắn, hiếm khi có thứ gì mà hắn không thể chiếm được cả.

Hiện tại ngẫu nhiên gặp được thứ mà hắn luôn khao khát, trong lòng liền ngứa ngáy đến lợi hại.
Không quá mấy ngày, Chiêu Đức Đế liền kìm nén không được mà trộm chạy đến lãnh cung cùng Chu quý nhân hẹn hò.
Chu quý nhân tuy rằng hiện tại nhan sắc có chút tiều tụy, nhưng dung nhan vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là bộ dáng như cũ mà Chiêu Đức Đế thích.

Chiêu Đức Đế đem đầu vùi ở trong cổ Chu quý nhân, thật sâu mà hít vào một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân Chu quý nhân tản ra một loại mị lực khó lòng giải thích được, làm hắn căn bản luyến tiếc mà rời khỏi nàng.
Khi còn ở trong Càn Nguyên cung, Chiêu Đức Đế rõ ràng vẫn là một bộ dáng uể oải, không phấn chấn, nhưng khi tới nơi này của Chu quý nhân rồi, Chiêu Đức Đế dường như có thể phát tiết không hết tinh lực.

Loại cảm giác này làm cho Chiêu Đức Đế càng thêm say mê.

Sau đó cứ cách một đoạn thời gian, Chiêu Đức Đế thỉnh thoảng liền chạy đến lãnh cung cùng Chu quý nhân ở nơi này cuốn quýt một phen.
Lại một lần nữa từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, Chu quý nhân nhìn thấy chính mình sau khi được sủng hạnh, gò má mang theo chút ửng đỏ, chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Một bên, Mặc Trúc nhỏ giọng mà nói với Chu quý nhân:
- "Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử.


Hiện giờ, Hoàng Thượng là càng thêm không thể rời được chủ tử.

Ngày mà chúng ta rời đi khỏi lãnh cung sợ là không còn xa nữa."
Mặc Trúc chưa từng có hoài nghi chủ tử nhà mình không thể Đông Sơn tái khởi được, cho dù Chu quý nhân ngã một lần hay ngã thảm đến mức nào đi chăng nữa.
Chu quý nhân nếu có thể ở một đoạn thời gian khá dài lấy lại lãnh tâm bạc tình của Chiêu Đức Đế, đồng thời Chiêu Đức Đế đối với nàng vẫn khuynh tâm sủng ái như vậy, Chu quý nhân đều có thủ đoạn hơn người.

Huống chi, hiện giờ Chu gia tuy đã bị lật đổ, nhưng trong tay Chu quý nhân vẫn còn một con cờ chưa có dùng đến đâu, một khi Chu quý nhân ra tay chính là bảo đảm cuối cùng của nàng.
Chẳng sợ Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa trước mắt đều không dựa vào được, nhưng chỉ cần Chiêu Đức Đế vẫn còn yêu thích và sủng ái Thất hoàng tử không giảm, như vậy, các nàng căn bản liền không cần sợ hãi.
Chu quý nhân khóe miệng hơi hơi cong lên, giây lát lại suy sụp xuống:
- "Trước mắt nói như vậy vẫn còn hơi sớm.

Hiện giờ chúng ta đi một bước cũng không thể sai được, nếu lần này lại sai, chúng ta liền mất đi khả năng xoay người.

Càng là tại thời điểm hiện tại, chúng ta liền càng phải cẩn thận, vạn nhất không thể thiếu cảnh giác."
- "Chủ tử nói đúng, nô tỳ đã minh bạch, nô tỳ nhất định sẽ không làm bất cứ việc gì để hỏng rồi việc đại sự của chủ tử."
Chiêu Đức Đế dưỡng bệnh ở trong Càn Nguyên cung cũng không ngốc, liên tiếp mấy ngày đều hướng lãnh cung mà chạy tới.

Hứa hoàng hậu là chủ lục cung, tự nhiên sẽ không thể không biết được chuyện này.
Nàng nặng nề mà đem chén trà hướng trên bàn đập mạnh một cái:
- "Hoàng Thượng cũng không tránh khỏi quá hoang đường đi! Trong cung này cái dạng phi tử gì không có, hắn một hai cứ nhất thiết phải đi sủng hạnh một kẻ tội phi! Nếu là truyền ra bên ngoài, thể diện của hắn có còn muốn nữa hay không?"

Hứa hoàng hậu đã sớm chết tâm đối với Chiêu Đức Đế từ lâu, hiện giờ nàng phẫn nộ như vậy không phải thật sự là đang lo lắng cho Chiêu Đức Đế, nàng chỉ là lo lắng một khi bị Chu quý nhân bắt được cơ hội xoay người, Chu quý nhân sẽ tiếp tục đến hại nàng cùng con cái của nàng.
Lúc trước ở trên chiến trường Vân Nam, người Chu gia động tay chân gì thì Thái tử đã báo lại tất cả cho Hứa hoàng hậu.

Thù mới hận cũ đồng loạt nảy lên trong lòng, Hứa hoàng hậu hiện giờ thật sự hận đến nghiến răng, nghiến lợi.

Nàng tình nguyện để Huệ quý nhân cùng Trang quý nhân lấy được tiện nghi, cũng không muốn để Chiêu Đức Đế cùng Chu quý nhân lại có gút mắt gì với nhau nữa.
- "Phụ hoàng một mực muốn gặp Chu quý nhân liền dễ dàng phạm hồ đồ, mẫu hậu không cần để ở trong lòng làm gì."
Thái tử mở miệng trấn an nói:
- "Nếu phụ hoàng đều không ngại ảnh hưởng đến thanh danh của chính mình, chúng ta cũng không cần phải giữ lại mặt mũi cho hắn nữa."
Hứa hoàng hậu suy nghĩ trong giây lát, mới nói: "Ngươi là nói.."
- "Phụ hoàng nhiều lần đi lãnh cung cùng Chu quý nhân hẹn hò, trong cung hạ nhân biết đến tự nhiên sẽ không ít.

Nếu là có một vài hạ nhân không cẩn thận tiết lộ ra bên ngoài, một số người không cam lòng sẽ ra tay giúp chúng ta.

Mẫu hậu là vì phụ hoàng mà nỗ lực che giấu, nhưng mẫu hậu chẳng lẽ còn có thể lấp kín được miệng của mọi người hay sao?"
- "Cũng đúng, đến lúc đó để các vị đại thần nhìn thật kỹ xem phụ hoàng của các ngươi đến tột cùng là một vị vua" minh quân "đến mức nào."
Hứa hoàng hậu cười lạnh một tiếng.
Bảo Lạc lại nói:

- "Nhi thần thấy việc này hơi có chút kỳ quặc.

Tuy là phụ hoàng có sủng ái Chu thị đến mức nào nhưng cũng nên có mức độ vừa phải mới đúng.

Chẳng sợ hắn thật sự là không rời bỏ được Chu thị thì cũng nên để mọi việc qua một thời gian nữa mới lại nghĩ cách đem Chu thị ra ngoài mà không phải ở cái thời điểm nguy hiểm này lại mạo hiểm tổn hại thanh danh cùng Chu thị hẹn hò."
- "So với việc phụ hoàng đối với Chu thị rễ tình đâm sâu mà nhớ mãi không quên, ta càng nguyện ý tin tưởng là Chu thị vì phục sủng mà động tay động chân làm phụ hoàng không rời khỏi được nàng."
- "Lời muội muội nói cũng không phải là không có khả năng."
Thái tử nghe Bảo Lạc phân tích nói có sách mách có chứng, liền cũng tin tưởng không ít:
- "Xem ra, trừ bỏ vì thanh danh của phụ hoàng ra, chúng ta còn phải vì phụ hoàng chuẩn bị mà tìm một vị thái y tinh thông đến khám bệnh mới đúng.

Nếu không, nếu để đến lúc phụ hoàng tức giận rồi, có chuyện gì không hay xảy ra liền không tốt a."
"- Phụ hoàng một khi nghe được có người khua môi múa mép, tất yếu sẽ tra rõ.

Mẫu hậu cùng Thái tử ca ca nếu đã làm thì phải chuẩn bị thật tốt.

Nhưng để an toàn, ngàn vạn lần không thể để người khác phát hiện ra đây là bút tích của chúng ta."
- "Cái này là tự nhiên rồi, muội muội cứ yên tâm đi.

Nếu là không có nắm chắc, ta cũng sẽ không làm chuyện này."
Không quá mấy ngày, sự việc Chiêu Đức Đế lại lên cơn khát khó nhịn được, ban đêm liền đi vào lãnh cung sủng hạnh tội phi đã bị người ta truyền đi đến mức ồn ào, huyên náo.
Chiêu Đức Đế đang ở trong Càn Nguyên cung dưỡng thương liền bị các đại thần đến làm phiền.
Đương ngự sử tìm tới tận cửa, liệt kê từng cái từng cái tội lỗi của Chiêu Đức Đế ra ngoài ánh sáng, Chiêu Đức Đế quả thực mặt đều tái đi rồi.


Hắn là người rất coi trọng mặt mũi, liền như vậy bị người ta đem thể diện vứt hết trên mặt đất mà dẫm đạp, khiến hắn thập phần bực bội.
Hơn nữa, vị quan ngự sử kia tuổi trẻ khí thịnh, tìm từ ngữ nói kịch liệt, không chút nào cố kỵ đến tâm tình Chiêu Đức Đế.

Cảm xúc của Chiêu Đức Đế thay đổi thất thường, lên lên xuống xuống thế nhưng trực tiếp té xỉu.
Không biết đã qua bao lâu, Chiêu Đức Đế mới từ trong hôn mê mà từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, trong đại não là một mảnh trạng thái mờ mịt.
Đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Lạc đang lo lắng không dứt.
Thấy Chiêu Đức Đế đã mở mắt, Bảo Lạc hiển nhiên thập phần cao hứng, ríu rít nói:
- "Phụ hoàng, ngài làm sao vậy? Mới vừa rồi ngài ngất một cái liền khiến chúng ta đều sợ hãi.

Nếu là ai đã chọc giận ngài, ngài chỉ cần xử phạt người đó là xong rồi, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng dày vò bản thân mình như vậy a!"
Theo lời Bảo Lạc nói, ký ức của Chiêu Đức Đế liền thu hồi, trong ngực lại một nữa tràn ngập lửa giận.

Sắc mặt của hắn ngày càng âm trầm giống như là một con dã thú bị chọc giận:
- "Đi tra cho trẫm xem đến tột cùng là kẻ nào ở đó khua môi múa mép, hết thảy đều đánh chết cho trẫm!"
- "Vâng, phụ hoàng, ngài không cần phải lo lắng, mẫu hậu đang tra xét rồi.

Đợi nàng tra ra là kẻ nào ở đó khua môi múa mép, nhất định sẽ không tha cho những người đó.

Phụ hoàng, ngài bớt giận, thái y nói ngài không thể lại tức giận, nếu không ngài liền nguy hiểm."
Bảo Lạc vừa nói xong, Chiêu Đức Đế giật giật giống như muốn ngồi dậy.
Sau đó, hắn kinh hãi phát hiện nửa người của hắn lại không có chút cảm giác nào!.